Trong nháy mắt đã có hai tên mất đi sức chiến đấu. Lâm Phi xoay người, hướng về hai tên còn lại, ngoắc ngoắc đầu ngón tay. Hai tên liếc nhau một cái, tên dẫn đầu theo bản năng nhìn chiếc xe Cadillac màu đen bên đường đối diện. Lâm Phi sớm đã chú ý đến chiếc xe sang trọng đỗ bên đường, khóe miệng lóe lên một nụ cười lạnh lùng. Xem ra không chỉ tới động tay chân, đến chủ nhân cũng đích thân tới đốc chiến, quả thực là hận không thể nhìn hắn bị đánh chết. Chỉ tiếc là, chúng không đạt được nguyện ước. Hai tên lực lưỡng biết rõ đụng phải cục gạch, nhưng ăn lương người ta, tất phải dốc sức liều mạng, nếu không sau này còn ai dám thuê? Thế là chúng cắn răng, dốc toàn lực xông lên, một tên bên trái, một tên bên phải, dùng thuật “tóm” trong quân đội, ý đồ khống chế Lâm Phi. Lâm Phi đứng ở đó, không né tránh, mặc cho bọn chúng kìm hai tay và hai chân mình. Hai tên thấy Lâm Phi bị trúng chiêu, sắc mặt vừa mừng rỡ thì bỗng phát hiện có gì đó không ổn! Dù bọn họ dùng sức thế nào, Lâm Phi cũng như viên đá ngàn cân, không thể lay động! - Chỉ chút sức lực này mà cũng học đòi người ta đánh nhau? Xem ta tao tìm sai công việc rồi, có lẽ tao nên đi làm vệ sĩ mới đúng. Lâm Phi lẩm bẩm vài câu, theo đó cơ bắp phồng lên mạnh mẽ! Hai tên kia chỉ cảm thấy trên người thanh niên này phát ra năng lượng khổng lồ, như quả bom dẫn nổ, chỉ cần rung nhẹ đã khiến tay chân bọn chúng run bắn. Liễu Hoành Bân bên cạnh không khỏi hô lớn: - Tốt lắm. Sắc mặt Trương Triệt trở nên xanh mét. Gã không ngờ rằng, Lâm Phi lại giỏi đánh đấm đến thế, có vẻ là người luyện võ. Vu Mai Mai cũng ngây người ra đó, trông như không quen biết với Lâm Phi vậy. Liễu Cảnh Lam thì thở phào nhẹ nhõm. Lâm Phi không hề để ý đến biểu tình của mấy người phía sau, thu dọn xong bốn tên, liền thản nhiên đi về phía chiếc xe Cadillac đối diện. Khi đến cửa xe, hắn dùng đốt ngón tay gõ lên tấm kính chống đạn, cửa xe theo đó tự động chầm chậm mở ra. Trong xe, một người đàn ông gương mặt anh tuấn, mặc chiếc áo sơ mi không cài cúc, lộ ra bộ ngực săn chắc, cân đối, đang thưởng thức rượu nho Ân Hồng. Bên cạnh gã còn có một người con gái diễm lệ, thân hình nóng bỏng, quần áo không chỉnh tề, sợ hãi co quắp người. Tên đàn ông bỗng giơ tay ra, phong độ tự giới thiệu mình: - Mã Thanh Hoành, rất vui được gặp. Lâm Phi nhết miệng cười. Tên này đúng là thú vị, tìm người đến đánh hắn là gã, định bắt tay chào hỏi trước cũng là gã. - Tay của anh hình như không làm cách nào để sạch sẽ cho được. Lâm Phi hài hước liếc mắt cô gái trong xe. Cô gái sắc mặt lập tức đỏ bừng, càng rụt người lại. Trên tay Mã Thanh Hoành còn lưu lại ít chất lỏng, hơn phân nửa là từ người cô gái kia. Mã Thanh Hoành không hề xấu hổ, lau tay lên chiếc áo trên người cô gái, như thế cô gái ấy là chiếc rẻ lau. - Thân thủ của Lâm huynh đệ không tồi. Tập đoàn Thanh Mã chúng tôi từ trước tới nay luôn chiêu hiền nạp sĩ, chi bằng đến làm việc cho tôi, thế nào? Tuyệt đối kiếm gấp mười lần việc lái xe thuê. - Điều kiện rất hậu đãi, chỉ tiếc là ấn tượng đầu tiên anh để lại cho tôi không ra sao, bỏ đi. Lâm Phi nói. Mã Thanh Hoành cũng không tức giận, lấy ra ly thủy tinh đế cao, rót rượu nho gã vừa thưởng thức vào rồi đưa tới trước mặt Lâm Phi. - Đừng vội từ chối, đi theo tôi, không chỉ có tiền, mà còn có rượu ngon, có phụ nữ,...Nào, đây là Chateau cheval blanc, cậu Lâm có hứng thú uống một ly không? Lâm Phi cũng không khách sáo, sau khi cầm ly rượu, lập tức uống cạn thứ rượu quý vùng Bordeaux bát ngát. Mã Thanh Hoành nở nụ cười vui vẻ. Nếu đã chịu uống rượu của gã, chứng tỏ vẫn còn cơ hội mời chào tên tiểu tử có công phu lợi hại này. Nhưng không ngờ, Lâm Phi vừa uống cạn ly rượu, trực tiếp vứt ly thủy tinh giá trị mấy ngàn kia ra sau. Ly đế cao xẹt một vòng rồi rơi xuống đất. Sắc mặt Mã Thanh Hoành bỗng lạnh xuống. Không uống rượu của gã thì không sao, uống xong rồi còn ném vỡ ly, thật không coi gã ra gì! - Lâm Phi, tôi thấy cậu là người tài, nên muốn cho cậu một cơ hội. Tối qua cậu làm hỏng việc của tôi, còn làm hại hai con chó của tôi, tôi có thể không so đo tính toán. Nhưng hôm nay, trước mặt tôi cậu lại làm vậy không thích hợp đâu. Mã Thanh Hoành bắt đầu trực tiếp gọi tên của Lâm Phi. Lâm Phi cười nói: - Đầu tiên, việc của ngày hôm qua, anh đã phái người đến tính sổ tôi rồi, chỉ là thuộc hạ của anh cũng như anh, đều vô dụng, cho nên tính sổ không thành công. Hiện giờ anh lại xuất hiện ở đây, sớm đã không thích hợp rồi. - Ồ? Mã Thanh Hoành cười lạnh: - Cậu thực sự cho rằng dựa vào sức lực của mình là có thể lọt vào con mắt của Mã Thanh Hoành tôi sao? Lâm Phi không trả lời mà chỉ dùng tay trái vỗ nhẹ lên cửa xe, sau đó xoay người rời đi. Mã Thanh Hoành chau mày nhìn chỗ Lâm Phi vỗ lên, mặt lập tức biến sắc, đồng tử co rút lại. Gã nhìn thấy, dưới cửa xe, không biết từ lúc nào đã bị một cỗ lực bóp dẹp! Chiếc xe hạng sang Cadillac do mỹ chế tạo, tấm thép tầng ngoài dày không ngờ lại bị một ngón cái của hắn làm lõm xuống! Mã Thanh Hoành trầm mặt nhìn bóng lưng Lâm Phi, cơ mặt co quắp một trận. Gã biết, đây là Lâm Phi cảnh cáo gã, khuyên gã biết khó mà lui. - Hừ, không biết trời cao đất dày là gì, mày cho rằng có thể đối đầu với bổn thiếu gia sao? Mã Thanh Hoành một ngụm uống hết ly rượu, nói với tài xế phía trước: - Đi, đi đến nhà chú Ngô ngồi một lát. ... Lâm Phi bước đến cổng nhà Liễu Hoành Bân, đã không thấy bóng dáng bốn tên kia đâu. Liễu Hoành Bân hỏi Lâm Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Phi chỉ bịa chuyện một chút, nói là không cần lo lắng rồi đưa cho Liễu Hoành Bân tám trăm tệ, nói là hóa đơn phạt lái xe không tuân thủ luật giao thông. Liễu Cảnh Lam chủ động mời Lâm Phi vào ngồi, uống trà, có vẻ rất hứng thú với Lâm Phi, muốn nói chuyện nhiều hơn với hắn. Nhưng cơm đã ăn, Lâm Phi cũng không có tâm tình ở lại để nhìn cái trừng mắt của Trương Triệt, thế là hắn tạm biệt rồi trở về phòng trọ của mình. Trương Triệt thấy Liễu Cảnh Lam muốn giữ Lâm Phi lại, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng và oán độc. Đi về phòng, cửa không khóa, Lâm Phi mỉm cười, biết là Lâm Dao đến mang bánh tét cho mình. Cô em họ này còn giúp hắn quét dọn vệ sinh. Chỉ có cô mới có chìa khóa phòng hắn. Cũng không nghĩ nhiều, Lâm Phi đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào, hắn liền nhìn thấy một màn mà hắn không ngờ tới! Một cô gái tóc rủ xuống lưng không mặc gì đứng trong phòng, quay lưng về phía hắn, đang chuẩn bị mặc áo ngực, nhưng không ngờ lúc này Lâm Phi lại bước vào. - A!!! Lâm Dao kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi như con thỏ bị giật mình, vội vàng xoay người, hai tay che trước ngực. Lâm Phi cũng thầm nhủ không xong rồi, rồi lui ra ngoài đóng cửa lại. Nhưng trong đầu không thể đánh tan cảnh tượng vừa rồi. Vừa nghĩ đến người nhìn mình không phải là người khác mà là em họ có quan hệ huyết thống với mình, Lâm Phi không tự chủ được tim đập thình thịch, hô hấp dồn dập, huyết mạch sôi sục. “Súc sinh, đã lâu rồi không động đến phụ nữ nên muốn đến phát điên rồi chứ gì? Đó là con gái của bác cả mày đấy!” Lâm Phi tự trách, không ngừng hít sâu để giảm bớt huyết dịch đang sôi sục trong con người mình. Đến hắn cũng thấy vô cùng mất mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...