Sau trận cuồng phong bão vũ, Lâm Phi ngồi bệt xuống sàn nhà, toàn thân đầm đìa mồ hôi.
Hắn kinh ngạc nhìn Eva vì vận động quá kịch liệt mà trở nên choáng váng, ngồi xụi lơ trước mặt. Hắn nghĩ đến mà sợ.
Mình rốt cuộc đã làm gì thế này? Vừa rồi hắn như mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống cô gái này, thậm chí nhiều lần Eva còn phải cầu xin hắn tha thứ.
Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra. Hắn thật sự đã làm đau Eva, nếu không cô chỉ có thể phối hợp chứ không thể cầu khẩn như vậy.
Sau khi sửa sang lại quần áo, Lâm Phi lộ ra vẻ tự trách và nghi hoặc, hình như thân thể này có rất nhiều hiện tượng kỳ quái. Những thứ đó đang dần thể hiện ra bên ngoài. Hắn tự oán thầm, rốt cuộc âm thanh bí hiểm đó đang giúp hắn hay là hại hắn đây?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không nhận ra mình mất. Động một chút lại như ngựa hoang đứt cương, không thể khống chế nổi bản thân.
Lâm Phi yên lặng đợi Eva tỉnh lại. Khi cô ta mở mắt ra, lúc nhìn thấy hắn, Eva bỗng tỏ ra rất sợ hãi.
- Chủ nhân… á!
Eva muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động hai chân, cô ta đã cảm thấy một hồi đau đớn như bị xé rách. Cô ta nhíu chặt mi, vẻ mặt ai oán nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi xấu hổ, cười cười xin lỗi:
- Thật xin lỗi, hình như cơ thể tôi có vấn đề gì đó. Lúc nãy tôi không khống chế được bản thân mình.
Eva cười cười:
- Không có gì đâu ạ. Tính mạng của Eva là của chủ nhân, chỉ cần chủ nhân thoải mái là tốt rồi…
Trong lòng cô rất vui mừng. Tuy cơ thể rất đau nhưng ít nhất, Lâm Phi không nói ra cái gì mà đoạn tuyệt quan hệ chủ tớ.
Lâm Phi ôm cô ta ngồi trên đùi mình, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh, cũng để cho Eva hồi phục lại thể lực.
Eva, nếu cô thật sự muốn đi theo tôi…, vậy từ giờ trở đi, cô phải học một thứ.
Lâm Phi nói.
- Thứ gì ạ?
Eva tò mò hỏi.
- Cô phải tu luyện.
Lâm Phi cười nói tiếp:
- Tôi không giấu cô. Hiện nay, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ sợ tính mạng của tôi đã vượt qua cả nghìn năm. Cảnh giới của tôi đã không chỉ dừng lại ở Tiên Thiên. Nếu như cô vẫn muốn đi theo thôi, cô nhất định phải cố gắng tu luyện, mới có thể kéo dài tuổi thọ của cô.
Eva nghe xong, trước tiên cô ta rất kinh ngạc, tựa như không thể tin nổi những gì Lâm Phi vừa nói. Tuy nhiên, cô không hề hoài nghi mà dùng sức gật đầu:
- Chủ nhân, những năm nay em luôn cố gắng học tiếng Hán, vì thế nhiều ý vị sâu xa em đều có thể hiểu được. Xin ngài dạy cho em.
Lâm Phi cũng không nói nhiều, muốn truyền thụ, chắc chắn phải truyền thụ công pháp thượng đẳng. Đã xác định, Lâm Phi đem “đại diễn thiên tinh chú” của lão điên truyền cho Eva.
Nói đến công pháp này, Lâm Phi liền nghĩ tới Bạch Hân Nghiên – một người giúp việc khác của mình – Cục trưởng, hoa khôi Cục cảnh sát. Hình như từ khi hắn sống lại, hắn chưa nhìn thấy bóng dáng của cô ấy.
Cũng do hắn quá bận rộn. Cô là một Cục trưởng nhỏ ở một địa phương, tuy có thể xem là một nhân vật lớn ở Lâm An, nhưng cục diện hôm nay, cô ấy cũng không thể tới gặp hắn.
Eva là trợ thủ trong phòng thí nghiệm của hắn, vì thế trí tuệ bất phàm. Sau khi ghi nhớ kỹ thuật rất nhanh, sẽ học cách tu luyện, chênh lệch thời gian không đến đêm khuya.
Lâm Phi sờ bụng thấy chưa no lắm, nên bất đắc dĩ đành quay về phòng tiệc, chào tạm biệt mọi người.
Một đám người cổ quái nhìn Lâm Phi và Eva, nhưng Eva không hề tỏ ra ngượng ngùng. Cô ta chỉ tỏ ra tự hào, hầu hạ chủ nhân là một nhiệm vụ của một nữ đầy tớ như cô ta.
Sau hơn nửa tiếng, ngoài Diệp Tử Huyên và Khương Tiểu Bạch vẫn ở lại Hạ Quốc, những người khác cũng lục tục kéo nhau rời đi. Eva đã sắp xếp cho bọn họ đầy đủ chuyến bay. Mỗi địa điểm đều có mục tiêu họ cần truy sát.
Sau đó, Lâm Phi lái xe trở về nhà ở sơn trang Thiên Lan. Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao kinh hãi cả ngày trời, lúc này đã bình ổn tâm tư trở lại, đang ngồi trong nhà xem tivi.
Hứa Vân và Hứa Vi cũng đều ở đây, chỉ có điều, Hứa Vân vẫn đang mất hồn mất vía, chắc chắn là đang nhớ lại hình ảnh Diệp Vô Nhai đang khôi phục trong bệnh viện.
- Anh!
Lâm Dao thấy Lâm Phi trở về thì rất vui mừng. Mọi người lục tục đứng lên, bùi ngùi nhìn Lâm Phi.
Chẳng ai ngờ, một người đã chết lại có thể xuất hiện trước mặt bọn họ một cách hoàn hảo như vậy.
Lâm Phi cười cười cùng mọi người ngồi xuống, nói chút chuyện để Lâm Đại Nguyên yên tâm, rồi hỏi chuyện mẹ con Hứa Vân.
Hắn đã hơn xưa, cảnh giới tăng lên, trí tuệ cũng nhờ thế mà mở rộng lên rất nhiều.
Nhớ đến những hành động của mẹ con Hứa Vi đối với hắn ngày đó, thật ra cũng không có gì lớn, đơn giản chỉ là một chút hận thù, một chút bất đắc dĩ phải chịu dưới các áp lực mà thôi.
Hắn đã tiến vào Quy Nguyên cảnh, bắt đầu tìm tòi đại đạo Hoàn Vũ. Đợi khi “Ngọa Long quyết” thành công, sớm muộn gì cũng phi thiên, độn địa, thậm chí còn có khả năng dời khỏi địa cầu này.
Không cần vì chút oán hận trong quá khứ mà coi mẹ con Hứa Vân là người hầu để sai bảo, nhất là khi Hứa Vi vẫn còn trẻ như vậy.
- Lâm Phi… cậu… cậu muốn đuổi chúng tôi đi sao?
Hứa Vân hoảng sợ hỏi.
Lâm Phi lắc đầu cười:
- Không phải. Tôi thấy, nếu hai người muốn làm chuyện gì khác, hai người có thể đi làm. Tôi đã không còn hận hai người nữa rồi, vì thế tôi cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người.
- Cậu có thể tha thứ cho mẹ con tôi là được rồi. Nhưng tôi rất muốn được ở đây để chăm sóc anh Đại Nguyên. Tôi không có học thức, ra ngoài tìm việc làm không bằng ở lại đây chăm lo việc nội trợ. Có lẽ vẫn tốt hơn.
Hứa Vân cũng không phải kẻ ngốc. Ở đây làm người giúp việc tốt hơn bên ngoài rất nhiều. Lâm Đại Nguyên đối với bà ta rất khách khí.
- Vậy còn chị Hứa Vi thì sao?
Lâm Phi thoải mái nhìn Hứa Vi, hắn vẫn có thói quen gọi Hứa Vi là chị.
Hứa Vi nghe cách xưng hô quen thuộc mà lạ lẫm. Đột nhiên, cô ta cảm thấy, Lâm Phi đã không còn giống như lúc trước. Hắn càng ngày càng trở nên thàn bí, tự tin hơn.
- Chị… trước đây chị quen đi làm rồi. Chị muốn tiếp tục tìm một công việc nào đó, không cần kiếm được nhiều tiền, chỉ cần làm cho cuộc sống của mình phong phú hơn, có ý nghĩa hơn là được.
Hứa Vi nói.
Lâm Phi suy nghĩ rồi nói:
- Chị tới công ty khác, có thể rất phiền toái, không bằng em nói chuyện với Ánh Tuyết. Cô ấy có một nhãn hiệu riêng đang kinh doanh. Chị không tới Khuynh Thành, thì giúp cô ấy quản lý nhãn hiệu đó, được chứ?... Dù gì hai người cũng là bạn, đừng vì những chuyện trước đây mà không làm bạn của nhau nữa.
Hứa Vi cảm kích nói:
- Lâm Phi, em thật sự có thể giúp chị khuyên tiểu Tuyết sao?
Cô ta cũng không nỡ cắt đứt tình bạn với Tô Ánh Tuyết, nhưng cô biết rõ lúc đầu là lỗi của cô, vì thế cô không dám gặp mặt Tô Ánh Tuyết.
Lâm Phi mỉm cười:
- Thật ra có nhiều chuyện cô ấy không hiểu, đó không hoàn toàn là lỗi của chị. Tuy nhiên chị cũng biết, cô ấy rất kiêu ngạo, cần xuống nước mới có thể tiếp nhận chị được.
Hứa Vi khẽ cười rồi gật đầu, không còn gì tốt hơn nữa. Thật ra, hai ngày sắp xếp tang lễ cho Lâm Phi, cô ta đã nhiều lần muốn xin lỗi Tô Ánh Tuyết, nhưng lại không dám, cũng không có cơ hội mở lời.
- Ha ha, hôm nay bác rất vui. Tiểu Phi, cháu cải tử hoàn sinh, xem ra là do ông trời đã giúp đỡ chúng ta. Mọi việc đã bắt đầu đi vào quỹ đạo rồi, cuối cùng chúng ta đã có thể sống những ngày thoải mái rồi.
Lâm Đại Nguyên cười nói.
- Cha, anh còn có nhiều việc phải làm. Mấy người kia chắc chắn sẽ còn tìm tới tận cửa đấy ạ.
Lâm Dao lo lắng nói.
Lâm Phi cười đáp lại:
- Yên tâm đi, từ nay về sau có anh ở đây, bọn chúng sẽ không dễ dàng ra tay. Tiếp theo, chúng ta phải từ từ tìm được tận gốc của đám người kia. Mọi người chỉ cần làm việc của mình là được. Anh còn đợi ngày cô bé nhà chúng ta xuất giá đấy.
Lâm Dao bị trêu thì buồn vui lẫn lộn. Mặt đỏ lựng lên, mọi người đều trở nên vui vẻ.
Khi mọi người đang bàn về những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Lâm Phi lại nhận được điện thoại. Chiếc điện thoại này, hôm nay hắn vừa mới lấy từ chỗ Eva, số điện thoại chỉ có vài người biết.
Người gọi tới là Phương Nhã Nhu ở bệnh viện.
- Bác sỹ Phương, sao tối như vậy rồi còn gọi điện cho tôi vậy, không phải vì cô quá cô đơn đấy chứ.
Lâm Phi dựa vào ghế sofa rồi cười nói.
Đầu dây bên kia, Phương Nhã Nhu cẩn thận nói:
- Anh đừng nói đùa nữa… Tôi nói với anh việc này, tôi thấy có người vào phòng chăm sóc đặc biệt, muốn đưa Dyron đi. Trước đấy, tôi nghe nói, không phải ngày mai sẽ thả anh ta đi sao? Tôi thấy có chút kỳ lạ, đúng lúc tôi trực ban nên em gọi điện báo cho anh…
Lâm Phi nghe xong liền đứng bật dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
- Nhã Nhu, cám ơn cô đã báo cho tôi chuyện này. Xem ra, đám người kia ngoài nóng trong lạnh với lời của tôi, muốn giao tôi cho Mỹ để chặn miệng họ.
Lâm Phi cười lạnh nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Tôi sẽ tới ngay đây.
Lâm Phi nói vài câu với mấy người Lâm Đại Nguyên rồi chạy ra khỏi cửa.
Hắn không quen Dyron, nhưng hắn hiểu tâm tình của quân nhân xuất ngũ.
Nếu hắn đã đồng ý cho Dyron một cơ hội ở bên cạnh giúp sức cho hắn, anh ta nhất định sẽ làm được, tuyệt đối không thể dễ dàng bị đám người đó đưa tới tòa án quân sự Mỹ như vậy được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...