- Lão tổ tông!
Một đám đệ tử Hoa gia quá sợ hãi, chạy lên lo lắng với ý định đỡ Hoa Vạn Lâu dậy. Thế nhưng Hoa Vạn Lâu lại phất tay đẩy họ ra, tự mình đứng dậy.
Mắt lão ta thể hiện sự không cam tâm, toàn thân run rẩy, định tiếp tục tấn công, nhưng không thể chịu đựng được thêm nữa. Cổ họng lại lờ lợ, lão lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nhất thời, Hoa Vạn Lâu như già đi thêm chục tuổi, trên mặt lại xuất hiện thêm một đống nếp nhăn.
- Đã nói với ông rồi, ông vốn không phải là đối thủ của tôi, ông chỉ đang lãng phí tuổi thọ của mình mà thôi.
Long Thiên Cương thoải mái chỉnh lại tóc, mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Tuổi của Long Thiên Cương thật ra cũng đã hơn 50, nhưng vì công lực uyên thâm, nhìn qua như người còn trẻ.
Dường như gã không có hứng thú giết một lão già, gã biết rõ Hoa Vạn Lâu đã không thể ngăn cản gã, vì thế gã nhảy xuống phòng luyện công dưới đất.
Hoa Vạn Lâu thở hổn hển, lớn tiếng hét:
- Các người còn đứng đó làm gì! Mau ngăn gã ta lại! Không thể để gã hại tiểu Ảnh!
Nhưng cho dù lão ta hét lên thế nào, đám người Hoa gia cũng không dám lên tiếng. Ngay cả Hoa Vạn Lâu cũng bị đánh bại, Long Thiên Cương lại như không có chuyện gì. Cho dù bọn họ có tự mình xông lên hay cho người xông lên, không phải đều tìm đường chết hay sao?
Trong chớp mắt, cũng chỉ có Hoa Vô Lệ nói, giao Hoa Lộng Ảnh ra để đổi lấy mạng sống của mọi người trong gia tộc.
Hoa Vô Lệ cúi đầu, mặt tỏ vẻ bi thương, nhưng trong mắt lại lóe lên tia mừng thầm và sự ác độc.
- Ông là ai? Ông… ông muốn gì? Thả tôi ra! Ông nội! Ông nội cứu cháu!
Đúng lúc này, từ phòng luyện công dưới đất vang lên tiếng thét chói tai của một cô gái.
Lâm Phi vốn đang định tiếp tục xem trò hay, luc nghe thấy tiếng hét này, trái tim bỗng nhiên co rút lại, vô cùng kinh ngạc.
Âm thành này là…
Long Thiên Cương phi thân từ dưới lên. Trên tay của gã đang thoải mái cắp một cô gái bên hông. Người đó rõ ràng là Hoa Lộng Ảnh mặc đồ luyện công màu trắng, tết tóc đuôi ngựa.
Lâm Phi mạnh mẽ quay đầu nhìn sang. Thời khắc nhìn thấy khuôn mặt với cặp chân mày lá liêu, cả người hắn đông cứng tại chỗ.
Thời gian phảng phất dừng lại tại giây phút này, mọi âm thanh xung quanh Lâm Phi đều không nghe thấy.
Trong mắt hắn chỉ có bóng hình xinh đẹp luôn chế ngự trong đầu hắn, mãi không tiêu tan. Khuôn mặt hồn nhiên kia hoàn toàn trùng khớp với cô gái trước mặt.
Hoa Lộng Ảnh? Hoa Lộng Ảnh… Ảnh… Ảnh Tử?
Lâm Phi thấy mình sắp điên mất rồi. Thứ cảm giác phức tạp này khiến hắn như mất hết cảm xúc.
Là hưng phấn, vui mừng, kinh ngạc, hay là lo lắng, hoang mang. Hắn không biết mình đang rơi vào trạng thái như thế nào. Hắn thấy hai mắt mình nóng lên, cơ bắp toàn thân trở nên căng thẳng.
- Anh sao vậy?
Thiên Diện thấy Lâm Phi không bình thường liền nhíu mày hỏi.
Nhưng căn bản Lâm Phi không nghe thấy câu hỏi của cô, hắn chỉ không ngừng run rẩy, như thể cả người có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Hắn đang cực kỳ không ổn.
Lúc này trong mắt Long Thiên Cương không giấu nổi một tia hưng phấn. Gã quay đầu nhìn đám người Hoa gia:
- Một linh thể ngũ hành ngàn năm khó gặp. Cho dù có lưu lại ở Hoa gia các người cũng không an toàn, để ta mang đi bồi dưỡng cho thật tốt.
Đám người Hoa gia nghiến răng nghiến lợi, giận nhưng không dám nói nửa lời.
Bọn họ đều hiểu rõ, một khi Hoa Lộng Ảnh bị mang đi, Long gia sẽ có cách khống chế cô ấy. Nếu khống chế không được, chắc chắn họ sẽ hủy diệt cô ấy. Dù gì cũng không có khả năng để cô ấy thành niềm hy vọng của Hoa gia.
Nhưng lúc Long Thiên Cương định đem Hoa Lộng Ảnh đi, một thân ảnh chẳng biết từ khi nào đã chắn trước mặt gã.
- Bỏ cô ấy xuống!
Người vừa trầm giọng nói chính là Lâm Phi.
Tuy nói với Long Thiên Cương nhưng ánh mắt Lâm Phi lại dừng lại trên người Hoa Lộng Ảnh.
Hoa Lộng Ảnh cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Phi. Tuy nhiên đó là một ánh mắt xa lạ, mờ mịt, dường như cô không hề nhận ra hắn.
Lâm Phi cũng nhận thức được điều này. Cô gái tên Hoa Lộng Ảnh này giống Ảnh Tử như đúc, nhưng dường như cô không hề biết hắn. Dường như cô đã biến thành một người khác.
Nhưng trên thế giới này, thực sự có người giống nhau như vậy mà không có quan hệ gì hay sao?
Hơn nữa, từ trước đến nay Ảnh Tử chưa từng nói tên thật của cô ấy. Thật sự trùng hợp như vậy sao, Hoa Lộng Ảnh và tên của cô ấy đều có chữ “Ảnh”?
Mọi manh mối đều khiến Lâm Phi không thể không coi trọng. Cho dù thế nào đi chăng nữa, bất luận cô gái này và Ảnh Tử không phải cùng một người, còn sống có liên hệ gì, hắn nhất định phải hỏi rõ Hoa Lộng Ảnh một số việc. Vì thế trước đó, hắn không thể Long Thiên Cương đưa cô gái này đi.
- Scarpe, mục tiêu của chúng ta là Hoa Vô Lệ.
Thiên Diện không vui nói. Cô cảm thấy Lâm Phi rất thích gây chuyện phiền toái.
Lâm Phi thản nhiên nói:
- Đây là chuyện riêng của tôi, cô không cần quan tâm.
Thiên Diện nhíu mày, dứt khoát không muốn nói nhiều lời, lẳng lặng lui về phía xa nhìn mọi việc.
Long Thiên Cương đánh giá Lâm Phi rồi nói:
- Scarpe… Không phải cậu tưởng rằng, tôi sợ cậu nên mới không gặp cậu đấy chứ?
- Bỏ cô ấy xuống!
Lâm Phi không trả lời mà chỉ cố chấp yêu cầu.
Long Thiên Cương tỏ ra không vui:
- Không động đến cậu chỉ vì, đám phế vật cậu giết chỉ là đám râu ria, không quan trọng. Tôi cũng không muốn rước lấy phiền toái. Cậu cho rằng với chút bản lĩnh đó mà có thể thắng được tôi sao?
- Tôi chỉ biết, nếu anh dám làm cô ấy bị thương, tôi sẽ đánh chiến giáp Viêm Ma của anh thành đống sắt vụn.
Lâm Phi kiên định nói.
- Hả?
Khóe miệng Long Thiên Cương cười tà tà:
- Rất hay!
Đám người Hoa gia, kẻ cả Hoa Vạn Lâu và Hoa Vô Lệ… đều vô cùng kinh ngạc. Vì sao Lâm Phi lại muốn giúp họ cứu Hoa Lộng Ảnh?
Dường như Hoa Lộng Ảnh cũng rất tò mò. Cô chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Lâm Phi.
Long Thiên Cương ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao:
- Cứ phơi nắng như vậy da của tôi sẽ bị đen. Nếu cậu đã muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cậu luôn… Truyền kỳ trong thế giới ngằm, chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày.
Long Thiên Cương tiện tay quăng Hoa Lộng Ảnh về sau lưng đám tùy tùng Nha Vũ. Gã thì đi lên phía trước, ngoắc tay về phía Lâm Phi.
- Nào tới đây, để tôi xem xem, Vô Miện chi Vương Scarpe không có chân khí, không có nguyên khí rốt cục có bản lĩnh gì…
Tiếng nói còn chưa dứt, hai mắt Long Thiên Cương đã trợn trừng lên.
- Ầm!
Một tiếng động vang lên. Thân thể của Long Thiên Cương như đạn pháo, từ eo bị đánh bay ra ngoài.
Không nói đạo lý liền xông tới cắt đứt hai cây đại thụ. Thân thể như thiết đản đam vào bức tường đá tạo ra một vết lõm.
Mọi người thấy vậy đều giật mình. Trong nháy mắt, Lâm Phi đã xông tới trước mặt Long Thiên Cương, một đấm đánh bay gã sao?
Tuy Long Thiên Cương vẫn chưa chuẩn bị tốt, cũng chưa thi triển nguyên khí bảo vệ thân thể, nhưng tốc độ của Lâm Phi cũng quá nhanh rồi đó.
Trường quyền thuần túy chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể đã đánh một đòn phủ đầu lên Long Thiên Cương.
Lâm Phi chạm rãi thu hồi quả đấm. Quả đấm của hắn do đã ma sát với tốc độ lớn nên tỏa ra khói trắng nhàn nhạt.
Nếu là người bình thường, bị một quyền của Lâm Phi đánh trúng đã sớm tan tành, bụng đã bị xuyên thủng.
Nhưng Long Thiên Cương không phải người bình thường.
- Khụ khụ… khụ khụ…
Long Thiên Cương ho khan hai tiếng, không vui lách mình ra khỏi hố đá kia, giơ tay phủi nhẹ bột phấn và lá cây trên người.
Gã giật giật cổ, giật bỏ váy bị nát trên người, để mình trần, chỉ để lại váy ở dưới. Thoạt nhìn trông rất buồn cười nhưng không ai dám cười gã.
Hoa Vạn Lâu vừa mới giao đấu với gã, mắt lộ ra tia tuyệt vọng, tự lẩm bẩm nói:
- Là… là “Độc phách viêm long kim thân”? Gã… gã đã luyện thành…
Ánh mắt Long Thiên Cương trở nên sắc bén, trên người nổi lên hỏa diểm vàng ròng, chiến giáp Viêm Ma lại bao phủ toàn thân gã một lần nữa.
- Khó trách cậu có thể tạo ra phong ba lớn như vậy. Sức mạnh của cậu khiến tôi hơi giật mình đấy.
Lời nói của Long Thiên Cương toát lên sự dữ tợn.
- Trước đây chỉ biết qua tư liệu, thần tướng Viêm Long đứng thứ ba trong chiến thần bảng có bí quyết “Độc phách Viêm Long Kim thân”, đã tu luyện tới cảnh giới cực cao, có thể diệt trừ mọi môn mệnh. Thân thể Viêm Long vững chắc kiên cường, không kiếm nào có thể tiêu diệt. Xem ra đó là sự thật… Rất ít người chịu một quyền này của tôi mà không bị đâm xuyên qua người.
Mắt Lâm Phi cũng dấy lên hai đốm lửa màu vàng.
Đây có lẽ là lần chính thức hắn gặp đối thủ mạnh nhất của mình. Nhưng hắn không thể không dốc sức đánh một trận, vì hắn không thể trơ mắt nhìn “Ảnh Tử” bị đem đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...