Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Khi Lâm Phi đuổi tới Liễu gia, cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ chung cư, cảnh sát Từ Hạo Chính đang bận rộn chỉ huy những viên cảnh sát khác ghi khẩu cung, hỏi thăm những người hàng xóm khác. Thấy Lâm Phi tới, gã lập tức nhường đường cho Lâm Phi.

Lâm Phi bước vào phòng, nhìn thấy thi thể vợ chồng lão Liễu nằm trên mặt đất, cổ họng bị vật nhỏ cứa đứt.

- Hai người họ đều bị một phát đâm chết, pháp y vừa kiểm tra, theo tình trạng của thi thể thì thời gian tử vong vào khoảng một giờ rạng sáng nay.

Bạch Hân Nghiên là cục trường nên từ sáng sớm đã đứng chờ ở hiện trường. Cô phân công cho mấy nhân viên ra ngoài làm việc để tiện cho Lâm Phi kiểm tra và phân tích.

Mắt Lâm Phi đỏ sọng, người mà hôm qua còn nâng cốc cười vui với hắn, một con người thật thà chất phác cả năm qua đã chăm sóc hắn, vậy mà thoáng chốc, cả hai vợ chồng họ đã nắm tay nhau về nơi suối vàng.

- Họ chỉ là những người bình thường… tâm nguyện duy nhất của họ là tìm cho con gái mình một nhà chồng tốt, sống một cuộc sống bình yên đạm bạc… tại sao ngay cả những người như vậy mà chúng cũng không tha…

Bước chân Lâm Phi trở nên nặng nề, hắn tiến gần tới bên cạnh thi thể, hít một hơi thật sâu để xóa sạch những giọt nước mắt đang chực trào ra.

Bạch Hân Nghiên có chút không đành lòng, cô rất ít khi thấy Lâm Phi đau lòng như vậy. Thực sự cô không ngờ rằng người đàn ông này lại có thể đau buồn vì một cặp vợ chồng hết sức bình thường đến như vậy. Đây cũng là điều trước nay cô chưa từng biết đến ở Lâm Phi.

- Anh đừng quá đau buồn, chuyện cũng đã qua rồi. – Bạch Hân Nghiên dẫn dắt sang chủ đề khác, khẽ hỏi: - Vết thương ở cổ họ là nguyên nhân sao? Hay là có nguyên nhân khác?

Lâm Phi gật gật đầu:

- Là móng tay, tên khốn đấy dùng móng tay trực tiếp rạch họng họ ra, ra tay rất gọn gàng và dứt khoát.

- Móng tay? Hung thủ là phụ nữ sao?


Bạch Hân Nghiên nhíu mày.

Lâm Phi vô cảm nói:

- Tôi không biết, Thiên Diện rốt cuộc là nam hay nữ thì e rằng ngoài cha mẹ gã ra thì không ai biết.

- Thiên Diện? – Bạch Hân Nghiên nghe quen quen, cố gắng nhớ, rồi đột nhiên sợ hãi: - Thiên Diện là đệ nhất Huyết Toàn trong thế lực ngầm hiện nay sao?

Lâm Phi cũng không hề giấu giếm, đem chuyện Thiên Diện hóa trang thành Liễu Cảnh Lam và chuyện hắn bỏ lỡ cơ hội giết ả ta kể lại với cô.

Bạch Hân Nghiên rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Lâm Phi lại đau khổ và tự trách mình như vậy. Lâm Phi đem hết mọi chuyện đổ lỗi cho mình. Nếu như không phải để tiếp cận hắn thì có lẽ Thiên Diện cũng sẽ không ra tay với người nhà họ Liễu.

- Anh đừng tự trách mình như vậy nữa, muốn trách thì phải trách Victor và Thiên Diện đều quá giảo hoạt và hèn hạ. Thực sự không thể hiểu nổi vợ chồng họ không biết gì mà lại giết họ.

Bạch Hân Nghiên bực tức nói.

Lâm Phi ngồi sụp xuống, khuôn mặt tiều tụy gượng cười, trầm giọng nói:

- Em không nên dùng suy nghĩ của một người bình thường mà đánh giá cái tên điên đó, Thiên Diện là một cỗ máy tồn tại với mục đích giết người.

- Anh tự cho rằng trước kia khi làm sát thủ đã từng là ma đầu giết người, nhưng anh chưa đến mức đâm loạn giết bừa những người vô tội. Còn Thiên Diện… cơ bản là gã cho rằng giết người với giết gà giết vịt không có gì là khác nhau…


- Hắn là sát thủ thần bí nhất, từ khi hắn xuất hiện tới này, toàn bộ thế giới ngầm đều không có bạn bè của hắn, thậm chí còn không có cả kẻ thù, bởi lẽ ngay cả điều cơ bản nhất hắn là nam hay nữ cũng không ai biết.

Câu nói duy nhất của hắn là “Chỉ có khách hàng không trả nổi giá chứ không có ai ta không giết được”…

- Thật là quá điên cuồng! Chẳng lẽ gã có thể giết được tứ đại vương giả sao?

Bạch Hân Nghiên khinh thường nói.

Lâm Phi nhăn mặt lắc lắc đầu:

- Em không biết đâu, trước kia đã từng có một người đi thuê thần bí vì mỗi cừu hận của tổ tông mà muốn tìm Thiên Diện để giết “Thần Thánh Chi Vương” trong tứ đại vương giả.

- Nhiệm vụ giết tứ đại vương giả không phải là chưa có ai đưa ra, nhưng mà chẳng có ai rảnh mà đi nhận, vì đó là điều không thể, mức thù lao để trả cũng phải tính theo con số của năm ánh sáng…

- Nhưng Thiên Diệu đã phá lệ, gã nhận nhiệm vụ đó, nhưng gã căn cứ theo mức độ mạnh yếu của mục tiêu, yêu cầu trả thù lao 100 tỷ đô, hơn nữa còn phải đặt cọc trước năm mươi tỷ đô.

- Cái gì? Gã… gã nghĩ là mình giết chết được “Thần thánh chi vương” á?

Từ khi đi theo Lâm Phi, Bạch Hân Nghiên cũng biết được một số chuyện về những người trong Truyền Kỳ Thế Đại, nắm được không ít bí mật của các thế lực ngầm, và chắc chắn đã biết đến thông tin về tứ đại vương giả.

Tứ đại vương giả gồm có “Tự Nhiên”, “Thần Thánh”, “Kiếm Đạo” và “Ám Ảnh”.


Trong đó, Tự nhiên chi vương là người cổ xưa nhất, nghe nói là hậu duệ của sư phụ Truyền Kỳ Đại Ma Mai Lâm, pháp lực ngút trời, nghe nói ông ta nắm giữu ma pháp cường đại có thể hủy diệt thế giới, nhưng không ai biết gì về tin tức của ông ta, thậm chí đệ tử nhỏ nhất của ông ta cũng chết cách đây cả trăm năm rồi, nhưng khối thủy tinh sinh mạng của ông ta trong hiệp hội ma pháp sư vẫn sáng, chứng tỏ ông ta vẫn còn sống.

Còn Thần Thành chi vương là người xếp thứ hai về mức độ cổ xưa, nổi tiếng hơn một trăm năm mươi năm nay rồi, nghe nói là cả đời ông là một vị giáo hoàng nổi danh nhưng đến cuối cùng lại không trở thành một giáo hoàng thực thụ mà từng bước trưởng thành trong Thập Tự Quân rồi trở thành đệ nhất võ giả của võ đình, thần bảo vệ của giáp đình. Nhưng Thần Thánh chi vương từ trăm năm trước đã quy về ở ẩn, không ai biết ông ta ở đâu.

Xếp thứ ba là Kiếm Đạo Chi Vương Kiếm Phá Thiên, cũng là người không thần bí nhất. Đây chính là cường giả số một của Hạ Quốc, nhưng không ai biết hắn rốt cuộc thuộc môn phái nào, học được ở đâu loại kiếm thuật thần thông quảng đại đến vậy mà chỉ biết là hắn xuất thân ở một kiếm trủng thần bí.

Ám Ảnh Chi Vương, người thành danh trẻ nhất, lại lịch hỗn loại, chỉ mới hơn hai mươi năm nhưng do lúc đầu mình gã giúp đỡ Đại Sảnh, giết chết Top ba thần tướng trong bảng chiến thần mưu đồ với Đại Tính nên khi xếp gã vào tứ đại vương giả không ai tranh cãi gì.

Những người thực sự được tận mắt chứng kiến thực lực thực sự của tứ đại vương giả không có mấy ai, đại đa số những người nhìn thấy được họ ra tay thì đều đã chết vì quá già hoặc bị giết chết rồi.

Theo cách nói của Lâm Phi thì những gì mọi người truyền tai nhau đều là nói mò, thực lực của tứ đại vương giả thế nào thì có lẽ không ai có thể đoán ra được.

Vậy nên khi Bạch Hân Nghe thấy Lâm Phi nói Thiên Diện có gan đi giết Thần Thánh Chi Vương mới cảm thấy kinh ngạc, cứ ngỡ như mình nằm mơ.

Nhưng Lâm Phi lại khẳng định:

- Lúc đó anh không còn làm sát thủ nữa, lúc nghe được tin này, anh cũng rất kinh ngạc… khó mà tin được rằng người thuê kia đã táng gia bại sản, bán đi tất cả tài sản từ xưa tới giờ của gia tộc để lại, đến lúc có đủ được một trăm triệu đô thù lao, hơn nữa còn đặt cọc trước năm mươi tỷ đô…

- Kết quả thì sao? Gã thật sự đi giết Thần Thánh Chi Vương à?

Bạch Hân Nghiên nóng lòng muốn biết kết quả.

Lâm Phi thở dài:

- Không ai biết được rốt cuộc Thiên Diện đã làm gì, chỉ có điều một tháng sau, người thuê sát thủ kia đã bị giết chết dưới cây quyền trượng trăm năm của giáo đình, đó là một bảo vật của Thần Thánh Chi Vương.

Bạch Hân Nghiên ngây người:


- Là… là do Thần Thánh Chi Vương ra tay?

- Không thể nghĩ ra nguyên nhân thứ hai được. – Lâm Phi cũng cảm thấy có chút bế tắc: - Mọi người đều đoán là Thần Thánh Chi Vương không chịu nổi sự truy sát của Thiên Diện nên giết chết người kia, như vậy sẽ không có ai thanh toán thù lao.

- Nhưng vấn đề là tại sao Thần Thánh Chi Vương không giết Thiên Diện mà lại đi giết người kia… Nếu như vì nguyên nhân là hắn không giết được Thiên Diện thì… chuyện này thực sự sẽ rất hay…

- Sao lại thế được! Nếu như Thiên Diện lợi hại như vậy thì chắc phải sẽ trở thành vương giả thứ sáu sao?

Bạch Hân Nghiên có phần nghi ngờ.

Lâm Phi cười gượng lắc đầu:

- Anh cũng không nghĩ ra được, tuy rằng sát thủ không nhất thiết phải hoàn toàn nhờ vào thực lực để giết người nhưng theo lý thuyết mà nói thì khoảng cách giữa Thiên Diện và Tứ Đại Vương Giả vẫn còn khác xa.

- Cho dù anh từng được coi là vương giả thứ năm nhưng đó cũng chỉ là những người trong thế lực ngầm tung hô mà thôi, chính bản thân anh cũng hiểu rõ rằng lúc đầu khi nhìn thấy Ám Ảnh Chi Vương và Kiếm Đạo Chi Vương, anh đã có một cảm giác họ cao tới mức mình không thể chạm tới được, để lại cho anh một ấn tượng vô cùng sâu sắc…

- Trừ phi Thiên Diện có sức mạnh bí mật mà chúng ta không biết, nếu không anh không thể hiểu được tại sao gã lại dám động đến Thần Thánh Chi Vương, cứ cách một trăm năm lại ra tay.

Không phải Lâm Phi khiêm tốn, mỗi bước chân hắn đi tới cảnh giới Quy Nguyên, hắn đều dần dần lĩnh ngộ được về sức mạnh của mình, hắn thầm cảm giác được một cách mơ hồ như vậy. Có lẽ cảm giác về sự chênh lệch trong lần đầu tiên gặp Kiếm Đạo Chi Vương và Ám Ảnh Chi Vương không hoàn toàn là thật.

Cấp độ của bọn họ cách hắn quá cao, cho nên lúc đầu hắn dự tính có phần sai lầm, bọn họ còn mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều!

Cái tên Phạm Hoa Môn nào đó mà hắn gặp hôm trước tự xưng là không phải Hành Kiền Vũ trên trái đất, tất cả những bí mật mà gã nói có lẽ tứ đại vương giả cũng đã biết từ lâu rồi, bởi lẽ cấp bậc của bọn họ đã không chỉ đơn giản là nằm trong thế lực ngầm mà đã vươn lên tầng bậc rất cao rồi. Việc bọn họ rời khỏi thế lực ngầm cũng không có gì là ngạc nhiên cả.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui