Vệ Sĩ

Sở Tuần cùng Truyền Võ ở sân huấn luyện trong binh doanh đằng sau đại viện bọn họ tìm được anh trai hai người.

Nhị vị kia đang ở sân huấn luyện đấu một chọi một.

Những đứa con trai hỗn trong đại viện quân đội đều đặc biệt mạnh, tính tình thẳng thắn, sinh ra và lớn lên trong quân doanh, tính cách hiếu thắng, tự phụ, thậm chí còn có vài phần chủ nghĩa đàn ông, thiên hạ lão tử là đệ nhất.

Con cháu đại viện ra ngoài tuyên chiến, đánh riêng lẻ, hay kéo bè kéo lũ đánh nhau, bất quá là chuyện bình thường, trẻ con đều thoải mái đánh nhau như vậy, hơn nữa cha mẹ cũng không quản. Cha mẹ khi đó không giống với cha mẹ sau này. Cha mẹ bây giờ, con nhà mình mới ăn tí xíu mệt, liền hận không thể xắn tay áo lao vào; mà cha mẹ khi đó, mấy đứa con trai trong nhà đều là thô dưỡng, nuôi thả, đứa nhỏ hai nhà ầm ĩ mâu thuẫn, tự mình giải quyết, cha mẹ không xen vào, nhiều lắm là chờ mày đánh xong mặt xám mày tro chạy về nhà, khi đó cha mày mới cầm chổi đập một trận.

Cho nên chuyện này, Hoắc sư trưởng cùng Sở sư trưởng song phương cũng không trực tiếp ra mặt.

Hoắc Truyền Quân đứng trên sân tập, tay áo sơmi xắn đến khuỷu tay, hai tay nắm lại thành nắm đấm, xương tay cường kiện hữu lực, ngón tay có vết chai, vừa nhìn liền biết có tập luyện.

Sở Du mang theo cái xẻng sắt, nghiêng đầu: “Mày muốn làm gì?”

Hoắc Truyền Quân nói: “Yêm không muốn đánh nhau, nhẫm bỏ xẻng xuống đi.”

Sở Du khinh thường cười lạnh: “Mày không muốn đánh với tao vậy gọi tao ra đây làm gì? Lão tử không có thời gian rỗi hơi với mày. Còn có cái gì mà nhẫm, nhẫm, yêm yêm, tiếng phổ thông còn nói không rành, mày muốn sao hả?!”

Sở Du nói chuyện, từng chữ đều là phương ngôn đại viện quân đội Bắc Kinh chính tông, vô cùng vênh váo, hơn nữa coi đây là hơn người.

So với Sở Du, Hoắc Truyền Quân một đầu tóc ngắn thô cứng, ngũ quan thực anh tuấn, nhưng là lộ ra một chút dáng vẻ quê mùa, ăn mặc cũng lỗi thời, cùng mấy người ở nông thôn trong binh doanh chơi từ bé tới lớn, nói chuyện liền càng quê, hé miệng liền lộ ra rặt một giọng tỉnh lẻ.

Hoắc Truyền Quân nói: “Yêm không đánh nhau, hai ta so cái khác.”

Hoắc Truyền Quân chỉ tay vào đường chạy bốn trăm mét vòng quanh sân huấn luyện, bắc ngang đường chạy dựng thẳng các chướng ngại vật chắc chắn, đây là tiểu binh bọn họ bình thường tập chạy vượt hướng ngại vật, rạp người nhảy qua từng chặng.

“Yêm cùng nhẫm so cái này.”

“Ba nghìn mét, chạy vượt chướng ngại vật, bảy vòng rưỡi, nhẫm có dám so không?”

“Mặt em yêm bị rách, huynh đệ yêm bị nhẫm đánh, hai ta so một trận, nếu yêm thua, nhóm yêm liền cuốn gói về quê, nếu nhẫm thua, sau này không được đụng tới các huynh đệ yêm nữa.”

Sở Du sửng sốt một chút, không nghĩ tới Hoắc Truyền Quân muốn cùng hắn so cái này, trong lòng cũng thở phào.

Khuôn mặt Hoắc Truyền Quân rất có góc cạnh, nhìn chằm chằm Sở Du.

“Yêm mười lăm, nhẫm cũng mười lăm.”

“Yêm học cao nhất, nhẫm cũng học cao nhất.”

“Vóc dáng yêm lớn như vậy, vóc dáng nhẫm cũng thế.”

“Cha yêm là sư trưởng, đai đại nhà nhẫm cũng là sư trưởng. Yêm không có lợi thế nào hơn nhẫm, dám so không?!”

……

Hoắc gia lão đại đã nói đến mức này, Sở Du nếu không dám tiếp chiêu, vậy hắn chính là Đại vương bát, tối nay đội lốt rùa trở về. Lão tử nhà mi là sư trưởng, lão tử chúng ta cũng là sư trưởng, làm con không thể khiến lão tử mất mặt, ánh mắt Sở Du cũng đỏ lên……


Đằng sau cái thùng gỗ cạnh mép sân tập lộ ra hai cái đầu, là Sở Tuần và Truyền Võ.

Truyền Võ ném cái móc sắt xuống đất, mặt không chút thay đổi, đặc biệt trấn định: “Đừng sợ, không đấu đâu.”

Ngón tay Sở Tuần chỉ vào tình thế trên sân: “Ai nói không đấu? Hai người bọn họ làm kìa! Chạy mấy vòng đó!”

Hai người trên sân thi đấu, từ vạch xuất phát như mũi tên rời cung, lao về phía trước, tiến lên cùng một lúc, một tay chống lên dùng sức phóng qua chướng ngại vật, sau đó một trước một sau nhảy lên cầu đơn, chân cũng không chạm đất dường như bay vọt mà qua, lại nhảy vào vũng nước, nước và bùn bắn tung tóe, văng khắp người hai bọn họ, cả hai dường như hai kẻ điên……

Hoắc Truyền Quân chạy trông thực nhàn nhã, khoảnh khắc nhảy qua chướng ngại vật giống như hai chân trực tiếp cách mặt đất, bay lên, vẻ mặt trầm ổn, ánh mắt bình tĩnh, thân thủ cũng rất bài bản.

Sở Du chạy cũng không chậm, hoặc là nói, đeo theo Hoắc Truyền Quân không chậm, sít sao đuổi theo, ván này tuyệt không thể chịu thua. Dù sao cũng là thằng con trai xuất thân từ bộ đội, đi bộ hành quân cấp tốc hắn luyện qua, chạy vượt chướng ngại vật hắn cũng chạy qua, túm bắt vật lộn loại nào cũng từng luyện qua mấy chiêu, nhưng là loại nào cũng không tinh.

Sở Tuần khẽ nhếch miệng, khẩn trương đứng ngoài xem, ngẫu nhiên quay đầu xem thằng nhóc bên cạnh, phát hiện Hoắc Truyền Võ trên mặt không có biểu tình gì, thập phần bình tĩnh, mặt mày oai hùng, rất giống Hoắc gia lão đại, rõ ràng chính là tiểu Võ nhị lang……

Hoắc Truyền Võ mặt không chút thay đổi nhìn trong chốc lát, khẽ nói: “Lão anh yêm chạy nhanh lắm, hắn trong trận đấu loại ở quân khu tân binh chỗ tụi yêm, chạy trong tốp ba.”

Sở Tuần cả kinh: “Hả?”

Truyền Võ thản nhiên nói: “Rất nhiều tiểu binh ở quân khu tụi yêm đều chạy không lại anh yêm.”

Sở Tuần nhất thời liền xù lông: “Sao cậu không nói sớm cho tôi biết anh cậu chạy tốt như vậy?!”

Sở Tuần nghĩ thầm cậu sớm nói tôi, tôi tốt xấu gì cũng sẽ báo lại với anh mình, đừng so cái này.

Tiểu tử Hoắc Truyền Võ này bình thường im lặng, nói cũng không nói, Sở Tuần bỗng nhiên có cảm giác tên này không nói lời nào liền đem mình đi bán! Lần này ai là tinh ranh, ai là đứa ngốc đây?!

Kết cục trận này, không nói cũng biết.

Sở Tuần nhìn hai người kia chạy hết ba vòng, cũng đã rõ ràng, anh cậu hôm nay thua chắc rồi, kỳ thật ngay từ đầu đã không có phần thắng.

Từ vòng bốn hai người kia bắt đầu kéo ra khoảng cách, hơn nữa chênh lệch càng lúc càng lớn. Sở Du liều mạng đuổi theo, hơi thở bắt đầu nặng nề, chỉ có thể nhìn bóng Hoắc Truyền Quân chạy, hơn nữa tấm lưng kia còn càng chạy càng nhanh, càng ngày càng mơ hồ, hắn ngay cả một cọng lông của người ta cũng sờ không tới!

Doanh trại có người nghe thấy động tĩnh, liền chạy tới xem, tốp năm tốp ba tiểu binh vây quanh rìa sân tập bàn tán, có người bắt đầu hú hét trầm trồ khen ngợi, ồn ào.

Mấy tiếng hô hoán kia rơi vào tai Sở Tuần, cậu cũng không thoải mái, trong lòng khó chịu.

Sở Du dù có khốn kiếp, nhưng cũng là anh ruột cậu. Anh cậu trừ bỏ ngẫu nhiên thiếu đánh ở nhà nhéo cậu hai cái, cũng không phải người xấu. Nhìn anh cậu hiện giờ mất mặt trước mặt bao người như vậy, thi đấu thua người ta, trong lòng hắn là tư vị gì đây?

Anh cậu ở bên ngoài gây sự cũng không phải một lần, Sở Tuần nhìn nhiều cũng sớm quen, còn có nhà nào mà anh cậu chưa gây chuyện đâu?

Cậu có đôi khi cũng thấy anh mình thiếu giáo huấn, nhưng là, người giáo huấn anh cậu, không nên là anh của Hoắc tiểu nhị…… Sở Tuần yên lặng nhìn sườn mặt Hoắc Truyền Võ đang chuyên chú, hạ mi mắt, không hé răng. Cậu và Truyền Võ cùng tuổi, hai thằng nhóc tì ở trước mặt bạn cùng tuổi cũng có tự tôn, cũng muốn mặt mũi chứ! Sở Tuần trong tiềm thức không biết vì sao, không muốn mất mặt trước mặt Hoắc Truyền Võ, không muốn bị đối phương xem thường.

Lại nói Sở Du, bình thường cũng là một tay lợi hại, bằng không hắn dám mang theo một cái cái xẻng sắt đi cùng Hoắc Truyền Quân sao? Sở Du tự cho là có vài phần bản lĩnh, trong đám hồ bằng cẩu hữu kia đặc biệt ngưu bức, đặc biệt chơi nổi, xuất môn gây sự đánh nhau đều cầm đầu, từ nhỏ đến lớn, chưa từng đánh thua, kẻ chưa từng té ngã, hôm nay, lại té rất đau.

Hắn càng muốn mau, tay chân lại càng hoảng loạn, chạy vượt chướng ngại vật còn khó hơn chạy cự li dài, là cuộc khảo nghiệm toàn diện về thể lực, ý chí, năng lực phản ứng linh hoạt cùng các chỉ số kỹ năng quân sự. Khi hắn đạp lên cầu đơn phát lực quá mạnh, nháy mắt mắt cá chân bị trẹo nghiêm trọng, nhất thời đau nhức, tựa như bị kim đâm. Khi sải bước nhảy qua một chướng ngại vật, lực chân chống đỡ không được, cách đó ba mét là một vũng nước, hắn đứng không vững, oạch, một thân ngã vào vũng nước bùn……

Sở gia lão đại luôn xem thường người từ bên ngoài tới, hôm nay mới nếm mùi lợi hại, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.


Về sau trận này trong đại viện không ai không biết, không ai không rõ.

Tất cả mọi người đều biết, lão đại nhà Sở sư trưởng cùng lão đại nhà Hoắc sư trưởng đấu với nhau một trận, Sở Du bại bởi tiểu Sơn Đông mới tới, thua đến sạch sẽ.

Sở Tuần chạy tới, kéo anh mình từ trong vũng nước bùn ra, Sở Du uống một miệng nước bẩn, mặt mày dính đầy bùn, cực kỳ chật vật.

Hoắc Truyền Quân thoải mái chạy xong chặng đường, dừng lại, lắc lắc mái tóc vừa đen vừa cứng làm bắn ra một chuỗi mồ hôi, quay lại, từ xa hướng Sở thiếu gia giơ một ngón tay, dùng sức bật lên.

Bên sân rất nhiều tiểu binh tru lên, ồn ào cười lớn.

Sở Du vô cùng mất mặt, phản thủ dùng sức gạt em trai ra. Đáy mắt hắn đỏ tươi, không nói một lời, quay đầu bước đi, một chân khập khiễng. Tự tôn đàn ông cho tới bây giờ chưa từng bị tổn thương như vậy, chưa từng mất mặt như thế, Sở Du xem như nhớ kỹ trận này với Hoắc Truyền Quân —— hắn nhớ Hoắc Truyền Quân cả đời!

Sở Tuần bị anh mình bỏ mặc, dẩu môi đi theo sau. Trầm mặc không nói gì, trong lòng thầm suy nghĩ, cậu kỳ thật cũng không phải nghĩ chân anh mình bị thương như thế nào, trong lòng chỉ nghĩ ngày nào đó Hoắc tiểu nhị nếu dám đến trường học rêu rao chuyện này, làm cậu không thể ngóc đầu trước mặt đám bạn nhí, cậu lập tức không thèm để ý người tên Hoắc Truyền Võ này nữa!

Làm tôi mất mặt, tự tôn bị tổn thương, tuyệt giao. (=)))

Hoắc gia lão đại cả người sũng mồ hôi, đem áo sơmi cởi bỏ, chỉ còn áo may ô màu trắng, lộ ra cơ thể tinh kiện.

Sở Tuần giương mắt nhìn thấy một màn thế này: Hoắc Truyền Quân xốc em trai lên, sờ sờ đầu, hoàn toàn là theo bản năng, cúi đầu dán môi lên chỗ trán bị xức thuốc đỏ của Hoắc Truyền Võ, hôn một cái.

Mặt Truyền Võ không chút thay đổi, bị anh trai hôn cũng không hưng phấn kích động, tập mãi thành quen, nhưng là sau khi anh cậu rời môi, hai người thản nhiên nhìn lướt qua. Trên khuôn mặt tuấn lãng có một vết sẹo, khóe miệng Truyền Võ kéo ra một nụ cười vô cùng nam tính.

Sở Tuần lặng lẽ nhìn thấy, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, thấy chua chua……

Cậu cũng muốn được anh trai sờ đầu cậu, hôn cậu.

Cậu có anh, nhưng là anh cậu không hôn cậu không cưng cậu như vậy.

Chuyện này còn chưa tính xong, Hoắc Truyền Quân nhìn khuôn mặt xức thuốc đỏ kia, vẫn là không cam lòng: “Vốn là một tiểu tử mặt mày khôi ngô, bây giờ mặt mày hốc hác, về sau em trai yêm không lấy được vợ, ai chịu trách nhiệm đây?!”

Truyền Võ rũ mắt suy nghĩ, thật cũng không để ý, đối với việc “lấy vợ” này không có nguyện vọng bức thiết.

Hoắc Truyền Quân thoáng nhìn qua Sở tiểu nhị, cắn thuốc, bỗng nhiên nhếch miệng vui vẻ: “Nhà nhẫm cũng chỉ có con trai, nhà nhẫm nếu có con gái, vừa lúc bồi thường cho em trai yêm một cô vợ!”

Sở Tuần không hiểu ngẩng đầu, chưa từng nghe nói đánh nhau còn phải đền người.

Hoắc Truyền Quân giải thích: “Quê yêm có quy củ này, nhà nhẫm đánh hỏng con trai người ta, liền đem con gái nhà nhẫm bồi thường, nối dõi tông đường.”

“Bộ dạng nhẫm cũng rất tuấn tú, trông như bé gái, nếu là con gái, làm vợ em trai yêm là vừa khéo.”

“Em mới không phải bé gái đâu!”

Sở Tuần hai tay đút túi, mặc một bộ tiểu tây trang rất có phong thái, ưỡn ngực đi tới, vừa nghe lời này, lập tức không vui. Cậu xem tướng Truyền Võ, nhìn một chốc, nghiêm trang nói với Hoắc gia lão đại: “Tiểu nhị nhà anh, bộ dạng trông vẫn được, cậu ấy nếu thực bị hủy dung, nếu là con gái, nhượng cậu ấy làm vợ em, em đây còn nghĩ lại.”

“Ai u……”


Hoắc Truyền Quân nghe đến vui vẻ, hít sâu một hơi thuốc, thở ra, không nghĩ tới Sở tiểu nhị mới tí tuổi lại biết ăn nói, không ăn mệt.

Em trai yêm là ai chứ? Nhượng em trai yêm làm dâu nhà nhẫm?

Hừ……

Đương sự vẫn trầm mặc, rốt cục nhịn không được, mở miệng: “Yêm không muốn lấy vợ, muốn vợ làm gì, phiền toái.”

Hoắc Truyền Quân cười to: “Tiểu tử ngốc, còn không thông suốt, về sau mới thấy.”

Hoắc Truyền Quân hứng thú liếc mắt nhìn Sở Tuần, xấu xa nháy mắt với một tiểu binh bên cạnh hắn…

Hai người cùng nhau động thủ, bốn cái tay xuyên qua hai chân Sở Tuần, tay bắt chéo phía dưới Sở Tuần, lập tức nâng cậu lên!

“A…”

Sở Tuần lập tức lơ lửng trên không, bị đối phương đánh võng nghiêng trái nghiêng phải, sắc mặt đỏ bừng.

Hoắc Truyền Quân lúc này xem Sở tiểu nhị thế đơn lực mỏng, muốn trêu cậu một phen, cũng không ác ý, chỉ là chọc con nít thôi.

“Lấy vợ nè!”

“Đến ngồi kiệu nè!”

Nhưng Hoắc Truyền Võ lại túm lấy anh cậu: “Đừng chọc cậu ấy, làm mặt người ta đỏ lên rồi kìa.”

Truyền Võ liếc mắt ngắm Sở Tuần, lại nhìn đến nốt ruồi son xinh đẹp bắt mắt nơi đầu mày của Tiểu Tuần, thực đẹp……

Hoắc Truyền Võ trong lòng đột nhiên nghĩ,

Hiện tại điều cậu nghĩ chính là, Sở gia tiểu nhị? Bộ dạng môi hồng răng trắng, quả thật giống bé gái, nhưng cánh tay nhỏ nhắn mềm mại thế này, có thể ra phòng khách, vào nhà bếp không, có thể cùng yêm đi trèo cây hái trái không, có thể đánh nhau không, biết hấp màn thầu bánh bao, gói bánh chẻo nhân rau tể thái (1) cho yêm không? Không biết hấp màn thầu bánh bao bánh chẻo, mình đây còn chướng mắt nha. Cậu ta nếu là con gái, xinh xắn như vậy, yêm liền vẽ cậu lên tranh Tết, treo trên tường mỗi ngày ngắm —— Mà ai cưới vợ lại cưới người như vậy chứ?!

(1) Cây tể thái: tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu. (Theo QT)

Hai cái đuôi nối gót theo sau, Thẩm Bác Văn và Thiệu Quân, xem náo nhiệt một lúc, kết quả cũng thấy buồn bực, đều mất mặt thay huynh đệ mình.

Thẩm Bác Văn bĩu môi nhỏ giọng nói: “Thao, gì chứ, hắn là cái quái gì, Tiểu Tuần nhi nhà chúng ta là con dâu nhà hắn sao?”

“Tiểu Tuần nhi nhà chúng ta có lấy vợ cũng không tìm tên đại quê mùa từ trên núi xuống này!”

Thiệu Quân bĩu môi, trong lòng cũng không thích. Cũng không phải vấn đề nhà quê, Thiệu Quân cảm thấy, Tiểu Tuần nhi nhà mình tốt như vậy, thân thiết với mình bao nhiêu, sao có thể có ngày nào đó Tiểu Tuần nhi cưới vợ, cùng người khác thân thiết?

* * *

Sở sư trưởng trong điện thoại nghe nói chuyện này, trầm mặc một lúc lâu mới nặng nề nói: “Xứng đáng!”

“Với tính tình hổ báo kia, đi ra ngoài sớm muộn gì cũng chịu thiệt, sớm bị ăn đau so với muộn lại tốt hơn.”

“Để nó chịu một giáo huấn nhớ đời.”

Sở Hoài Trí dặn dò vợ mình, “Trông nom hai đứa con cho tốt, đừng để hai đứa nó chọc đến con trai Hoắc gia. Rõ ràng đánh không lại người ta, còn năm lần bảy lượt chạy tới nhà người ta sinh sự, còn đâu mặt mũi lão tử!”

Sở Du bị giáng một đòn, trong lòng không phục, lại ấm ức, cảm thấy cha mình lúc nào vào thời khắc mấu chốt cũng nhún nhường, để người ta cưỡi lên đầu lên cổ, nói cũng không dám nói một câu, họ Sở lại sợ họ Hoắc kia sao?!


Hắn khi đó hoàn toàn không rõ, cha hắn vì sao cứ “trốn” Hoắc sư trưởng.

Cũng vì trận đấu này, Hoắc Truyền Quân đã thay phe Sơn Đông bọn họ ra oai trong đại viện. Cảnh vệ lấy lại mặt mũi, ở trong đại viện thắt lưng ưỡn thẳng tắp, chuyện tập thể xin giải ngũ liền được áp xuống.

Trong lúc mâu thuẫn giữa mấy cậu choai choai trong đại viện tạm thời tắt lửa, thì giữa đám con nít lại nổi lên xung đột mới, tóm lại đánh nhau là vĩnh viễn đánh không xong, đây là ký ức về cuộc sống thời thơ ấu.

Mấy đứa nhỏ trong đại viện lúc bấy giờ bình thường tụ tập kết bè kết đảng, chơi theo nhóm. Giống Sở Du Hoắc Truyền Quân năm ấy, mười lăm mười sáu tuổi học trung học, đều có nhóm chiến hữu riêng của mình, ước chừng là mấy đứa nhỏ trung học cùng tuổi, căn cứ theo bối cảnh quê quán của từng người mà phân chia ranh giới. Sở Tuần cùng hai cậu bạn của cậu cùng tuổi, là mấy đứa nhỏ tám chín tuổi học tiểu học, bình thường chơi cùng một chỗ, cũng chia thành nhiều nhóm, nhóm tiểu Bắc Kinh, nhóm Thẩm Dương, nhóm Sơn Đông……

Trong mỗi đám trẻ đó, có đứa làm chỉ huy trong nhóm, một đám trẻ trưởng thành trong quân khu, tuổi trên dưới mười, ra ngoài hòa trộn vào xã hội.

Trong mấy đứa trẻ này, cha là sư trưởng, chức quan lớn, ông nội Sở Tuần cùng hai đứa bạn thân đều là cán bộ bộ đội kỳ cựu, được người kính trọng, bởi vậy ba người bọn họ ở trong đám con nít liền thuộc loại bối cảnh đặc biệt trâu bò. Bọn nhỏ tụ tập chơi với nhau, cũng dựa vào quân hàm gia thế; con nhà sư trưởng, dĩ nhiên là đứa cầm đầu chỉ huy, con nhà lái xe, đầu bếp căn tin, quản lý kho thực phẩm thì chạy bên ngoài, bình thường không dám lên tiếng, nghe chỉ huy cùng chạy lung tung theo đuôi.

Một xã hội nhỏ tương đối phong bế, chợt xâm nhập một cỗ thế lực mới mẻ, đánh vỡ kết cấu cân bằng vốn có, tất nhiên mang đến một trận xao động, đối với những đứa nhỏ trong đại viện cũng là như thế.

Sở thiếu gia lạnh mặt Hoắc gia lão đại, cảnh vệ lẫn các tiểu chiến sĩ làm như không thấy, người từ ngoài tới áp người chỗ mình, mấy người dân bản xứ ở lâu năm trong đại viện cũng mặc kệ.

Mấy ngày nay song phương không ngừng xảy ra các xung đột nhỏ, buổi sáng xếp hàng ở căn tin giành sữa, buổi tối chiếm bàn trong căn tin, tan học lấn đường nhau, thi trắc nghiệm trong trường đám nào kéo bè lũ gian lận, nhóm khác liền có người chạy đi mật báo với thầy cô, đám nào lén cảnh vệ trộm ống tuýp dưới gầm xe ô tô, bị nhóm khác tra được liền tố giác, đủ mọi loại chuyện ùn ùn kéo tới.

Bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ lăn qua lăn lại, kỳ thật cũng không tính đại sự gì, mấy đứa nhỏ không nhiều tâm cơ, chỉ do nhất thời phô trương thanh thế cùng nghĩa khí.

Trong đám trẻ này, vẫn là Sở gia tiểu nhị thoạt nhìn so với mấy đứa bên cạnh thành thục hơn một chút, bình tĩnh hơn một chút, xưa nay trong lòng luôn cất giấu chủ ý, gặp chuyện đặc biệt trầm ổn.

Tiểu nhị nhà Sở sư trưởng, cũng chính là vua của đám trẻ nhóm tiểu Bắc Kinh, cho nên, cậu cũng là có tính tình, cũng có mặt mũi.

Có một ngày, Sở Tuần đang nằm trong phòng xem sách thiếu nhi thì Thẩm Bác Văn chạy vào.

Thẩm thiếu gia đến Sở gia cũng không gõ cửa, đã quen rồi. Sở gia cũng không khóa cửa, cửa lớn rộng mở, chỉ dùng một tấm màn che. Thẩm Bác Văn chạy ra một thân mồ hôi, đá văng rèm hô to “Con chào ông bà con chào dì”, một đầu chui thẳng vào phòng Sở Tuần, xì xầm nói nhỏ.

“Tuần nhi, mau, đánh nhau rồi kìa!”

Thẩm Bác Văn mặt đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, đặc biệt hưng phấn.

Sở Tuần đem sách nhét xuống dưới gối: “Ai đánh nhau?”

Thẩm Bác Văn miêu tả sinh động như thật, giọng thật lớn: “Phe chúng ta với phe tiểu Sơn Đông đó!”

“Ngay ở sân than đá, người chúng ta đem bọn họ bao vây, chúng ta nhiều người, bọn họ ít người!”

Sở Tuần vội vàng hỏi: “Bọn họ có ai?”

Thẩm Bác Văn trừng to mắt, nghiêng đầu: “Chính là thằng nhóc họ Hoắc kia, ngày thường nhìn nó trâu bò dọa dẫm, bây giờ vừa lúc hạ nó, trừng trị nó một trận!”

Sở Tuần: “……”

Thẩm Bác Văn lòng như lửa đốt bổ sung nói: “Đúng là cơ hội tốt, hôm nay anh nó không ở đây, chúng ta liền ép nó lại, báo thù, tập thể báo thù!”

Sở Tuần nóng nảy: “Anh nó hôm nay không ở đây, ngày mai chẳng lẽ không trở lại?”

Trong tay Thẩm Bác Văn xách cái gì đó tựa như cái kìm: “Đánh trước nói sau, chúng ta hơn ba mươi người, bọn nó mới bảy tám.”

“Tụi Vương Hân Hân đã bao vây bọn nó, Tiểu Quân nhi đứng canh, chạy không được, đang chờ cậu!”

Thẩm Bác Văn vung tay lên, hùng dũng oai vệ.

“Sở tư lệnh, cậu không đến, chúng ta đánh không được a, đang chờ cậu hạ lệnh đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui