Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc


Không bao lâu sau, Phương Nhã Nhu mở cửa, còn cẩn thận nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai nhìn thấy mới để Lâm Phi vào.
- Làm gì mà như kẻ trộm vậy, chúng ta cũng không có quan hệ gì mờ ám.
Lâm Phi cười nói.
Phương Nhã Nhu trừng mắt với hắn, rồi đóng cửa lại:
- Anh cũng không nghĩ xem bây giờ là mấy giờ tối rồi, trong bệnh viện chỉ còn người trực ban, bị người ta nhìn thấy tôi để một người đàn ông vào trong phòng, có thể không nghĩ linh tinh được sao?
Lâm Phi không khỏi cảm thấy buồn cười, thản nhiên ngồi xuống ghế làm việc của Phương Nhã Nhu, thoải mái quay vòng ghế, còn có thể ngửi thấy mùi nước khử trùng và mùi hương phụ nữ hòa lẫn vào nhau.
- Nếu đã biết loại chuyện này dễ khiến người ta hiểu lầm, vậy còn gọi tôi tới đây?
Phương Nhã Nhu mặt lộ vẻ khó xử, hai tay đan vào nhau một hồi rồi đi đến trước mặt Lâm Phi, cắn cặp môi đỏ mọng, nói nhỏ:
- Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện, bởi vì không phải là chuyện đơn giản nên bắt buộc phải nói trước mặt anh…
- Nói đi, chuyện gì.
Lâm Phi cảm thấy cô gái này lúc xấu hổ rất đáng yêu.
Phương Nhã Nhu lấy dũng khí nói:
- Anh có thể giả mạo bạn trai của tôi, đưa tôi về Cứu một chuyến không?
Vừa nói xong, Phương Nhã Nhu đã sợ Lâm Phi không đồng ý, vội vàng bổ sung:
- Chỉ cần cho mấy người trong đại gia tộc kia thấy, sẽ lập tức kết thúc! Tôi chỉ cần anh lộ mặt một chút!

Lâm Phi cũng không cảm thấy bất ngờ, thật ra trên đường tới đây hắn đã đoán được có lẽ sự việc có liên quan đến hôn sự của Phương Nhã Nhu.
- Lần trước tên Trang Diệc Phàm kia không phải đã thất vọng bỏ đi rồi sao?
Lâm Phi hỏi.
- Có tác dụng gì chứ, anh ta quay về nghĩ một chốc một lát đã biết chúng ta giả vờ rồi, bởi vì sau đó anh không gặp tôi nữa.
Trong lời nói của Phương Nhã Nhu có chất chứa chút oán hận mà ngay cả bản thân cô cũng không hề hay biết.
-Tôi và cô đã hôn nhau trước mặt gã rồi, gã còn không ngại mà vẫn muốn cưới cô?
Khuôn mặt Phương Nhã Nhu bỗng đỏ ửng:
- Trước kia tôi cũng có một người bạn trai quen nhau hồi đại học, yêu nhau bảy năm, nhưng Trang học trưởng cũng không để tâm, anh cảm thấy anh ta sẽ vì một nụ hôn mà buông tha hay sao?
Lâm Phi nghĩ đến điều gì đó, cau mày nói:
- Bạn trai bảy năm…Vậy thì lần đó cô uống rượu giải sầu ở quán bar, là vì chia tay với anh ta?
Phương Nhã Nhu nở nụ cười đắng chát, mắt lộ ra vẻ phiền muộn:
- Anh ta là một kẻ nhu nhược, tôi quen anh ta hồi học đại học, có thiện cảm nên ở bên nhau, bởi vì gia cảnh của anh ta bình thường, vì anh ta, tôi đã xích mích với gia đình một trận, rồi chạy tới Lâm An.
- Nhưng đừng nói anh ta muốn cầu hôn tôi, đến chạm vào tôi cũng không dám, chỉ dám nắm tay, cuối tuần gặp mặt…tôi không biết, lúc đầu sao mình lại thích anh ta lâu đến vậy…
- Có lẽ là bởi vì, từ nhỏ được mẹ tôi dạy, phải chung thủy trước sau như một, nghĩ rằng, anh ta không rời bỏ tôi thì tôi cũng không thể rời bỏ anh ta…
- Kết quả, anh ta quả nhiên đã bỏ đi, nói gì mà không chịu nổi chênh lệch địa vị giữa chúng tôi, anh ta rất áp lực.

- Nhưng chưa được hai ngày tôi đã thấy anh ta đi ngồi cùng xe Bmw với một người phụ nữ trung niên, thì ra anh ta đã trở thành “sủng vật” của người phụ nữ kia từ lâu rồi…
Nói xong, mắt Phương Nhã Nhu có chút óng ánh, có vẻ cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, tự giễu cười nói:
- Có phải tôi rất ngu không? Có phải rất đáng thương, anh xem tôi thê thảm như vậy, có thể giúp tôi một chút không?
Lâm Phi lặng yên thở dài, quả thật đây là một cô gái tốt, chỉ là hơi ngốc, có lẽ khi yêu những cô gái tốt đều trở nên ngốc.
- Cô cũng biết, hiện tại tôi và Ánh Tuyết đang yêu nhau, cô ấy rất cảnh giác với cô, cô như vậy…cho dù là giả mạo, tôi cũng khó xử.
Lâm Phi thẳng thắn nói.
Phương Nhã Nhu khẩn nài:
- Tôi cũng biết như vậy sẽ khiến anh khó xử, nhưng quả thật tôi không tìm được ai có thể thay thế! Nếu tùy tiện tìm người khác, chắc chắn sẽ bị cha tôi, ông nội tôi nói này nói nọ.
- Lần này tôi chủ yếu là muốn người của Trang gia biết khó mà lui, dù sao tôi cũng đưa bạn trai về rồi, dù là giả, Trang gia cũng không mặt dày mà tiếp tục xin cưới.
- Sao cô biết tôi không sợ Phương gia và Trang gia các người?
Lâm Phi buồn cười hỏi.
Phương Nhã Nhu sẵng giọng:
- Mặc dù tôi không tuyệt diễm, tài giỏi như bạn gái của anh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Dù tôi không biết rốt cuộc anh đã làm gì, nhưng nếu đã có thể khiến ông Lục, ông Long bọn họ đối đãi thận trọng với anh, chắc chắn anh không phải là nhân vật tầm thường. Hơn nữa tôi cha tôi đều dùng kính ngữ với anh.
Những ngày này, Phương Nhã Nhu thường suy đoán về bối cảnh của Lâm Phi, lần đầu tiên gặp người đàn ông này, hắn đã cho cô hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Tri thức uyên bác, tựa như không gì không thể làm, còn có địa vị cao thâm khó lường như vậy.
Phương Nhã Nhu phải thừa nhận rằng, là một người phụ nữ, rất khó để không động lòng với người đàn ông thế này, chỉ tiếc hắn đã có bạn gái rồi, hơn nữa cũng không có ý kết giao đứng đắn với cô.
Lâm Phi nghĩ ngợi, nếu là trước kia, giúp chút chuyện này cũng không sao cả, dù sao hắn cũng không có quan hệ gì tốt với mấy gia tộc tại Cứu, chọc tức bọn họ chút cũng không sao.
Nhưng nếu Tô Ánh Tuyết mà ghen lên, chỉ sợ đến bản thân hắn cũng giải thích chết mệt.
Phương Nhã Nhu thấy hắn không đồng ý, bắt đầu tìm già đó trên bàn làm việc đầy bệnh án và X quang.
- Cô tìm cái gì vậy?
Lâm Phi không hiểu hỏi.
- Giấy và bút.
Phương Nhã Nhu tức giận nói:
- Cùng lắm thì tôi viết một bản hiệp nghị, chứng minh chúng ta giả mạo quan hệ yêu đương, sau đó tôi ký tên, điểm chỉ là được.
- Anh đưa cho Tô tiểu thư xem, hẳn cô ấy cũng phải thấy tôi đáng thương mà cho qua. Đều là phụ nữ với nhau, không muốn gả cho người đàn ông mình không thích, hẳn là cô ấy có thể hiểu được…
Lâm Phi sắp không nhịn được cười, không ngờ người phụ nữ này có thể nghĩ ra biện pháp hoang đường như vậy, xem ra lần này việc hỏi cưới của Trang gia đã dọa cô ta sợ rồi.
Có thể bởi bàn làm việc quá lộn xộn, Phương Nhã Nhu tìm đi tìm lại cũng không tìm ra mảnh giấy và cái bút nào, bệnh án và X quang đều rơi hết xuống đất.
Phương Nhã Nhu vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, bởi vì giày cao gót không vững, cô liền quỳ xuống nền, thu dọn đồ đạc.
Vừa thu dọn đồ, cô vừa lẩm bẩm:
- Đàn ông gì mà nhỏ mọn như vậy…mỗi lần muốn tôi giúp đỡ, tôi đều tận tâm tận lực, cũng không hỏi nhiều mà tin tưởng anh như vậy, nhờ anh giúp chút chuyện mà khó đến vậy…
Nhưng, lúc này Lâm Phi lại không có tâm tư để nghe những lời phàn nàn này của cô.
Bởi vì, ánh mắt của hắn đã không tự chủ được mà nhìn cảnh phong quang phía sau áo blue trắng của Phương Nhã Nhu.

Hôm nay Phương Nhã Nhu đi chiếc tất màu đen khêu gợi, cùng với đôi giày cao gót màu đỏ, lại quỳ trên mặt đất thế này đủ để lộ ra cặp chân thon dài mềm mại, cùng bờ mông đầy đặn dưới chiếc áo khoác rộng thùng thình, vô cùng gợi cảm.
- Ừng ực…
Lâm Phi nuốt nước miếng, hốc mắt lóe ra ánh vàng, hắn bỗng cảm thấy phần bụng mình nóng rực, đầu óc vô cùng phấn khích.
Đào mật chín vàng này, hận không thể lập tức nhào xuống, ôm chặt lấy, rồi hung hăng hưởng thụ một phen.
- Tôi thấy….giấy tờ chứng minh không cần thiết, việc này chỉ cần xử lý thỏa đáng, Ánh Tuyết cũng sẽ không biết, dù sao cũng chỉ là đi Cứu một chuyến…
- Thật sao?
Phương Nhã Nhu vui vẻ quay đầu lại, nhưng nghênh đón ánh mắt nóng rực lửa của Lâm Phi, cô lại run rẩy, có chút sợ hãi.
- Sao…sao anh lại nhìn tôi như vậy?
Lâm Phi cười tà:
- Tôi còn chưa nói hết đâu…giả mạo bạn trai cô, cũng phải chịu áp lực, khó mà bảo đảm rằng Trang gia sẽ không tìm tôi gây chuyện, cho nên cô phải cho tôi chút báo đáp thực tế.
Nói tới đấy, ý tứ đã rõ ràng, Phương Nhã Nhu có thể hiểu được cái mà hắn muốn từ ánh mắt hắn.
Trong lòng cô vừa ngượng ngùng lại tức giận, cô đứng lên, ném tài liệu trong tay lên bàn, hai mắt trợn tròn:
- Sao anh có thể giậu đổ bìm leo như vậy?
Lâm Phi một tay đưa ra kéo người phụ nữ trước mặt vào trong lòng, để cô ta ngồi trên đùi mình, ôm chặt lấy, thổi hơi nóng vào tai cô:
- Được rồi, Tiểu Nhu Nhu, đừng cho rằng tôi không nhận ra, thật ra cô có ý với tôi, nếu không vừa rồi nhắc đến việc tôi không đi tìm cô, khuôn mặt cô lại lộ ra vẻ oán trách như vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui