Lâm Phi tất nhiên là vui khi biết tình huống không ổn, liền quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ, phát hiện gã nhân viên phục vụ dáng người cao gầy, mặc bộ quần áo màu đen này cũng đang ngây ngốc nhìn Phương Nhã Nhu.
Gã nhân viên phục vụ thoạt nhìn hào hoa phong nhã, sau khi cảm xúc căng cứng liền muốn quay người đi, giả bộ như không nhìn thấy, nhưng bởi vì dùng quá sức, quên mất mình còn đang bưng đồ, trực tiếp làm rơi cái khay.
Xoảng một tiếng, chén đĩa và thức ăn đều rơi xuống đất.
Nước chocolate nóng hổi trong hai cái tách văng vào mu bàn tay và cánh tay của gã nhân viên phục vụ.
A!
Gã kêu lên một tiếng đau đớn. Nước chocolate nóng vừa mới làm tuy không nóng bằng nước sôi, nhưng nóng hơn nước uống bình thường rất nhiều. Con người căn bản không chịu đựng được.
Phương Nhã Nhu nhìn thấy cảnh tượng này như bừng tỉnh mộng, ân cần chạy tới, cầm lấy tay gã thanh niên:
- Khương Dương, anh làm sao vậy? Không bị phỏng chứ?
Người được gọi là Khương Dương liền gạt Phương Nhã Nhu ra, bất chấp cánh tay bị phỏng chocolate của mình.
- Cô đi đi! Không cần cô quan tâm.
A!
Phương Nhã Nhu bị đẩy, liền đâm vào cạnh một chiếc bàn phía sau, trúng ngay eo khiến cô nhất thời đau muốn chảy nước mắt, cuộn mình ngồi xổm xuống.
- Nhã Nhu!
Lâm Phi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Phương Nhã Nhu có lòng tốt muốn qua đó xem, liền bị gã thanh niên kia đẩy ngã.
Máu nóng bốc lên đầu, không nói hai lời bước lên phía trước, tóm lấy cổ áo Khương Dương, mắt lộ hàn quang:
- Mày muốn chết?
Nói xong, Lâm Phi liền ném y về phía một cái bàn khác. Khương Dương kêu thảm một tiếng, sửng sốt nhìn cái bàn bị mình đụng nát.
Lâm Phi không thèm quan tâm, xoay người đỡ Phương Nhã Nhu lên. Sau khi kiểm tra, xác nhận Phương Nhã Nhu không có trở ngại gì, liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng không khỏi quở trách:
- Em làm gì vậy? Có biết nguy hiểm lắm không?
Phương Nhã Nhu nhìn Khương Dương nằm dưới đất, ánh mắt lộ ra vẻ đau buồn.
- Lâm Phi, anh đừng đánh anh ấy. Anh ấy không phải cố ý.
Lâm Phi cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Người đó chính là bạn trai cũ của em, tên tiểu bạch kiểm chạy theo phú bà mà em nói?
Sắc mặt Phương Nhã Nhu ảm đạm, cũng không phủ nhận, nhẹ gật đầu.
Lâm Phi im lặng, trong lòng có chút tức giận. Nhớ lại vừa rồi Phương Nhã Nhu quan tâm cái tên Khương Dương đó, bây giờ còn không cho hắn đánh người, không thể không thừa nhận, trong lòng hắn cảm thấy đau xót và ghen tỵ.
Phương Nhã Nhu tựa hồ ý thức được Lâm Phi đang hiểu lầm, vội giải thích:
- Anh….anh đừng nghĩ lung tung. Em là bác sĩ. Vừa rồi, bất luận người nào bị phỏng, em cũng sẽ quan tâm. Đây là chức trách của em.
- Em và anh ấy không còn gì. Mấy tháng rồi tụi em không có bất cứ liên lạc nào. Chỉ là, em không nghĩ tới anh ấy lại làm phục vụ ở chỗ này.
Lúc này, ông chủ nhà hàng Mexico liền dẫn một đám người chạy đến. Thấy tình huống như vậy liền hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Khương Dương thấy ông chủ chạy tới, liền cắn răng đứng dậy, không ngừng nói xin lỗi.
Phương Nhã Nhu chần chừ muốn tiến lên hỏi thăm. Bảy năm từ lúc còn học đại học đến lúc đi làm, nói sâu thì không sâu, nhưng cạn cũng không phải cạn.
Gặp nhau lần nữa, lại trong tình huống như thế này, Phương Nhã Nhu thật sự muốn biết rõ tại sao lại như vậy.
Lâm Phi biết Phương Nhã Nhu đang giằng co, thở dài một hơi, đi đến phía trước, móc ra một xấp tiền đưa cho ông chủ nhà hàng.
- Số tiền này là bồi thường quấy rầy việc buôn bán của mọi người. Tôi muốn mời nhân viên này ra ngoài hỏi thăm chút chuyện.
Lâm Phi nói.
Lão chủ người Mexico thấy tiền nhiều như vậy, cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng trấn an những vị khách khác quan trọng hơn.
Lâm Phi không nói hai lời. Mặc kệ Khương Dương có đồng ý hay không, hắn liền nắm lấy cổ áo người này ra khỏi nhà hàng.
- Này, anh là ai? Anh đang làm gì thế? Cứu mạng, cứu mạng.
Khương Dương lớn tiếng gọi nhưng người khác chỉ dám quan sát, không dám lại gần.
Phương Nhã Nhu ở phía sau kêu to nhưng Lâm Phi căn bản không nghe. Cô đành lo lắng bước theo, tránh cho Lâm Phi làm ra chuyện điên cuồng.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lâm Phi lôi Khương Dương vào một con hẻm nhỏ phía sau nhà hàng. Xung quanh không có người, lúc này hắn mới thả Khương Dương ra.
Cổ áo Khương Dương bị siết chặt không thở được, không ngừng ho khan, tức giận chỉ vào Lâm Phi, mắng:
- Anh….anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?
Lâm Phi không thèm quan tâm, đợi Phương Nhã Nhu đến rồi nói:
- Tốt rồi, bây giờ em có thể hỏi anh ta.
Phương Nhã Nhu thở hổn hển, tim đập thật nhanh, lúc này ánh mắt phức tạp nhìn Khương Dương, nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh…anh không bị sao chứ? Bị phỏng có nghiêm trọng không?
- Hừ!
Khương Dương cười lạnh:
- Không cần mèo khóc chuột giả từ bi. Tôi chỉ là loại tiểu nhân vật, không xứng Phương đại tiểu thư quan tâm.
Ánh mắt Phương Nhã Nhu ánh lên sự thương cảm:
- Dạo này anh sao rồi? Không phải ở cùng với nữ phú hào kia sao? Vì sao phải làm phục vụ ở chỗ này?
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Khương Dương càng âm trầm hơn, ngửa đầu cười lớn, rồi rít gào với Phương Nhã Nhu:
- Cô còn có mặt mũi đến hỏi tôi sao? Loại người như cô, thoạt nhìn thì như vô tội lắm, nhưng lại giả nhân giả nghĩa. Chẳng lẽ cô không cảm thấy mình rất chán ghét sao?
- Anh câm miệng đi. Ai cho phép anh mắng Nhã Nhu đấy?
Lâm Phi nghe không vô, bước đến tát một cái vào mặt Khương Dương.
Khương Dương kêu lên, đầu váng mắt hoa, khóe miệng rỉ máu. Nếu không phải Lâm Phi còn nương tay thì đầu y đã bị đập bẹp rồi.
Định thần lại, y nhìn chằm chằm vào Lâm Phi:
- Anh…anh tưởng mình to lắm sao? Chỉ là một vệ sĩ nho nhỏ, một tên chó săn, sốt ruột cho chủ của mình à? Người đàn bà này cho anh bao nhiêu tiền để anh có thể nguyện ý thè lưỡi liếm ngón chân cho cô ta?
- Im ngay! Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao lại có thể nói mấy lời bậy bạ như thế?
Phương Nhã Nhu kêu to, mắt đầy nước, không dám tin những lời này lại thốt ra từ miệng Khương Dương.
Đây không phải là người đàn ông mà cô quen bảy năm.
Cô có thể phát sinh tình cảm yêu đương với người đàn ông này trong bảy năm? Còn vì anh ta mà say sưa ở quán bar?
Cô cảm giác tuổi thanh xuân của mình trôi theo dòng nước, căn bản không có chút ý nghĩa. Tái nhợt, trống rỗng, nản lòng, thoái chí.
Tâm hồn của cô như ngã vào đáy cốc, gần như sụp đổ.
Lúc này, Lâm Phi không đánh Khương Dương nữa. Hắn hít sâu một hơi, thản nhiên bước đến bên cạnh Phương Nhã Nhu.
Hắn ôm cô gái vào lòng, hôn vào làn tóc mềm của cô một cái, sắc mặt bình tĩnh nhìn Khương Dương, lãnh đạm nói:
- Tôi có thể làm cận vệ cho cô ấy, cũng có thể thè lưỡi liếm ngón chân của cô ấy. Nhưng tôi không phải là chó săn, cũng không cần một phân tiền của cô ấy. Bởi vì tôi là bạn trai của cô ấy. Còn cô ấy là bạn gái của Lâm Phi này.
Lời nói như đinh chém sắt rơi vào tai Phương Nhã Nhu, khiến cô cả người như thần hồn xuất khiếu, ngây ngốc nhìn Lâm Phi không nói nên lời.
Cơ thể mềm mại của cô run lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cho đến bây giờ, Lâm Phi chưa từng nói quan hệ của họ là gì, cũng chưa từng cam đoan với cô điều gì. Và cô cũng chưa từng ôm quá nhiều hy vọng. Bởi vì cô biết rõ mình không phải là nữ nhân duy nhất trong lòng hắn.
Với tính cách của cô, nhất định sẽ không tranh giành, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không quan tâm người đó nghĩ sao về mình và vị trí của mình trong tim người đó.
Cho nên, trong thời khắc như thế này, nghe được lời nói như vậy, cô cảm thấy mình giống như đang ở trên một con thuyền nhỏ chòng chành nhưng sau đó lại vững vàng đặt chân xuống mảnh đất vững chắc.
Cho dù một giây sau có chết đi, cô cũng không cảm thấy tiếc nuối. Bởi vì điều cô mong muốn đã được thỏa mãn.
Sắc mặt Khương Dương tái xanh nhìn hai người ôm nhau. Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tình ý của Phương Nhã Nhu đang tập trung trên người Lâm Phi, y cảm thấy cơ thể của mình sắp bị rút hết sức lực, cũng không biết bản thân đang làm cái gì.
Y chỉ cảm thấy hận, thống khổ, phiền muộn, oán giận. Tóm lại, từ trong ra ngoài, mỗi một bộ phận đều có mùi thịt thối.
Y xem thường bản thân mình nhưng lại không cam lòng.
Cuối cùng, y nở nụ cười âm trầm, lắc đầu nói:
- Nhìn đi, gia tộc của cô đã an bài cho cô một đối tượng xứng đôi. Thật là hạnh phúc. Nhưng có cần phải đến trước mặt tôi ân ân ái ái như vậy không? Tôi đã thảm như vậy, các người còn chưa đủ vui sao?
Phương Nhã Nhu lau nước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Dương:
- Anh có ý gì?
- Hừ, có ý gì?
Khương Dương châm chọc nói:
- Cô còn làm bộ sao? Nước mắt đúng là nói rơi xuống thì có thể rơi xuống. Lúc trước, người phụ nữ đó chẳng phải là phú hào gì cả, chỉ là người Phương gia các người sắp xếp đến, để cho tôi phải đi theo cô ta, tách ra khỏi cô.
-Chờ chúng ta chia tay xong, người phụ nữ kia chẳng những đá văng tôi, mà còn cho người hành hung tôi nữa, đem tất cả những gì mà tôi tích cóp được, dùng âm mưu quỷ kế mà cướp đi. Tôi chỉ là một người dân không quyền không thế, làm sao mà đấu lại các người.
-Không chỉ như vậy, tôi còn bị công ty khai trừ. Lúc đi tìm việc cũng bị ngăn cản khắp nơi. Cơ hội phỏng vấn cũng không đến tay mình. Cuối cùng cũng chỉ biết đến chỗ này rửa chén đĩa.
-Phương gia các người làm việc thật đúng là ác độc. Một con đường sống cũng không chừa cho tôi, muốn đè bẹp tôi cả đời trong nước bẩn. Muốn cười nhạo tôi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga phải không?
- Cái gì?
Phương Nhã Nhu không tin, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm:
- Không…không thể nào? Tại sao người nhà của em lại làm như vậy? Bọn họ không có nói với em….
Lâm Phi nghe được câu chuyện, âm thầm thở dài. Đồ ngốc, việc làm này làm sao mà để cho em biết được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...