Lâm Phi không khỏi bật cười. Tất Vân Dao hình như rất quan tâm điểm này. Đã nhiều năm như vậy mà vẫn giữ được tình cảm. Xem ra lúc trước là thật lòng yêu Lâm Đại Nguyên.
- Không phải. Đó là hàng xóm của chúng tôi. Bây giờ giúp chúng tôi nấu ăn.
Lâm Phi nói một câu khiến cho bà yên tâm.
- Vậy à?
Tất Vân Dao có chút xấu hổ nói:
- Vậy chị dâu….
- Cô hỏi bác gái? Khi còn bé thì còn sống chung. Đến khi tôi ra nước ngoài thì không còn nhìn thấy nữa. Nghe nói đã qua đời vì bệnh máu trắng cách đây không lâu.
Lâm Phi cảm thán một câu.
Trong ấn tượng của hắn, bác gái là người phụ nữ hiếm khi ra ngoài, hầu như rất ít nói chuyện, cũng chẳng có chủ kiến gì, tất cả đều nghe theo bác cả.
Bác gáicó ưu điểm của đại đa số người phụ nữ truyền thống phương đông. Tuy bà không có được nét đẹp kiều diễm vô song như Tất Vân Dao thời trẻ, cũng chẳng có trình độ cao, chỉ biết lo toan trong tiệm, nhưng lại rất toàn tâm toàn ý lo cho gia đình và con cái.
Nếu không phải năm đó trong nhà quá nghèo thì cũng không đi sớm như vậy.
Tất Vân Dao nghe nói như vậy, trong mắt lộ ra sự thương tiếc, lẩm bẩm:
- Anh Đại Nguyên gà trống nuôi con nhiều năm như vậy. Thật sự là làm khó anh ấy rồi. Đều tại tôi không tốt.
Bỗng nhiên, bà tựa hồ nhớ đến điều gì đó, vội ngẩng đầu lên:
- Lâm Phi, cậu nói em gái của cậu tên gì?
- Dao Dao, à, tên đầy đủ là Lâm Dao. Haiz, lại nói tiếp, chữ “Dao” này không phải giống chữ “Dao” trong tên cô chứ?
Lâm Phi bỗng nhiên cũng nhớ đến điều gì.
Tất Vân Dao vô cùng kích động, nước mắt tràn ra:
- Anh ấy…..anh ấy thật sự đặt tên con gái là Lâm Dao. Haha, anh Đại Nguyên không phải hoàn toàn quên mất tôi. Tôi biết anh ấy thông cảm cho tôi mà.
Lâm Phi mỉm cười:
- Quả thật là có liên quan đến bà?
- Ừ!
Tất Vân Dao nhớ lại:
- Năm đó, khi chúng tôi ở chung với nhau cũng đã có đề cập qua. Nếu như sau này có con, con trai thì gọi là Lâm Vân, con gái thì gọi Lâm Dao. Tuy anh Đại Nguyên và tôi không đến được với nhau, nhưng anh ấy vẫn không quên lời ước định này.
Nghe được một tin tức như vậy, Tất Vân Dao tựa hồ như dấy lên hy vọng, vội vàng hỏi:
- Lâm Phi, có thể cho tôi gặp đứa bé kia không? Cô bé đó có thiên phú về âm nhạc, có muốn trở thành ngôi sao ca nhạc không? Tôi có thể giúp con bé. Nó nhất định sẽ nổi tiếng rất nhanh.
Lâm Phi cau mày, có chút khó nói.
Tất Vân Dao thấy thế, vội hỏi:
- Sao vậy, Lâm Phi? Phải chăng có chỗ khó nói? Tôi chỉ đơn thuần giúp con bé mà thôi. Đương nhiên còn phải xem thực lực của con bé nữa. Nhưng tôi sẽ không để cho con bé thất bại ngay từ ban đầu đâu.
- Không phải…
Lâm Phi cười khổ nói:
- Bà có nghĩ đến một vấn đề, một khi Dao Dao biết tên của mình là do ba của con bé ước định với người yêu cũ, con bé sẽ nghĩ gì?
- Bà phải biết rằng, mẹ con bé mất từ khi nó còn rất nhỏ, cũng không có ấn tượng gì với mẹ. Hơn nữa, nhiều năm như vậy, bác cả vì chuyện của bà mà phản đối sự nghiệp âm nhạc của con bé. Thiếu chút nữa cha con không nhìn mặt nhau.
-Đối với Dao Dao mà nói, bà không chỉ là tình địch của mẹ mà còn là nguồn gốc hủy hoại sự nghiệp của nó. Bà cảm thấy, con bé sẽ nguyện ý tiếp nhận phần tâm ý này của cô sao?
Sau khi Tất Vân Dao nghe xong, sững sờ đứng tại chỗ, lông mày nhíu chặt. Không thể không thừa nhận, Lâm Phi nói rất đúng.
- Vốn, tôi đã hại con bé, thiếu chút nữa đã làm chậm trễ nó.
Tất Vân Dao đau khổ lắc đầu:
- Anh Đại Nguyên quá quật cường. Bây giờ đã không còn như lúc trước, tại sao có thể vì chuyện của chúng tôi mà liên can đến con của mình?
- Vậy thì bà hãy đi nói với bác cả. Tôi là cháu trai, cũng là anh trưởng. Đối với tôi mà nói, bác cả và Dao Dao đều rất quan trọng. Tôi chỉ muốn bọn họ được sống vui vẻ mà thôi.
- Tôi không cần biết bà muốn làm gì, nhưng đừng phá hỏng tình cảm cha con bọn họ. Đây là điều quan trọng nhất.
Trong giọng nói của Lâm Phi mang theo vài phần cảnh cáo.
Hắn lo lắng, Tất Vân Dao đối với Lâm Đại Nguyên tình cũ khó quên, sẽ làm ra một số chuyện khác người. Như thế Lâm Dao sẽ nghĩ như thế nào? Con bé làm sao dễ dàng tha thứ chứ?
Tất Vân Dao như có điều suy nghĩ, có chút không yên lòng gật đầu, tựa hồ đang cân nhắc nên tiếp xúc với Lâm Dao như thế nào.
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh như băng vang lên bên cạnh hai người.
- Đã tìm được Hoa Vô Lệ.
A!
Tất Vân Dao hét lên một tiếng. Bà kinh hãi nhìn sang một bên, Thiên Diện mặt không thay đổi đứng ở đó.
- Chuyện này….Đây là…?
Tất Vân Dao có chút choáng váng. Từ khi nào một người sống sờ sờ lại xuất hiện?
Lâm Phi buồn bực vuốt mặt, nói với cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng đến mức tận cùng này:
- Làm ơn phát ra chút âm thanh. Làm gì có người bình thường nào biết thuật tàng hình?
Thiên Diện có chút khó hiểu cau mày:
- Anh bảo không cần đóng vai Liễu Cảnh Lam, nhưng bây giờ lại muốn tôi làm người bình thường.
- Tôi….Cô….
Lâm Phi không phản bác được. Thiên Diện chẳng khác nào một con robot trẻ em. Nói một là một, nói hai là hai, không thể có cách nói khác. Hắn đành phải qua loa:
- Tôi biết rồi. Cô lên lầu chờ tôi đi.
Thiên Diệt gật đầu, sau đó lách mình một cái, không thấy bóng dáng đâu.
Tất Vân Dao bị dọa đến sắc mặt tái nhợt. Những gì nên nói cũng đã nói xong, vội vàng tạm biệt Lâm Phi. Bà nhìn ra được bản thân Lâm Phi rất tà đạo. Nhưng người bên cạnh hắn lại càng giống u linh hơn.
Bà cũng không dám hỏi nhiều. Nếu không phải Lâm Phi có quan hệ với Lâm Đại Nguyên, bà cũng không muốn gặp lại Lâm Phi.
Thấy Tất Vân Dao muốn đi, Bạch Hân Nghiên cũng đứng dậy định ra về.
Lâm Phi mỉm cười, kéo tay cô gái lại, nói:
- Đừng gấp. Bà ấy đi thì là việc của bà ấy, em làm gì phải vội như vậy? Mấy ngày rồi không gặp, không muốn ở với anh sao?
- Em còn phải làm việc. Vì Tất phu nhân nên mới ra ngoài một chuyến. Chuyện hôm nay quá kinh động. Lâm gia các anh lại bổ sung thêm một nhân mạch rồi đấy. Đây chính là tiền bối trong giới giải trí Trung Quốc.
Bạch Hân Nghiên cười nói.
- Anh chính là người mạnh nhất thế giới. Bà ấy tính là cái gì?
Lâm Phi không đồng ý.
Bạch Hân Nghiên mở to mắt nhưng cũng không phản bác, lập tức nhớ tới điều gì, hỏi:
- Cô gái vừa rồi không phải Liễu Cảnh Lam sao? Anh không phải nói cô ta chết rồi à?
Lúc trước cảnh sát cũng có tham gia vụ án của Liễu gia. Bạch Hân Nghiên tất nhiên là nhớ rõ.
Lâm Phi nói:
- Đây không phải là Liễu Cảnh Lam. Liễu Cảnh Lam chân chính đã chết mấy tháng trước rồi. Đây là Thiên Diện. Ban đầu, Liễu Cảnh Lam là Thiên Diện cải trang, mục đích là đối phó anh.
- Thiên Diện? Cô ấy thật sự là Thiên Diện?
Bạch Hân Nghiên có chút hỗn loạn:
- Vậy….tại sao cô ấy không đối phó anh?
Lâm Phi nhún vai, đem chuyện hợp tác với Thiên Diện nói ra.
- Cô ấy với anh vốn không cừu không oán. Hôm nay cô ấy đã chủ động đến cửa, anh lại không nắm chắc giết chết cô ấy. Vậy thì coi cô ấy như trợ thủ của mình đi. Như vậy anh có thể yên tâm cô ấy sẽ không bị người khác lợi dụng đối phó anh nữa.
Lâm Phi nói.
Bạch Hân Nghiên giật mình nhưng vẫn lo lắng nói:
- Nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút. Đây có thể là con dao hai lưỡi…
Lâm Phi tất nhiên cũng lo lắng, nhưng một loại cảm giác từ bản năng nói cho hắn biết, Thiên Diện không phải là kẻ địch của hắn. Thậm chí bọn họ phối hợp sẽ rất ăn ý.
- Tối nay cùng nhau đi ăn cơm nhé. Hai ngày nữa anh phải ra ngoài giải quyết một số chuyện. Tranh thủ lúc này rảnh mà ở với em.
Lâm Phi cảm thấy hơi hổ thẹn. Lúc trước, hắn nói sẽ đối xử tốt với Bạch Hân Nghiên, nhưng hắn quả thật không làm được.
Bạch Hân Nghiên tất nhiên là rất vui, mỉm cười gật đầu.
Sau khi hẹn thời gian địa điểm gặp mặt, Lâm Phi tiễn Bạch Hân Nghiên về rồi một mình quay vào trong.
Lâm Đại Nguyên đang ngồi trên ghế salon, im lặng không nói. Hứa Vân bắt chuyện không ít nhưng cũng chẳng hiệu quả.
Lâm Phi thở dài. Dù sao ân oán của đời trước, một vãn bối như hắn không nên can thiệp quá nhiều. Hắn còn chuyện quan trọng cần làm.
Lúc lên lầu, Thiên Diện đã sớm chờ hắn từ lâu, vậy mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh ngồi trước máy vi tính chơi trò gỡ mìn.
Tốc độ chơi của Thiên Diện khiến cho người ta phải líu lưỡi. Một bàn trong game gỡ mìn cấp cao chỉ tốn chưa đến mười lăm giây, so với kỷ lục thế giới còn muốn gấp đôi.
Lâm Phi biết cô không phải là vì giải trí hoặc giết thời gian. Không ít sát thủ đều có thói quen dùng phương thức này để rèn luyện phản xạ của não.
- Tra được tin tức gì rồi?
Lâm Phi ngồi xuống bên cạnh máy tính. Thiên Diện liền tắt trò chơi, mở ra một màn hình giám sát.
Đây là hình ảnh camera quay lại trên một đoạn đường. Hoa Vô Lệ và một đám cận vệ lái hai ba chiếc xe dừng lại bên bờ biển.
Hoa Vô Lệ tựa hồ có tâm sự, mặt ủ mày chau hút thuốc, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tay.
- Rõ ràng Hoa Vô Lệ đang lẩn trốn tại một nơi bí mật, nhưng phạm vi nằm trong địa bàn tỉnh Tô. Tôi chỉ tìm được một đoạn tư liệu này. Bởi vì bọn chúng không chú ý đến camera nên mới quay được.
Thiên Diện nói.
- Bọn chúng đang chờ ai vậy?
Lâm Phi nghi ngờ hỏi:
- Người nào mà cần Hoa Vô Lệ phải đích thân lái xe đến đón, lại khiến cho y phải buồn bực như thế?
Hình ảnh lại tiếp tục phát ra trong khoảng ba mươi phút. Sau đó người mà Hoa Vô Lệ muốn đón đã xuất hiện. Dưới sự chỉ huy của y, chiếc xe nghênh đón liền rời đi.
Hình ảnh bắt đầu trở nên mơ hồ. Hơn nữa khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy một điểm hình dáng.
- Là một phụ nữ? Còn trẻ?
Lâm Phi chỉ có thể suy đoán ra điểm này. Nhưng điều khiến hắn có chút kỳ lạ là hình dáng của người phụ nữ này rất quen thuộc.
Thiên Diện tựa hồ cũng không có hứng thú quan tâm những chuyện này, lạnh lùng nói:
- Tôi đã thông qua đoạn băng thu nhỏ phạm vi, hẳn là ở trong một vịnh nào đó. Khi nào thì xuất phát?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...