Hiển nhiên là hai cha con nhà này muốn điên cuồng một lần trước khi chết. Một khi gia nghiệp bị hủy hoại, bọn chúng cũng không dự định sống yên ổn.
- Các người làm như vậy thật vô bổ, nếu các người muốn, tôi có thể cho các người một con đường sáng, giúp các người thoát ra khỏi khủng hoảng.
Tô Ánh Tuyết mím môi, nghĩ ra biện pháp trì hoãn.
Mã Thành Phong sững sờ, hiển nhiên có chút do dự, nhưng rất nhanh, Mã Thanh Hoành lại quả quyết nói:
- Cha! Cha đừng nghe nó nói hươu nói vượn! Nó nổi tiếng quỷ kế đa đoan, nhất định là nó đang cố ý đang trì hoãn thời gian!
- Chúng ta đã bán đi gia nghiệp, mời cả lính đánh thuê đến rồi, chúng ta đã không còn đường lui rồi, giờ cho nó một trận, ** vài lần rồi giết nó là xong hết mọi chuyện!
- Giết không được tên Lâm Phi kia thì chúng ta giết nó, sau khi làm xong việc thì ra nước ngoài, để thằng Lâm Phi chết tiệt kia ngồi khóc một mình! Dù nó có giỏi đánh nhau đến đâu thì người phụ nữ của hắn cũng bị chúng ta***.
Mã Thành Phong nghe xong, cảm thấy có lý, trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn:
- Con trai, chân của con không thuận tiện, cha đi lột quần áo của nó, để con đạt được ước muốn đầu tiên nhé.
Nói xong, Mã Thành Phong cầm lấy con dao găm nhỏ trên tay lính đánh thuê, mắt lóe lên tia nhìn sắc bén rồi cười hài lòng.
Tô Ánh Tuyết thấy Mã Thành Phong đã đi đến trước mặt, trong lòng kinh hoảng, nhưng cô lại sợ mình hét to sẽ khiến bọn chúng càng điên cuồng, nên chỉ có thể im lặng, lặng lẽ cầu nguyện, cầu cho Lâm Phi có thể kịp thời xuất hiện cứu cô như trước kia.
Nhưng cô có cầu nguyện cũng không hiệu quả gì, con dao găm của Mã Thành Phong đã cắt cổ áo váy của cô.
Cổ áo bị cắt, một mảnh băng cơ dương, dưới ánh đèn, vô cùng chói mắt người nhìn, tựa như tuyết trắng trên Thiên Sơn.
Trong kho hàng, ánh mắt của tất cả bọn đàn ông có mặt bắt đầu nóng lên, cùng với việc con dao găm ngày một đi xuống dưới, ** ngạo nhân của Tô Ánh Tuyết đã lộ ra một khe rãnh không thấy đáy.
Cha con Mã Thành Phong và Mã Thanh Hoành hô hấp trở nên gấp gáp, mặc dù bọn chúng biết thân hình cô rất đẹp, nhưng không ngờ, diện mạo chân thật lại kinh tâm động phách hơn so với bình thường.
- ha ha, đúng là cực phẩm, cha, cha mau lên! Mau lên! Con muốn nhìn cái bụng nhỏ của cô ta!
Mã Thành Phong cười tà nói.
- Đừng vội, con trai, đồ tốt phải từ từ nhấm nháp.
Mặc dù Mã Thành Phong đã ở tuổi trung niên, nhưng khí huyết vẫn dâng lên.
Tô Ánh Tuyết cảm thấy nhục nhã vô cùng, nếu cứ tiếp tục xuống dưới, bản thân sẽ bị chúng nhìn thấy nơi không nên nhìn thấy, nhưng Lâm Phi vẫn không xuất hiện,
Cô thầm mắng chửi một hồi trong bụng, không biết tên này sao mãi không tới!
Mặc dù cô cũng biết, việc Lâm Phi có thể xuất hiện cứu cô bất cứ lúc nào là điều không thể, nhưng cô không nhịn được mà bắt đầu oán trách hắn.
Cuối cùng, con dao của Mã Thành Phong đã bắt đầu chạm đến phần bụng cô, mũi dao lạnh như băng, có vẻ không cẩn thận đã đâm vào da thịt của Tô Ánh Tuyết, một tia máu đỏ chảy ra!
Tô Ánh Tuyết giật mình, bị mũi dao rạch đau nhói, cô ngược lại lại tỉnh táo nhớ đến một chuyện!
Cô đã không còn là Tô Ánh Tuyết trước kia, không phải cô đã tu luyện “Đại Diễn Thiên Tinh Chú” mà Lâm Phi dạy cô sao?
Mấy ngày này cô đều tu luyện nội công, nhưng bởi mục đích thuần túy là kéo dài tuổi thọ, dưỡng nhan sắc, nên không nghĩ đến việc đi đánh đấu.
Hơn nữa trước kia không có kinh nghiệm tác chiến, nên theo bản năng vẫn cho rằng bản thân mình là một người con gái yếu đuối.
Chỉ có thể đánh cược một ván…Tô Ánh Tuyết trong lòng suy nghĩ, bản thân cô biết, công lực cụ thể của mình có thể đạt đến trình độ nào, nhưng cứ tiếp tục đợi thế này, váy cô sẽ bị xé rách te tua.
Với trình độ bảo thủ của cô, lộ bra đã là quá mức rồi, đâu có thể chịu đựng được việc đám đàn ông này nhìn các bộ vị khác của mình?
- Ây da, chảy máu rồi, chà chà, không bằng, ta dùng nước bọt để tiêu trừ độc cho Tổng giám đốc Tô?
Mã Thành Phong cười tà, định vươn đầu lưỡi ra liếm phần bụng của Tô Ánh Tuyết!
Tô Ánh Tuyết bị dọa đến sắp điên, một cỗ chân khí từ đan điềm của cô dũng mãnh đi vào kỳ kinh bát mạch, đại não trống rỗng, chân khí đã xuyên vào hai cánh tay một cách tự nhiên!
- Bành!
Năm sáu vòng dây thừng quấn lấy cánh tay và chân cô đã bị hai tay cô làm cho đứt nát trong phút chốc! Cùng lúc đó, đầu gối chĩa vào cái đầu đang mò xuống của Mã Thành Phong!
- Ây da!!!
Mã Thành Phong cơ bản không kịp phản ứng, cằm bị đầu gối Tô Ánh Tuyết đánh bay ra ngoài ba bốn met.
Cằm của y phát ra tiếng vỡ “ken két”, toàn bộ phần đầu bị chân khí phun trào đánh vỡ thành một đống xương vụn, giống như một quả bóng rổ bị nện dẹp, cơ bản không ra hình người!
- Cha!
Mã Thành Phong thê lương hô to một tiếng, cơ bản không dám tin cảnh tượng trước mặt. Sao Tô Ánh Tuyết có thể đột nhiên giãy dụa ra khỏi dây thừng, còn có sức mạnh đánh nát đầu Mã Thành Phong như vậy?
Một đám lính đánh thuê cũng sững sờ ở đó, mặc dù bọn chúng là lính đnáh thuê cấp độ nhập môn trong thế giới ngầm, đa phần đều là thực lực Xích Đồng, nhưng cũng có nhãn lực, đây rõ ràng là cổ võ Hạ Quốc!
Tô Ánh Tuyết thì chẳng hiểu gì nhìn hai tay mình, nhìn chân cô vẫn còn dính máu của Mã Thành Phong, hoảng hốt hai mắt đẫm lệ.
Cô không thể tin được, vừa rồi cô theo bản năng phản kích một lần, đã giết chết Mã Thành Phong!
Bản thân mình từ lúc nào lại có sức mạnh lớn như vậy? Cô nghĩ
- Các người còn thất thần ra đấy làm gì vậy! Mau giết chết người phụ nữ này cho tao!
Mã Thành Phong đỏ mặt, tức giận rống to.
Đám lính đánh thuê lúc này mới phản ứng, dần tiến về phía Tô Ánh Tuyết, nhưng vừa rồi Tô Ánh Tuyết chỉ là phản ứng theo bản năng, lúc này thấy hơn mười người xông về phía mình, cô cơ bản không biết phải đánh trả thế nào.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa được khóa trái của nhà khoa bị người bên ngoài cậy phá, cả cánh cửa bị vỡ nát.
Một bóng người như trâu điên xông tới, một cánh tay sải ra, trực tiếp đánh bẹt lồng ngực của một tên lính đánh thuê muốn xuất thủ trước mặt Tô Ánh Tuyết.
- Lâm Phi?
Tô Ánh Tuyết và Mã Thanh Hoành đều hô lên, nhưng Tô Ánh Tuyết là vui mừng, còn Mã Thanh Hoành thì hoảng hốt!
Lâm Phi vừa đến khách sạn đã dùng thần thức của mình để tìm vị trí của Tô Ánh Tuyết, cơ bản không quan tâm đến việc bảo an ngăn cản, trực tiếp đập nát cửa xông vào.
- Tiểu Tuyết, anh không tốt, đáng ra nên phái người bảo vệ em.
Lâm Phi nhìn thấy cổ áo Tô Ánh Tuyết bị rạch, vừa tự trách mà tức giận nói.
Tô Ánh Tuyết tủi thân chu miệng, muốn mắng hắn, nhưng lại cảm thấy lúc này mắng hắn cũng không đúng, nước mắt rơi lã chã, không lên tiếng.
- Còn thất thần ra đó làm gì? Mướn chúng mày để chúng mày đứng đực ra đó à?
Mã Thanh Hoành tuyệt vọng, liều mạng chỉ huy đám lính đánh thuê này.
Nhưng Lâm Phi đâu có coi đám người này ra gì, cơ hồ là một quyền một người, thân ảnh nhanh như thiểm điện, di chuyển vài cái, đánh nổ đầu tất cả đám lính đánh thuê.
Lúc Bạch Hân Nghiên đến nơi, đã nhìn thấy một loạt thi thể trên sàn đất, cô nghẹn họng nhìn trân trối, Lâm Phi giết người cũng thật quá nhanh, không khác gì giết một con kiến.
Cô lập tức xuất chứng nhận cảnh sát của mình ra với người của khách sạn, hiện trường giao cho cảnh sát xử lý, bất kỳ người nào cũng không được phép lại gần nhà kho.
Cô biết, với tính cách của Lâm Phi, sẽ không để cho Mã Thanh Hoành đường sống, để người ngoài nhìn thấy bên trong giết người, dù gì cũng không hay.
Lâm Phi nhặt dao găm rơi chỗ Mã Thành Phong lên, thổi bụi trên đó, đi đến trước mặt xe lăn, dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình để nhìn Mã Thanh Hoành.
- Thì ra là mày vẫn còn sống…xem ra yến hội hôm đó, tao nên đá chết mày mới phải.
- Mày…mày giết tao đi! Dù sao tao cũng không muốn sống từ lâu rồi!
Mã Thanh Hoành nhắm mắt, bộ dạng đợi chết.
Nhưng Tô Ánh Tuyết ở phía sau lại lắc đầu, thấy nhiều người chết như vậy, cô không thể nhịn được mà nói:
- Lâm Phi, đừng giết người nữa, giao gã cho cảnh sát đi, gã đã là phế nhân rồi…
Lâm Phi thở dài, nói:
- Nghe thấy chưa, tiểu Tuyết nhà tao bảo tao đừng giết mày…
Mã Thanh Hoành mở mắt ra, hỏi:
- Thật…thật sự không giết tao sao?
- Đương nhiên…
Nhưng vừa dứt lời, một tay của Lâm Phi đã nắm lấy cổ gã.
Mã Thanh Hoành mặt đỏ lên, hô hấp không thông, tròng mắt sung huyết, lòi ra ngoài.
Con dao nhỏ trên tay Lâm Phi chọc vào nhãn cầu Mã Thanh Hoành, cắt mí mắt của gã!
Chỉ chớp mắt, trong tiếng gào thét thê thảm của Mã Thanh Hoành, hai con mắt cùng một đống thịt trong mắt đã được Lâm Phi lấy ra ngoài, ném trên mặt đất, dính đầy cho bụi.
Lâm Phi buông cổ gã ra, quăng con dao đi, nhìn Mã Thanh Hoành, hờ hững nói:
- Có thể không giết mày, nhưng nhìn một phần một tấc người phụ nữ của tao, tao không thể tha thứ…
- Mày không biết đúng chứ, nhãn cầu của người có bảy khối cơ bắp lớn nhỏ khác nhau kết nối với nhau, loại bỏ từng cái, gỡ mắt xuống, là việc cần kỹ thuật…tao là bác sỹ, bác sỹ xuất sắc, cho nên tao làm rất tốt.
Mã Thanh Hoành đâu có nghe vào những lời này của Lâm Phi, gã ngã nhào xuống đất, trong mắt không ngừng đổ máu, gào thét “giết tao đi, giết tao đi”.
Tô Ánh Tuyết bụm lấy cặp môi mỏng, quên mất sợ hãi vừa rồi, chỉ nhìn bóng lưng của Lâm Phi, cảm thấy có chút sợ hãi, còn Bạch Hân Nghiên đứng ngoài cửa cũng không chịu nổi cảnh tượng này mà quay đầu đi.
Mặc dù họ có thể hiểu được sự phẫn nộ của Lâm Phi, nhưng thủ pháp tàn nhẫn của hắn quá đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...