Phòng tổng chỉ huy vừa mới bị vật thể thần bí tập kích, một đám người thuộc đại gia tộc và quân đội cao tầng đang trong tình thế khẩn trương, còn chưa kịp chú ý tình huống bên ngoài như thế nào thì liền nhìn thấy một cảnh tượng kinh thế hãi tục trên màn hình.
Kim quang trên đảo hoàn toàn mơ hồ trên màn hình. Tất cả đều là đại dương vàng óng ánh, giống như mặt trời chiếu sáng từ trên đảo bay lên.
Tiếng rồng ngâm kia chấn động màng nhĩ, khiến mọi người không thể không bưng kín lỗ tai. Nó xen lẫn một lực uy hiếp từ một tầng trước đây chưa từng có, làm cho tất cả mọi người theo bản năng đều biến sắc.
- Thủ trưởng, đó chính là Lâm Phi.
Cũng không biết quan quân nào đã kêu lên như vậy. Lục Trường Minh và Vương Chính đều giật mình, nhìn chăm chú vào màn hình chói mắt.
Quả thật, một thân ảnh vừa quen vừa lạ, sau khi đạo kim quang tiêu tán, bỗng nhiên xuất hiện trên đảo.
- Không…không có khả năng….Hắn….hắn đã chết.
Vương Chính thì thào, lời nói hoang mang sợ hãi.
Nhưng Cố Thải Anh lại vui mừng đến phát khóc, hô to lên:
- Phi nhi, Phi nhi, con của tôi. Nó vẫn còn sống.
Giờ phút này đối với bà mà nói, căn bản chỉ quan tâm đến hình ảnh Lâm Phi đột nhiên xuất hiện, sẽ không suy nghĩ đến cảnh tượng kỳ dị vừa nãy là chuyện gì.
Bà biết, đứa con độc nhất của mình vẫn còn sống.
Bên cạnh, Vương Thiệu Hoa vừa dỗ dành vợ, nhưng sắc mặt thì âm tình bất định, cau mày…
Còn Tô Ánh Tuyết thì cảm thấy cảnh tượng kỳ dị này báo hiệu cái gì. Khi nhìn thấy Lâm Phi cải tử hoàn sinh, cô nín thở, mở to cặp mắt trong veo, nhìn không chớp mắt.
Cô sợ cái mình nhìn thấy là ảo giác. Cô sợ chỉ một cái chớp mắt, người đàn ông đó sẽ biến mất.
Nhưng cô không cách nào khống chế được kích động của mình, cố nén nhưng không được, hai tay ôm mặt mà khóc.
- Sc…Scarpe?
Những người phủ phục bên trong hoặc bò lên trên đảo, đại đa số đều là người có thị lực siêu việt, rất nhanh nhìn thấy được tia sáng phát ra vừa rồi là gì.
Một thân ảnh khiến cho mọi người không dám tin, ngạo nghễ đứng trên tảng đá, giống như một bức tượng điêu khắc bằng kim loại hiếm có dưới ánh mặt trời.
Sở dĩ dưới chân chỉ có nham thạch là vì sóng xung kích vừa nãy, trực tiếp đánh bay những thứ khác cách xa vạn dặm.
Lâm Phi mở hai tay, ôm lấy bích hải lam thiên, hô hấp không khí đầu tiên sau khi sống lại.
Trên người hắn không có mảnh vải nào. Mỗi một khối cơ bắp trên người đều giống như ngọc nhuận ấm, tản ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Làn da trắng nõn giống như mỹ nhân Giang Nam.
Nhưng, đường cong trên cơ thể hắn đều dùng tỷ lệ hoàn mỹ nhất để dựng lại. Cân xứng nhưng không mất đi sức bật. Thậm chí sau khi sống lại, thân hình đột nhiên cao thêm mấy cen ti mét.
Nhìn xuống, còn có thể nhìn thấy vật nam tính hùng phong của hắn, lúc này tựa hồ khí huyết tràn đầy, sừng sững như ngọn núi, khiến cho một số thiếu nữ không khỏi đỏ mặt, nhưng không thể dời mắt đi.
Lâm Phi hít sâu hai cái, trong sự nín thở của tất cả mọi người, rốt cuộc cũng mở mắt ra.
Dưới đôi mày kiếm, con ngươi lóe lên thứ ánh sáng nhàn nhạt, giống như chùm sáng xuyên thấu qua nhân tâm, khiến mọi người không dám đối mặt với hắn.
- Tôi….tôi không nhìn lầm chứ? Đao ca….là Đao ca sao?
Khương Tiểu Bạch cố gắng dụi mắt, quên mất mấy vết thương trên người vẫn còn đang chảy máu, không khỏi rơi lệ.
- Cậu không nhìn lầm đâu. Anh ấy đã trở về.
Đám người Natasha không hẹn mà phát ra lời nói tự đáy lòng, tiếng cười gần như điên cuồng. Có người vừa cười vừa khóc, có người bắt đầu ca hát, có người không ngừng chắp tay, cảm ơn ông trời đã mang đến kỳ tích như thế.
Lâm Đại Nguyên, Lâm Dao, Hứa Vi sau khi khiếp sợ thì vui sướng không thôi.
Đám cổ võ giả Lục Thiết Quân thì cảm thấy quá sức tưởng tượng. Hết thảy đã vượt qua nhận thức của họ. Chết rồi mà còn có thể sống lại? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kiếp sống truyền kỳ của người thanh niên này vẫn còn tiếp tục?
Trăm mét trên không, Barbatos và Marbas nhìn nhau, lập tức truyền tin về tổng bộ quân đoàn địa ngục. Scarpe đã hồi sinh. Tuy hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng khẳng định cần phải có chỉ thị tác chiến.
Thay đổi bất ngờ, khắp nơi đều vì Lâm Phi hồi sinh mà tự có tính toán.
Nhân vật chính của câu chuyện, Lâm Phi vẫn đứng tại chỗ, hoạt động các đốt ngón tay của mình, vặn vẹo cần cổ…
Trước khi hắn hồi sinh, thanh âm quỷ dị kia chỉ nói y sẽ trợ giúp hắn. Sau đó, hắn từ từ cảm giác được cơ thể của mình bắt đầu có tri giác. Cuối cùng cả người hồi phục như cũ.
Quá trình này khiến hắn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã hoàn thành.
Thanh âm kia còn cười nói, cơ thể mới có chút đặc biệt, cần phải có thời gian thích ứng. Ban đầu sẽ có chút vấn đề nhỏ, nhưng Lâm Phi vẫn chưa biết là vấn đề gì.
Hắn cảm thấy, ngoại trừ dung mạo cao lớn hơn, tuấn tú hơn, làn da đẹp hơn so với phụ nữ, tính đàn hồi của cơ bắp đạt đến mức hoàn mỹ, có thêm sức sống so với quá khứ thì những cái khác cũng không có nhiều đặc biệt.
Hắn không khỏi có chút thất vọng. Tên kia thần thần bí bí, nhưng chính là lừa gạt mình. Cơ thể này có cái gì là hay đâu.
Bỗng, hắn nghe được từ xa có người gọi tên hắn. Lâm Phi khôi phục lại tinh thần, thấy được gương mặt của những người đã lâu không gặp.
Lâm Phi ngạc nhiên, Tại sao lại có nhiều người đến như vậy? Hắn không phải chỉ gọi ba người trợ giúp thôi sao? Hơn nữa đều tập trung trên đảo?
Còn nữa, đám người kia vừa nhìn là biết cổ võ giả cảnh giới Tiên Thiên. Họ đến đây làm gì?
Trên bầu trời vẫn là đám người mặc áo giáp sắt đã gặp lần trước. Nhưng bộ dạng có chút đặc biệt.
Lâm Phi liền dùng thần thức quét qua, kiểm tra toàn bộ tình huống trên đảo.
Thần thức thuộc Nguyên thần là một loại phạm trù lực tinh thần. Mặc dù hôm hay hắn đã học được Ngọa Long bí quyết, luyện được nhập môn. Dựa theo tên kia nói thì không thể tự tiện sử dụng nguyên khí. Bằng không sẽ dẫn đến tai vạ lần nữa. Khi đó hắn sẽ không cứu được bản thân mình.
Nhưng, hết thảy đều không ảnh hưởng đến thần trí của hắn, vẫn đạt đến cảnh giới Quy Nguyên.
Một lát sau, sau khi hắn kiểm tra được tình huống của khu vực cách hắn mấy hải lý, lập tức sắc mặt âm trầm, giống như mãnh thú khát máu, trong mắt dấy lên ngọn lửa màu vàng.
Vô số thi thể nằm trên mặt đất, thậm chí bị đâm nát. Đó là những chiến hữu đã từng cùng sinh cùng tử với hắn.
Không cần nghĩ cũng biết, không phải đám cổ võ giả kia làm, mà chính là đám người thép kia làm.
Ah……….
Lâm Phi ngửa mặt thét dài, trong nội tâm bi phẫn thống khổ, hối hận tự trách. Nếu không phải hắn ngã xuống trước, thì sẽ không gây nên thảm kịch như thế này.
Vô cùng đau đớn, hắn bước về phía trước, đang định tiến lên hỏi cho rõ, lại không nghĩ tới, một cước đạp xuống lại có đại sự xảy ra.
Ầm ầm!
Một cước đạp xuống của Lâm Phi, mặt đất nham thạch không thể chịu nổi uy lực của nó, răng rắc một tiếng, xuất hiện từng đạo khe rãnh.
Nham thanh xung quanh Lâm Phi sụp đổ, tạo thành một cái hố sâu mười thước.
Những khe rãnh đó dường như không có cách nào ngăn cản. Bởi vì tính giòn xốp của nham thạch, khi nó rạn nứt, khiến cho cây cối trên đảo phải sụp đổ theo, và kéo dài cho đến tận bờ biển.
Đây vốn là khối nham thạch có kết cấu lớn. Một khi xuất hiện vết rách, nó sẽ bắt đầu sụp đổ. Một lượng lớn nước biển sẽ chảy ngược vào trong.
Không chỉ người trên đảo, người trong phòng chỉ huy phải há hốc mồm, mà ngay cả Lâm Phi cũng có chút ngây ngốc.
Chuyện này….Đây là chuyện gì? Hắn chỉ muốn đi, nhưng chỉ một bước chân….như thế nào lại giống như rơi vào tay giặc?
Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện thanh âm mang theo vài phần tà khí: Có thể có chút vấn đề nhỏ, ngay từ đầu sẽ không thích ứng….
Sắc mặt Lâm Phi tái đi. Đây là vấn đề nhỏ của y ư?
Cơ thể này rốt cuộc là cái gì tạo thành? Mỗi lần nhúc nhích là đất rung núi chuyển?
Vốn, người thần bí kia đã nói chỉ cần thích ứng, sức mạnh của nó sẽ lớn đến mức biến thái. Hắn cần phải nắm chắc vận tác cơ bắp toàn thân thì mới hoạt động được. Nói cách khác, hắn chỉ cần vuốt nhẹ một người, da thịt của người đó sẽ tróc xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...