Phương Nhã Nhu không nói nên lời, dở khóc dở cười, cảm thấy Trang Diệc Phàm có chút đáng thương, có lòng tốt mang mỳ đến lại bị Lâm Phi thuyết giáo một hồi, còn bởi không hiểu nên không trả lời được.
- Anh xem xem, tôi biết là anh không hiểu mà. Được rồi, được rồi, để đầu bếp làm một đĩa mỳ nóng khác, tiện thế mang cho tôi một đĩa luôn, cảm ơn nhiều.
Lâm Phi vung tay về phía Trang Diệc Phàm.
Trang Diệc Phàm mặt tái xanh, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười với Phương Nhã Nhu:
- Nhã Nhu, em đợi một chút, anh đi đổi ngay.
- Học trưởng, không sao đâu, em ăn lạnh cũng được.
Quả là đả thương người quá đáng, lại sai thiếu gia của Trang Gia như người hầu vậy.
Nhưng Trang Diệp Phàm lại muốn nắm cơ hội biểu hiện, cố chấp đi bưng mỳ nóng tới.
Thấy Trang Diệc Phàm lại vội vã đi, Phương Nhã Nhu trừng mắt với Lâm Phi:
- Anh cố ý chứ gì, hiểu thì ghê gớm lắm sao? Đây là thành ý của người ta, sao anh lại có thể làm vậy với Trang Diệc Phàm.
Lâm Phi cười nói:
- Tiểu thư Phương Nhã Nhu, lẽ nào cô không phát hiện ra sao? Bất kể tôi có trêu chọc vị học trưởng kia của cô thế nào thì thực ra cô cũng không giận tôi. Điều này chứng tỏ là trong lòng cô tôi chiếm vị trí nhiều hơn so với anh ta…Cô đừng miễn cưỡng mình nữa, cố gắng thử tiếp nhận tình yêu của anh ta không bằng theo tôi cho xong.
Nói xong, Lâm Phi chớp chớp mắt với Phương Nhã Nhu, ánh mắt khiêu khích mang theo chút mập mờ.
Phương Nhã Nhu muốn phản bác nhưng lời đến cổ họng không thể thoát ra. Cô nhận thức được rằng có vẻ những điều Lâm Phi nói là sự thật…
Bản thân mình quả thực cảm thấy có lỗi với Trang Diệc Phàm, nhưng không giận Lâm Phi thật, chỉ giả vờ mà thôi.
Lẽ nào mới gặp Lâm Phi có mấy lần mà trong lòng mình hắn còn quan trọng hơn Trang Diệc Phàm, người mình quen biết bao nhiêu năm sao?
Cô sực nhớ lại lời của Lâm Phi, quan trọng không phải là gặp được người tốt, mà là gặp đúng người…
Trong lòng Phương Nhã Nhu có chút rối bời, cô im lặng một hồi.
Bên này, Lâm Phi và Phương Nhã Nhu cười cười nói nói, lại chốc chốc lộ ra động tác thân mật, cảnh tượng này, không ít người nhìn thấy.
Đương nhiên bao gồm cả Tô Ánh Tuyết, người đang bận rộn tiếp chuyện với mấy vị khách nước ngoài.
Tô Ánh Tuyết sớm đã phát hiện ra Lâm Phi và Phương Nhã Nhu đứng cạnh nhau, chốc chốc lại liếc một lượt, cũng không biết tại sao Lâm Phi lại quen với người phụ nữ phong tình vạn chủng này, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng cô phải dồn hết sự chú ý vào việc đàm phán, không thể nghĩ quá nhiều.
Chỉ là, hơn một giờ đồng hồ đã qua đi, giai đoạn đầu tiên trong bữa tiệc sắp kết thúc, cô vẫn không thể thuyết phục được bất kỳ người nào trong bốn doanh nghiệp kia.
Rõ ràng là, những thương nhân này đã sớm nghe nói đến sự sụt giảm của cổ phiếu Khuynh Thành Quốc Tế tại Nasdaq cùng với tin đồn “ Tổng giám đốc lòng dạ hiểm độc” như cô, họ đã biết Tập đoàn Thanh Mã ở Lâm An và không ít người trong giới bạch đạo hắc đạo đang chèn ép Khuynh Thành Quốc Tế.
Mấy công ty này không ngốc, mình không phải là doanh nghiệp gì quan trọng, dù đề nghị hợp tác của Tô Ánh Tuyết rất có tính xây dựng, lợi nhuận phong phú, nhưng họ cũng không dám mạo hiểm.
Mặc dù nói chỉ cần bọn họ chịu hợp tác, chính phủ Hạ Quốc sẽ có sự chiếu cố, nhưng rồng mạnh không đè được rắn địa phương, sớm muộn cũng xảy ra chuyện không may.
Bên này Tô Ánh Tuyết thất bại, bên kia Tô Tinh Nguyên càng không có cơ hội, hai cha con cô hiển nhiên đều có chút thất vọng.
Sau khi kết thúc cuộc đàm phán với đại diện cuối cùng, dưới ánh mắt trêu tức và tiếc nuối của một số người, chậm rãi đi về phía Lâm Phi.
Trong lòng cô có phẫn nộ, có tủi thân, có đau khổ, nhưng kết quả vẫn nằm trong dự liệu của cô.
Chỉ là cô không cam tâm bị những tên kia cấu kết với nhau chơi xấu mình, nhìn cô làm trò cười cho họ.
Từ khi cô chính thức đặt chân lên thương trường, chưa từng lạc lõng như bây giờ. Cô rất ghét cảm giác không có cách nào ngăn con sóng dữ.
Mặc dù cô chưa thua triệt để, vẫn còn có cơ hội gặp Cố Thải Anh, nhưng chí ít ở buổi tiệc rượu này, cô là một người thất bại.
- Lâm Phi, có vẻ cô chủ của anh tâm tình không tốt.
Người ngoài như Phương Nhã Nhu cũng nhận ra tâm tình đang suy sụp của Tô Ánh Tuyết.
Lâm Phi thấy Tô Ánh Tuyết từ từ đi tới, trong lòng cũng có chút khó chịu. Thực ra hắn không ngờ là Tô Ánh Tuyết lại không đàm phán thành. Có thể thấy lần này Khuynh Thành đã lâm vào quẫn cảnh, rất khó xoay chuyển.
Lần này, một bóng người mà không ai muốn gặp xuất hiện trước mặt Tô Ánh Tuyết.
Mã Thanh Hoành mặc bộ quần áo Armani màu xám bạc, trông như quý tộc cổ, phong thái nhẹ nhàng đi tới, bên cạnh gã còn là một cô gái quyến rũ như con chim non nép vào người gã.
Mã Thanh Hoành vẻ mặt kiêu căng cùng ánh mắt cợt nhả và thương cảm, cao cao tại thượng nhìn Tô Ánh Tuyết.
- Chậc chậc, Tô Ánh Tuyết, sắc mặt của cô sao xấu thế này? Không phải là không có người bạn ngoại quốc nào tình nguyện hợp tác với Khuynh Thành các cô chứ! Haiz, thật là đáng tiếc….Vậy phải làm sao bây giờ, là một doanh nghiệp vùng Lâm An này, Tập đoàn Thanh Mã chúng tôi rất muốn tương trợ, thế nào, có cần bổn thiếu gia giúp đỡ không?
Mã Thanh Hoành cười tà nói.
Tô Ánh Tuyết nắm chặt đôi bàn tay, khuôn mặt lạnh lùng như hàn băng, ánh mắt đầy vẻ quật cường, cười nhạo nói:
- Phó tổng giám đốc Mã, xem ra bộ quần áo này của anh ngày hôm nay được chọn tỉ mỉ đấy, nhưng đừng lăn trên đất như hôm đó nhé, làm bẩn quần áo thì không hay đâu.
Mã Thanh Hoành mặt biến sắc, Tô Ánh Tuyết đang châm chọc bộ dạng chật vật hôm gã bị bắt cóc.
Mã Thanh Hoành không khỏi giận quá hóa cười:
- Hừ hừ, cô đúng thật là mạnh miệng. Tô Ánh Tuyết, cô cho rằng tôi quan tâm đến những thứ này sao? Đại trượng phu biết co biết duỗi (biết ứng phó với tình hình cụ thể), vệ sĩ của cô có chút bản lĩnh, nhưng dù hắn có lợi hại đến đâu thì cũng không cứu được Khuynh Thành các cô! Cô sắp toi đời rồi, Tô gia các cô sắp toi đời rồi!
- Khuynh Thành Quốc Tế sớm muộn gì cũng vào tay Mã gia chúng tôi! Cô cũng sẽ trở thành người phụ nữ của Mã Thanh Hoành này! Không ai cứu được cô! Tôi mới là kẻ thắng sau cùng!
Không ít thương nhân xung quanh đều đang chú ý đến cảnh giằng co của hai người. Nhiều người đều hiểu, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì điều Mã Thanh Hoành nói là sự thật.
Khuynh Thành Quốc Tế tiếp tục thu nhỏ lại không gian, chắc chắn sẽ phải đầu hàng, khai trừ chức vụ Tổng giám đốc của Tô Ánh Tuyết, Tô gia vì nghĩ cho lợi ích toàn cục, cũng chỉ có thể gả Tô Ánh Tuyết cho Mã Thanh Hoành.
Nếu không một khi Khuynh Thành Quốc Tế phá sản, Tô gia đến lúc đó sẽ hai bàn tay trắng.
Thấy cảnh tượng này, đương nhiên còn có Tô Tinh Nguyên và Diêu Lam. Vốn dĩ Tô Tinh Nguyên muốn lên xuất đầu thay con gái, nhưng Diêu Lam không cho lão đi, vẻ mặt lạnh lùng.
Bà ước gì Tô Ánh Tuyết bị xấu mặt trước mặt mọi người, nhưng ngoài miệng thì nói:
- Anh qua đó có thể làm được gì? Để bọn trẻ làm nhục anh sao?
Tô Tinh Nguyên nghẹn lòng, biết rõ Diêu Lam có ý đồ khác nhưng lão cũng chỉ có thể lặng yên nén giận.
Lâm Phi đang đứng bên cạnh Phương Nhã Nhu, từ xa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, hắn nheo mắt, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, thu lại nụ cười trên mặt.
- Nhã Nhu, tôi và cô đánh cược, thế nào.
Lâm Phi đột nhiên mở miệng.
Phương Nhã Nhu chau mày, có chút thấp thỏm:
- Lâm Phi, anh muốn làm gì, đừng làm loạn, đây là tranh chấp giữa hai công ty và gia tộc, một mình anh không thể thay đổi được gì cả. Tôi biết anh thân thủ giỏi, nhưng dù anh có đánh Mã Thanh Hoành một trận thì sự suy tàn của Khuynh Thành Quốc Tế vẫn không thể xoay chuyển, chỉ càng giúp càng loạn thôi.
Lâm Phi nói:
- Khuynh Thành thế nào thì tôi không làm chủ được, nhưng cô tin không, tôi không cần nói câu nào cũng có thể khiến Mã Thanh Hoành lập tức cút khỏi bữa tiệc, hơn nữa, tuyệt đối không động thủ đánh gã.
Phương Nhã Nhu sững sờ, giọng điệu nghi hoặc:
- Rốt cuộc anh định làm gì?
- Xem ra cô không tin là tôi làm được?
Lâm Phi cười quái dị.
Phương Nhã Nhu không nói gì, quả thực cô không cho rằng, Lâm Phi có thể không nói gì, không đánh người mà đuổi được Mã Thanh Hoành ra khỏi bữa tiệc.
Lâm Phi ghé miệng vào tai Phương Nhã Nhu, nhỏ giọng cười tà:
- Nếu tôi làm được, cô theo tôi…cái đó, thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...