Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Lúc hắn lái xe đến sơn trang Thiên Lan, sắc trời đã tối dần, dù sao cũng đã đến mùa thu, ban ngày không dài như trước.

Lâm Phi lấy máy tính của Phương Nhã Nhu, đi xuống xe, Phương Nhã Nhu phía sau cũng cùng đi theo, ngó nghiêng nhìn cảnh sắc mỹ lệ trong núi xung quanh trái phải.

- Không ngờ anh cũng biết hưởng thụ đấy, nơi này còn tốt hơn nhiều so với khu nhà ở của tôi, anh là ở cùng bác Lâm, Lâm Dao sao?

- Ừ.

Lâm Phi gật gật đầu, hắn đang bận gọi lại cho Tô Ánh Tuyết.

Cô gái lại không nghe máy, lúc này dứt khoát trực tiếp tắt máy, không biết có chuyện quan trọng gì.

Lâm Phi nghĩ thầm, chẳng lẽ là mình gọi điện thoại cho cô chậm, cô tức giận?

Nhưng không đúng, Tô Ánh Tuyết cho dù rất tùy hứng, cũng không ngang ngược đến tận mấy giờ, tức giận tắt máy không để ý người khác, lại nói cô ấy cũng có thể gọi điện đến hỏi một câu.

Có thể không có việc gấp chứ, điểm này cũng nên thông cảm, chuyện này thực sự quá không bình thường.

- Là Tô tiểu thư sao? Sao rồi, không gọi được điện thoại?

Phương Nhã Nhu tiến lên hỏi.

Lâm Phi cười cười, ý bảo không có việc gì:

- Tắt máy, nhưng có thể đang bận, chúng ta vào trước đi.

Hai người đi tới cửa, Lâm Phi mở cửa.

- Bành!

- Thình thịch!

Vài tiếng pháo hoa nhỏ liên tục nổ vang, những vụn giấy cùng sợi tơ màu sắc rực rỡ, tung bay trước mắt Lâm Phi.

Lâm Phi có chút há hốc mồm, ngơ ngác nhìn mọi người vây quanh cửa, Lâm Đại Nguyên, Lâm Dao, mẹ con Hứa Vân và Hứa Vi, cũng lão Bao, Vương Đại Vĩ, trên tay đều cầm pháo mừng, tất cả đều vui mừng nhìn mình.

- Anh! Sinh nhật vui vẻ!

Lâm Dao cười ngọt ngào hô lên.


- Lâm tiên sinh! Sinh nhật vui vẻ!

- Sư phụ! Sinh nhật vui vẻ!

Theo sát nhau, từng tiếng chúc mừng sinh nhật vang lên, từ những người ở người vang lên.

Lâm Phi thẫn thờ đứng tại chỗ, qua nửa ngày, mới hồi phục tinh thần, hôm nay hình như đúng là sinh nhật của mình, chính mình cũng sớm quên mất. Cho dù nhớ, cũng sẽ mặc kệ sinh nhật của mình việc này...

Cũng đã bao nhiêu năm, không có sinh nhật rồi, giống như lần duy nhất đón sinh nhật lần cuối cùng, là khi bảy tuổi, khi đó cha vẫn còn, người phụ nữ kia còn chưa vứt bỏ mình.

Lâm Phi nhìn toàn bộ đại sảnh, giăng đèn kết hoa, treo đầy bóng bay rực rỡ màu sắc, trang trí giống như phòng cưới, có thể thấy là sớm đã có người chuyên tâm chuẩn bị.

Mà giữa đại sảnh, còn có một cái bánh sinh nhật tự làm, cao nửa người, dùng socola cùng kẹo dẻo, tạo thành một hàng chữ chúc mừng sinh nhật.

Không thể không nói, hắn cảm nhận được sự ấm áp, cùng cảm giác uất ức, khiến cho hắn có chút ngượng ngùng, lại thật sự có cảm giác hạnh phúc.

Có lẽ, chính mình liều chết cũng phải bảo vệ, chính là cảm giác này, không chỉ là của bản thân, cũng là những người trước mắt này đây.

Chẳng qua lúc Lâm Phi xuất thần, mọi người cũng thật bất ngờ nhìn Phương Nhã Nhu phía sau lưng Lâm Phi.

Phương Nhã Nhu cũng giật mình hôm nay là sinh nhật Lâm Phi, nghĩ thầm chẳng lẽ Lâm Phi cố ý lừa cô nói tùy tiện ăn một bữa cơm, nhưng thật ra là muốn cùng cô tham gia tiệc chúc mừng sinh nhật?

Nghe Lâm Đại Nguyên gọi mình, cô cười dịu dàng chào hỏi mọi người, có chút oán trách nho nhỏ, Lâm Phi cũng không nói với mình một tiếng, nên mua chút quà sinh nhật nữa, như vậy rất ngại.

- Bác sĩ Phương?

Lâm Đại Nguyên buồn bực nhìn bên ngoài, kỳ quái hỏi:

- Sao lại không phải là Tô tiểu thư?

- A?

Những người khác cũng phát hiện không đúng, quay mặt nhìn nhau.

- Anh, chị Ánh Tuyết sao lại không trở về cùng anh? Chị ấy không phải đi đón anh sao?

Lâm Dao nghi ngờ hỏi.

Lâm Phi phục hồi tinh thần, nhíu mày hỏi:


- Ánh Tuyết đi đón anh? Ở sân bay sao?

Lâm Dao gật đầu:

- Đúng vậy, từ hôm qua chị Ánh Tuyết trang trí tiệc sinh nhật cho anh, chạy đông chạy tây, vì đợi buổi tối hôm nay cho anh một sự ngạc nhiên. Chị ấy nói đến sân bay đón anh, buổi chiều hai người chơi bên ngoài, buổi tối sẽ trở lại đây. Sao chị ấy lại không tới chứ?

Lâm Phi cẩn thận nghĩ lại, trong lòng không khỏi hiện lên một cảm giác xấu.

- Dao Dao, Ánh Tuyết đến sân bay lúc nào?

Lâm Dao nghĩ nghĩ, nói:

- Hình như lúc 8, 9 giờ sáng thì đi, anh cũng không nói thời gian cụ thể, chỉ nói buổi sáng, nhất định có thể gặp nhau, hai người không gọi điện thoại sao?

Lâm Phi nghĩ một hồi, hơn phân nửa đã biết rõ chuyện gì xảy ra, đoán chừng hành động của mình với Phương Nhã Nhu ở đại sảnh sân bay, bị cô vừa vặn trông thấy, sau đó liền hiểu lầm thành ý khác.

Phương Nhã Nhu hiển nhiên cũng ý thức đưuọc điểm này, không khỏi sốt ruột mà tự trách:

- Có phải Tô tiểu thư đã hiểu lầm hay không...Lâm Phi, anh không gọi được điện thoại cho cô ấy, là vì tôi sao?

Lâm Phi cười khổ:

- Hơn phân nửa là như vậy, nhưng chuyện này không liên quan đến cô, là tôi quá hưng phấn, không có chừng mực.

- Vậy...vậy anh nhanh tìm Tô tiểu thư giải thích rõ ràng đi, kéo dài ngược lại không được, cô ấy nhất định có thể hiểu được anh.

Phương Nhã Nhu thúc giục.

Nghe Lâm Phi cùng Phương Nhã Nhu anh một câu tôi một câu, tất cả mọi người đều mơ hồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Lâm Phi cảm thấy hổ thẹn cùng hối hận, nghĩ đến người con gái phí hết tâm tư vì mình mà tổ chức sinh nhật, chính mình lại làm ra việc gây tổn thường như vậy, liền hận không thể cho mình mấy cái tát.

Mặc dù mình không cẩn thận tạo ra hiểu lầm, nhưng cũng là lỗi của mình, Lâm Phi chỉ hy vọng Tô Ánh Tuyết có thể cho mình cơ hội giải thích.

Hắn cũng không kịp tổ chức sinh nhật, xoay người chạy đi, phải lái xe đến sơn trang Bắc Tú, chắc Tô Ánh Tuyết cũng đang ở nhà.


Phương Nhã Nhu thấy thế, cũng đi theo, chủ động ngồi vào trong xe.

- Nhã Nhu, cô đang làm gì vậy?

Phương Nhã Nhu nghiêm túc nói:

- Tôi đi chung với anh, trước mặt giải thích rõ ràng, như vậy tôi mới có thể an tâm, tôi không muốn vì tôi, phá hỏng tình cảm của hai người.

- Cô không cần phải như vậy.

Lâm Phi thở dài.

- Cầu xin anh, nếu không thì trong lòng tôi khó có thể an tâm.

Vẻ mặt Phương Nhã Nhu bất lực cầu xin, cô thấy sự thương cảm trong mắt Lâm Phi, liền đau lòng muốn chết.

So với điểm tâm tư nhỏ của mình, quan trọng là người đàn ông này có thể sống vui vẻ.

Lâm Phi ngoài cảm động, không cách nào cự tuyệt, xác thực dẫn Phương Nhã Nhu cùng đi nói rõ càng tốt, cho nên liền lái xe xuất phát.

Hơn nửa giờ, xe đi vào Bắc Tú sơn trang, dưới lầu khu nhà cao cấp cảu Tô Ánh Tuyết.

Lâm Phi chạy xuống xe, bấm chuông cửa, thím Giang ra mở cửa rất nhanh.

Thấy Lâm Phi cùng Phương Nhã Nhu ở ngoài, dường như thím Giang cũng không bất ngờ, sớm biết bọn họ sẽ tới.

- Thím Giang, Ánh Tuyết ở trong nhà, tôi có chút chuyện gấp cần nói với cô ấy.

Lâm Phi nói.

Thím Giang thầm thờ dài, cười chua chát nói:

- Lâm Phi, rất không đúng lúc, lúc chiều tiểu thư vội vàng mua vé máy bay đi Pháp, cô ấy nói muốn ra nước ngoài giải khuây một chút, bảo tôi chuyển lời với cậu, nếu có lời muốn nói, chờ cô ấy trở lại rồi nói sau.

- Đi Pháp?

Phương Nhã Nhu phía sau thất vọng.

Lâm Phi nhíu mày, hắn ngẩng đầu, mắt nhìn phía sân thượng tầng hai.

Thần trí hắn, rõ ràng đã sớm điều tra, Tô Ánh Tuyết ở trên tầng, cô ấy ở ngay trong thư phòng.

Cô gái này cũng rõ ràng, cô ấy để cho thím Giang nói dối, căn bản là không thể gạt mình, nhưng cô lại bảo thím Giang nói như vậy, vậy chỉ có thể cho thấy, cô ấy thực sự không muốn gặp mình.

Lâm Phi nghĩ thầm, xem chừng Tô Ánh Tuyết đang nổi giận, nói cái gì cũng không nghe, chính mình miễn cường vạch trần lời nói dối của cô ấy, sẽ chỉ làm cô ấy không vui.


- Vậy..cô ấy bao giờ trở về?

Lâm Phi hỏi vấn đề thời gian, ánh mắt lại nhìn lên tầng.

Thím Giang trả lời rất nhanh:

- Tiểu thư nói, một tuần, cô ấy sẽ trở về.

- Được, đến lúc đó, tôi sẽ lại đến tìm cô ấy.

Lâm Phi cũng không kéo dài, vừa vặn, cuối tuần này hắn có thể đem virus hoàn thành kết thúc công việc, cắm vào mạng lưới, xử lý sạch vấn đề của LOOK.

Sau khi tạm biệt thím Giang, lâm Phi đưa Phương Nhã Nhu trở lại trong xe.

Phương Nhã Nhu vẫn như cũ tự trách, sắc mặt đau thương, hốc mắt có chút hồng hồng, khóe mắt ướt át:

- Lâm Phi, nếu không anh thử gọi điện thoại lần nữa cho Tô tiểu thư?

Tôi giải thích với cô ấy...Tôi...Cùng lắm sau này tôi không gặp mặt anh nữa, như vậy cô ấy có thể yên tâm, anh bảo cô ấy đừng buồn...

Cô hạ quyết tâm rất lớn, chịu đựng lòng đau như cắt, cũng phải vãn hồi sai lầm này.

Lâm Phi ngơ ngác nhìn Phương Nhã Nhu, nhìn phức tạp vào cô hồi lâu, không nhịn được nói:

- Sao cô lại ngốc như vậy...

Phương Nhã Nhu cho rằng Lâm Phi đang chỉ trích mình, càng tự ti cúi thấp đầu, hai tay nắm lấy váy, nước mắt “cộp cộp” rơi xuống.

- Tôi...tôi không muốn là người thứ ba, phá hỏng tình cảm của hai người...Tôi không muốn như vậy...Anh muốn mắng tôi, anh cứ mắng đi, tôi thực sự không nên...

Lâm Phi dở khóc dở cười, nói cô “ngốc”, cô cũng tin thật, không biết nói cô thế nào mới được đây.

- Cô đã làm sai điều gì, cô có cái gì không nên, từ đầu tới cuối, đều là tôi khi dễ cô...cô lại không chủ động làm gì tôi...

Lâm Phi thở dài lắc đầu, không đành lòng để cho người con gái ngốc này khóc nữa, nói:

- Tôi cho cô biết, Ánh Tuyết căn bản không đi Pháp, tôi có thể cảm giác được, cô ấy ở trong nhà, chỉ là tạm thời không muốn gặp tôi, đợi một tuần sau, cô ấy bớt giận, nói rõ là được rồi.

- Tôi nói cô ngốc, không phải chửi, mắng cô, là cô quá đơn thuần. Tuy Ánh Tuyết cũng rất đơn thuần, nhưng thật ra cô ấy đều biết rõ trong lòng. Cô đấy, thật sự quá ngốc, người khác nói cái gì cô cũng tin, nếu không phải cô là Phương đại tiểu thư, không biết có bao nhiêu người có thể khi dễ cô!

Lâm Phi vừa yêu vừa thương nhìn cô gái khóc, Phương Nhã Nhu thì chớp đôi mắt đầy nước, thật không ngờ quay đầu lại nhìn khu nhà cao cấp, lại nhìn Lâm Phi, có chút tư duy không kịp, Lâm Phi đã biết Tô Ánh Tuyết không đi Pháp, vì sao lại không vạch trần?

Có thể cho dù có nhiều nghi vấn hơn nữa, Phương Nhã Nhu cũng không dám tiếp tục hỏi, cô cảm thấy, mình ở trong mắt Lâm Phi, có thể không khác gì kẻ đần độn, cho dù không thể ở bên, cũng không hy vọng có ấn tượng ngày càng xấu đi ở trong lòng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui