Trong phòng chỉ huy, mọi người đều kinh hãi nhìn ánh sáng vàng rực phía trước Tô Ánh Tuyết, không ai nhìn rõ được nó là cái gì nữa rồi. Chỉ có Tô Ánh Tuyết và Cố Thải Anh biết đó là chiếc nhẫn mà cha Lâm Phi để lại!
Nhưng họ cũng không rõ tại sao chiếc nhẫn này lại biến hóa như vậy vào thời khắc này?
- Ngu xuẩn! Mày còn đơ ra đấy làm gì!? Scarpe sắp tới!
Trong thiết bị truyền tin, Victor gào rít nói.
Gã áo giáp đen lúc này mới rùng mình định thần lại, vội vàng túm lấy Tô Ánh Tuyết.
Nhưng khi tay gã vừa đưa tới, màn sáng kia lập tức nổ tung ra.
Màn sáng đó như vừa từ trong lò nhiệt hỏa diễm cực cao hóa thành, bắt đầu từ tay gã áo giáp đen, nhanh chóng lan đến cánh tay hắn, nhanh chóng biến áo giáp sắt của gã thành đống tro tàn, vỡ vụn!
- Ah!!!
Gã áo giáp đen kêu gào thảm thiết, tay gã đang biến mất!?
Mà chính xác là, màn sáng kia đang không ngừng nuốt cánh tay gã!
Giống như một miếng phomat bị bỏ vào chảo dầu, nhanh chóng tan ra, không còn chút dấu vết nào nữa!
Gã định rút lui nhưng màn hào quang này cứ bám riết lấy gã, gần như không thể nào nhúc nhích được, hơn nữa, màn hào quang này còn bao trọn lấy người gã!
Loại sức mạnh khổng lồ này khiến cho da thịt đằng sau lớp áo giáp của gã in hằn những vết khắc kim loại!
Tất cả mọi người đều không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, điều này thực sự đã vượt quá khỏi sự tưởng tượng theo logic thông thường của tất cả bọn họ.
Đúng lúc đó, trần nhà trong phòng chỉ huy bị một người xuyên thẳng qua, thân ảnh của Lâm Phi từ trên trời giáng xuống, đứng sừng sững trước mặt mọi người!
Lâm Phi đang đi tìm kiếm cảm giác thân thiết này thì tìm thấy chiến thuyền này, mà khi hắn bừa bước vào thì nhìn thấy màn sáng phía trước Tô Ánh Tuyết đang nuốt trọn gã áo giáp đen!
Lâm Phi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, nhận ra đây là thứ Cố Thải Anh đã từng tặng cho Tô Ánh Tuyết, nói là di vật của cha hắn, không ngờ Tô Ánh Tuyết vẫn luôn mang theo nó bên mình.
Không lẽ cảm giác thân thiết mà hắn cảm nhận được từ hào quang vàng rực này là vì… mối quan hệ giữa cha con hắn?!
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ kĩ thì gã áo giáp đen đã bị màn hào quang kia nuốt trọn, hồn xiêu phách lạc!
Nhưng sau đó màn hào quang kia không hề biến mất mà tiếp tục vây quanh lấy Tô Ánh Tuyết, dần dần bao phủ lấy cô!
Màu vàng óng như mạch nha kia ôm trọn lấy cô, huyền ảo như trong một giấc mộng, khiến cho tất cả mọi người nhất thời đều quên đi cảnh tượng kinh hoàng lúc nãy!
Dường như màn hào quang này có linh tính gì đó, muốn được tiếp xúc thân mật với Tô Ánh Tuyết, nhưng lại có chút do dự.
Tô Ánh Tuyết chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, sợ hãi đứng đó, thấy Lâm Phi vừa tới, cô vui mừng gọi to:
- Lâm Phi!!!
Tuy vừa nãy cô nhìn qua màn hình thấy hắn vẫn còn sống nhưng lúc này, khi được tận mắt nhìn thấy hắn ở đây, cô vui mừng đến phát khóc, thậm chí quên hết hoàn cảnh khó khăn mình đang gặp phải.
Nhưng cô vừa gọi tên hắn thì màn hào quang này lập tức thu lại, giống như một trận mưa sao băng, nó bắt đầu co rút kịch liệt, lấy Tô Ánh Tuyết làm trung tâm, bắt đầu tiến vào trong cơ thể cô!
Tô Ánh Tuyết mở to mắt, đồng tử ánh lên sắc vàng, dường cô đang đang rất đau, trong cổ họng không ngừng phát ra những tiếng kêu khe khẽ.
- Ánh Tuyết!
Lâm Phi không ngờ rằng lại xảy ra chuyện này, hắn tưởng rằng màn hào quang này xuất hiện để bảo vệ Tô Ánh Tuyết, nhưng dường như không phải vậy, mà nó còn muốn làm tổn thương cô!
Lâm Phi vụt qua, ôm lấy Tô Ánh Tuyết, toàn thân cô mềm nhũn, ngất luôn trong vòng tay Lâm Phi, còn chiếc nhẫn màu hổ phách kia lúc này đã mất đi lưu quang vàng óng, trở thành một chiếc nhẫn trắng bạc, màu sắc u ám.
Không lẽ màn sáng hào quang kia là vật mang linh tính bám lên chiếc nhẫn này?
Lâm Phi suy nghĩ nát óc, đầu như muốn nổ tung, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu tại sao lại có thứ đồ kỳ quái như vậy được!?
Hắn quay đầu lại, ánh mắt mang theo những suy nghĩ phức tạp nhìn Cố Thải Anh:
- Chiếc nhẫn này… rốt cuộc là thế nào?
Cố Thải Anh ngây người một hồi lâu rồi bất lực lắc đầu:
- Phi Nhi… Con hỏi mẹ? Con đang nghi ngờ mẹ hại Tô Ánh Tuyết sao? Con tuyệt đối đừng hiểu lầm!
- Mẹ cũng không hiểu tại sao. Đây là… đây là chiếc nhẫn cha con trao lại cho mẹ, và cũng là thứ đồ duy nhất cha con để lại cho mẹ. Trước giờ mẹ vẫn cho rằng nó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường cha con gửi lại cho mẹ làm kỉ niệm thôi…
Lâm Phi vội dùng thần thức của mình để dò xét tình hình Tô Ánh Tuyết, nhưng tình huống này khiến hắn nghĩ mãi không ra.
Tô Ánh Tuyết không hề có dấu hiệu bị thương tổn, nhưng các tế bào trong cơ thể cô dường như đang không ngừng chết đi rồi tái tạo lại, tức là quá trình trao đổi chất của cô cũng đang được đẩy nhanh đến cực điểm.
Chuyện này giống như là các tế bào của cô đang chống lại virus, nhưng các tế bào trong cơ thể của Tô Ánh Tuyết lại đang nhanh chóng trở nên mạnh hơn!?
Lâm Phi kinh ngạc, tình hình này cho thấy tố chất cơ thể Tô Ánh Tuyết sẽ nhận được thay thân đổi xác, thậm chí sức mạnh và tốc độ cũng sẽ trở nên khác hẳn người thường, vượt xa cả những võ giả tiên thiên kia!
Không lẽ kim quang đó là một loại thuốc bổ? Nhưng tại sao Tô Ánh Tuyết lại tỏ ra đau đớn đến mức nhíu mày lại thế kia, còn chóng mặt mà ngất đi nữa chứ?
Tạm thời trong thời gian quá ngắn, Tô Ánh Tuyết không gặp phải nguy hiểm gì, điều này cũng khiến Lâm Phi yên tâm hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài chiến hạm, quả cầu đen kia đột nhiên bay lơ lửng trên không trung, xoay tròn với tốc độ chóng mặt.
Lúc Lâm Phi tìm được chiến hạm này hắn đã để ý đến cái vật đen kỳ quái kia. Bây giờ thấy nó sắp bay đi, hắn vội ôm lấy Tô Ánh Tuyết, bay lên xông ra ngoài.
Hắn không yên tâm để Tô Ánh Tuyết ở lại trong phòng chỉ huy.
Vật thể đen hình cầu kia dường như thấy Lâm Phi bay đến thì rất bối rối, nó đâm xuống dưới nhưng không thoát được khỏi chiến hạm, đụng trúng vào thành thép của chiến hạm, sắp sửa rơi xuống dưới biển.
- Victor!
Nhưng làm sao Lâm Phi để gã thoát được. Tuy không biết chính xác có phải Victor ở bên trong không nhưng thứ này nhật định là do Victor thiết kế.
Victor theo hắn đã nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên hiểu rõ phong cách thiết kế của gã.
Lâm Phi bay qua chiến hạm bọc thép, muốn đạp cho cái quả cầu đen kia một cước.
Nhưng quả cầu đen kia liền tạo ra điện từ lực trường, vừa vặn kết hợp với đôi chân kim loại của Lâm Phi, tạo ra lực đẩy, cản Lâm Phi lại.
Lâm Phi đứng trơ mắt nhìn hòn bi đen kia chìm vào trong dòng nước biển mà không thể nào đuổi theo được, bởi hắn không thể bỏ lại Tô Ánh Tuyết đang hôn mê bất tỉnh nằm lại trên thuyền.
Tỉ mỉ nghĩ lại, cũng chỉ tạm thời làm vậy mà thôi, đợi mình luyện Ngọa Long quyết thành Đại Thành, hẳn là cũng không mất bao nhiêu thời gian. Đến lúc đó mình dung hội nguyên khí , tìm một tên Victor trên thế giới cũng không phải việc khó.
Hôm nay hắn và Trải Nha của Luyện ngục quân đào đã xuất hiện, chắc chắn không từ bỏ ý đồ, bản thân mình chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.
Nhưng Lâm Phi đương nhiên sẽ không thể quên, còn một đống vong hồn của anh em, bản thân hắn phải có câu trả lời thỏa đáng!
Hắn xoay người, bay đến bên trong phòng chỉ huy.
Mọi người khi trước còn tưởng Lâm Phi đã rời khỏi, lúc này thấy hắn tiến vào, sắc mặt âm trầm, không khỏi khiếp sợ.
Lâm Phi để Tô Ánh Tuyết đến một chiếc bàn dài phía sau, ánh mắt quét tất cả mọi người trong phòng:
- Ai là chủ mưu của chuyện lần này, ra đây nhận lấy cái chết.
Vừa nói, ánh mắt của hắn đã nhắm đến mấy người của Vương gia.
- Lâm…Lâm Phi!Cậu có ý gì? Cậu muốn động thủ với Vương gia chúng ta sao? Cậu đừng có không biết trời cao đất dày! Cậu tưởng rằng gia tộc Thiên Tự Hào của chúng tôi là quả cà chua cho cậu bóp nát hay sao?
Vương Định Không mặt đỏ bừng, gân cổ lên nói như muốn dùng bộ dạng không sợ này để Lâm Phi kiêng dè.
Nhưng Lâm Phi chỉ hỏi lại:
- Chẳng lẽ không phải sao?
- Cậu?
Vương Định Khong cảm thấy nhục nhã ê chề, những người trong Vương gia khá cũng tràn đầy vẻ không cam lòng, Vương Chính lại sắc mặt âm trầm, không lên tiếng.
- Vương giả thế giới ngầm như cậu giết hại người bình thường chúng ta, cậu cho rằng mình xứng với hai chữ “vương giả không? Lẽ nào cậu không biết, chúng ta chết rồi Hạ Quốc sẽ có đại loạn thế nào?
Vương Định Khôn nhìn sát khí trong mắt Lâm Phi, càng cố phát ra lời cảnh cáo.
Lâm Phi cau mày nói:
- Chỉ cho phép các người dùng quân hạm đạn đạo để nổ nát anh em của ta, không cho phép ta dùng hai tay để bóp nát đầu các người? Đây là đạo lý gì vậy? Về phần quốc gia đại loạn, không cần các người lo lắng, cái thiên hạ không thiếu nhất chính là người cầm quyền, một đống người, ước gì các người chết sớm hơn một chút ấy chứ…
Mọi người sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng không phản bác được.
Lâm Phi cười lạnh:
- Xem ra, các người không ai chịu đứng ra rồi, nhưng như vậy cũng tốt, giết toàn bộ, xong hết mọi chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...