Trong văn phòng Cục trưởng Cục cảnh sát Lâm An, Bạch Hân Nghiên và cấp dưới đang thảo luận tiến triển của một vụ án.
Điện thoại di động của cô rung lên, nếu là người khác thì cô sẽ không nghe, nhưng nhìn thấy số của Lâm Phi, cô liền nghe ngay mà không hề do dự.
- Một tiếng nữa, tôi ở chỗ cũ chờ cô!
Lâm Phi không nói nhiều, câu nói mang đầy ẩn ý.
Ánh mắt Bạch Hân Nghiên rối loạn, cô biết nơi mà hắn nói đến chính là khách sạn bốn sao cách nơi cô ở không xa.
Mấy ngày qua, hai người đều kín đáo gặp nhau ở đó. Thật ra thì mỗi lần Lâm Phi tìm cô đều không có ý đổi chỗ khác, dù sao thì quan hệ của họ cũng không phải người yêu mà chỉ là quan hệ chủ tớ.
- Tôi biết rồi!
Bạch Hân Nghiên tỉnh bơ, sau khi cúp điện thoại, cô nói với đám cấp dưới:
- Vụ án hôm nay thảo luận đến đây thôi, mấy người cũng tan ca đi!
Cả đám nhân viên cảnh sát như được đại xá, nếu không phải vị Cục trưởng này làm việc rất tích cực, bọn họ cũng sẽ không bằng lòng chịu ở lại đến muộn như vậy mới về.
Sau khi bọn họ đi rồi, Bạch Hân Nghiên lấy từ trong ngăn kéo ra một cái bọc giấy màu, cái này là Hạ Vô Ngưng cho cô.
Cô tắt đèn trong phòng, chỉ có một tia sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, bên ngoài vốn không thể nhìn thấy được tình hình bên trong như thế nào.
Sau đó, cô nhờ vào việc luyện công, thị lực được tăng lên, mở bọc giấy ra.
Bên trong là một lọ nhựa trong suốt, to bằng ngón tay cái, trong lọ là một vật khô quắt, lớn bằng ngón tay của một đứa trẻ sơ sinh, giống như là con sâu.
Mẹ của cô, Hạ Lâm Mỹ, dù sao cũng xuất thân từ nhà họ Hạ, bà biết rõ lai lịch của thứ này. Sau khi xem qua, cái thứ côn trùng này, đã nói cho cô biết, đây là một loại sâu độc rất hiếm "hợp hoan thất tâm cổ", một loại sâu độc được tổ tiên Cổ đại bồng lai môn tìm được từ Nam Cương.
Loại trùng này bắt buộc thông qua quan hệ nam nữ. Hoan, từ trong cơ thể phụ nữ tiến vào cơ thể người đàn ông. Trong giây phút nam nữ điên cuồng quên mình, loại này trùng mới đột nhiên chui vào, hơn nữa lại mạnh mẽ khác thường, gikống như là cá bơi ngược dòng.
Một khi đã chui vào được, nó sẽ tiền thẳng vào bụng của người đàn ông, rồi nhanh chóng bơi đến tim người đàn ông, cho nên là hầu như không có một người nào có thể phòng bị được.
Phụ nữ Nam Cương thời xưa đã biết dùng loại trùng này để khống chế hoàn toàn người đàn ông của họ, đảm bảo đàn ông toàn tâm toàn ý với họ.
Một khi người đàn ông đã trúng độc, chỉ cần mỗi lần con trùng lan rộng, mỗi lần nghe thấy tiếng sáo sẽ tiến hành kiểm soát, tim người đàn ông sẽ đau như cắt, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Cho dù là tu vi võ công có cao đến đâu, dù có dùng chân khí để loại bỏ con trùng thì cũng chỉ khiến cơ thể trúng độc, nội tạng sẽ lập tức thối rữa mà chết, hơn nữa con trùng bám vào tim, không ai lại dám mạo hiểm đi làm bị thương tim của mình.
Theo lý mà nói cùng với việc suy tàn của cổ võ Nam Cương, phần lớn trùng độc đều đã biến mất, Hắc Long hộ vì đối phó với Lâm Phi mà đã rất tốn công tốn sức tìm một con như vậy về.
Bạch Hân Nghiên mở cái nắp ra, cho ngón tay vào trong chén nước, nhỏ mấy giọt lên con trùng, nó hấp thụ rất nhanh giống như bọt biển hút nước vậy, vừa mới còn quắt queo mà đã trở nên béo tròn, trắng nõn, thậm chí, còn có vẻ trơn bóng, rất đáng yêu.
Tuy nhiên, Bạch Hân Nghiên biết rõ điều này chứng minh được sự mạnh mẽ của loại trùng này, đang ở trạng thái khô quắt, chỉ cần có nước là có thể sống lại.
Trong mắt cô tràn đầy sự rối loạn, nhưng nghĩ đến chất kịch độc vẫn còn trong người mẹ cô, và tất cả bí mật của Hắc Long hộ, Bạch Hân Nghiên vẫn tự mình vén bộ váy quân phục lên.
Sau khi cởi quần**, cô thò tay lấy con cổ trùng, từ từ đặt vào chỗ đó..
Con trùng dường như đánh hơi được mùi gì đó hấp dẫn, chộn rộn, đợi đến cái giây hút tiếp xúc, sẽ chui vào bắt đầu sứ mệnh của nó.
Bạch Hân Nghiên cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nếu không phải là cô có lá gan lớn, người phụ nữ bình thường vỗn sẽ không dám làm như vậy.
Khi cảm giác sỡ hãi đã bớt đi, hai tay Bạch Hân Nghiên ngừng lại. Trong đầu cô hiện ra cái đêm phóng đãng gặp Lâm Phi lần đầu, sau đó lại liên tiếp cứu cô ở trước thánh đường Kỵ Sĩ, cũng những chuyện tranh cãi qua lại. Càng về sau, chính cô đã dần dận chịu khuất phục, trở thành nữ nô của hắn.
Tình cảm của cô đối với người đàn ông này có thể dùng từ vô cùng phức tạp để hình dung, cô vừa yêu lại vừa hận hắn, rõ ràng là hắn đã cứu cô, đã giúp đỡ cô, nhưng lại chẳng thèm ngó tới cô, chỉ đơn thuần coi cô là công cụ để phá tiết…
Bạch Hân Nghiên hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu, đây không phải là lúc để do dự, con người này căn bản không yêu cô, mà cô còn phải cứu mẹ mình nữa, không thể kéo dài thêm được nữa.
…
Nửa tiếng sau, trong một phòng khách sang trọng của một khách sạn 4 sao ở Lâm An. Lâm Phi đã tắm rửa sạch sẽ chờ Bạch Hân Nghiên đến.
Người phụ nữ để túi xách lên bàn, thả mái tóc buộc đuôi ngựa xuống, hướng về người đàn ông trên giường mỉm cười nói:
- Tôi đi tắm một chút!
Tuy nhiên Lâm Phi lại chỉ vào cái túi giảo mồm:
- Trong túi kia là quần áo sao?
Bạch Hân Nghiên sững lại một chút:
- Ừm , mang về giặt!
- Là cảnh phục sao?
Lâm Phi cười gian xảo hỏi.
Bạch Hân Nghiên nghe ngữ điệu của hắn là biết hắn lại muốn chơi cái trò cảnhphục kia, thật không hiểu nổi tại sao hắn lại có hứng thú với cái trò này như vậy.
Có hai lần vì mặc cảnh phục làm chuyện đó, khi về nhà cô phát hiện ra có một chút dấu tích dính trên cảnh phục, phải lén lút giặt đi.
Có điều, cô biết rõ đây là lần cuối làm chuyện đó với người đàn ông này, nên cô đành ngoan ngoãn gật đầu:
- Biết rồi, tôi tắm rửa xong sẽ mặc lên.
Mười mấy phút sau, Bạch Hân Nghiên choàng áo tắm từ nhà vệ sinh đi ra, trong ánh nhìn của Lâm Phi, tự nhiên cởi áo choàng, lộ ra thân hình nóng bỏng khêu gợi.
Làn da của Bạch Hân Nghiên không được trắng, có thể là do thường xuyên ở ngoài, lại từng trải qua huấn luyện nhiều năm, nên có hơi ngăm ngăm, trông rất khỏe mạnh và ngập tràn sức sống.
Lâm Phi rất thích làn da căng mịn của phụ nữa, chạm vào giống như là tơ lụa tổng hợp thượng đẳng.
- Gần đây tu luyện có vấn đề gì không?
Lâm Phi vừa nhìn cô thay đồ một cách hưởng thụ vừa nói.
- Rất thuận lợi, sau khi anh giảng giải cho tôi, cảm giác thu, phóng chân khí đã tự nhiên hơn nhiều, cảm giác đau đớn ở huyệt Kiên tỉnh cũng không còn!
- Thiên phú của cô thật ra không tệ, tuy là khởi đầu muộn, nhưng nếu tu luyện thêm hai mươi mấy năm, thế nào cũng có cơ hội tiến vào Tiên Thiên. Tiếc là trên đời này không có thứ linh đan diệu dược trong truyền thuyết, Kỳ Hoa Dị Thảo, bằng không thì, rửa máu thay tủy cho cô, có thể nhanh chóng thăng cấp.
Lâm Phi nói một cách thương tiếc.
Hắn cũng hi vọng người phụ nữ bên cạnh mình có thể bảo trì được thanh xuân, kéo dài tuổi thọ, nhưng dù sao thì một nửa cũng là dựa vào thiên phú và cơ duyên của mình, hắn có cầu cũng không thể được.
Trong lúc nói chuyện thì Bạch Hân Nghiên đã mặc xong cảnh phục, bên trong để tự nhiên, không mặc áo lót, kể cả quần lót cũng không mặc.
Chỉ cần mân mê bên ngoài cặp mông một chút là mọi thứ bên trong sẽ lộ ra hết, không thiếu cái gì.
Lâm Phi cũng đã nhịn khá lâu, ánh mắt hau háu, hẽ gầm một tiếng như dã thú rồi bổ nhào về phía trước, đè chặt người phụ nữ vào tường, hôn lên cặp môi căng mọng, sờ soạng khắp người cô.
Hai người đã sớm quen, Bạch Hân Nghiên cũng biết phải làm sao để khiến người đàn ông này thảo mãn.
Có lẽ hạ quyết tâm đây là lần cuối nên nàng vô cùng phối hớp với hắn, so với lúc trước, lần nào cũng phải đưa vào, thậm chí nhiều lần còn phải đổi ngược lại, ngồi trên người hắn thì mới chịu phát ra những tiếng rên phóng đãng.
Sau khi Lâm Phi hồi sinh, cơ thể hắn to lớn hơn lúc trước, mới đầu cô không thích ứng kịp, sau khi làm xong cảm thấy rất đau, nhưng bây giờ khi ở trong sự tấno ôn mãnh liệt của hắn, khó thể tự kiềm chế.
Tuy nhiên, mỗi lần tách ra đều có chút tiếc nuối, cảm thấy mình như một thứ đồ chơi, dùng xong sẽ bị vứt bỏ, nhưng trong chuyện này không thể phủ nhận cô cũng rất hưởng thụ.
Từ tiếng thở ngày càng gấp rút của Lâm Phi, tốc độ càng ngày càng nhanh, Bạch Hân Nghiên biết rõ là sắp kết thúc rồi.
Chỉ cần người đàn ông này như thường ngày, phóng thứ đó vào trong người cô là cô có thể hoàn thành điều kiện yêu cầu của Hạ Vô Ngưng.
Nhưng giây phút này, hai mắt Bạch Hân Nghiên đối điện với ánh mắt nảy lửa của Lâm Phi, trong đầu cô liên tục hiện ra một suy nghĩ đấu tranh khiến cho cô không thể nào kiềm chế được, nghiến răng một cái dùng hết sức, đầy người đàn ông ra!
Lâm Phi đang trong lúc then chốt, cũng không hề phòng bị gì cả, thì không biết tại sao, Bạch Hân Nghiên như bị điên đẩy hắn ra.
Sau đó, cô tự đứng lên, không quản chân khí đang tích tụ trong người, dồn sức lao về phía cửa sổ.
- Cô muốn làm gì vậy?
Lâm Phi sững người một lúc, đột nhiên bừng tỉnh, Bạch Hân Nghiên này đang dùng chân khí buộc mình lao đi, hẳn là muốn đập bể cửa sổ, nhảy xuống đất!?
Ở độ cao hơn 30 tầng, với nội lực hiện nay của người phụ nữ này, dù là có khinh công, rơi xuống thì cũng sẽ chết, huống chi cô căn bản chưa học qua khinh công, như vậy chẳng khác nào tự sát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...