Vệ Sĩ Tạm Thời

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Toàn bộ hội trường loạn hết cả lên, nhân viên an ninh xa xa còn đang vội vàng sơ tán mọi người, khi thấy mười mấy người nâng Cao tổng lên thì trợn tròn mắt. Những người này đi rất nhanh, mấy nhân viên an ninh có chạy qua cũng không kịp.

Địch Thần chưa kịp kéo được thì bọn họ đã đoạt mất Cao Vũ Sanh đi, cắn ống thông mũi quét ngang ngay tại chỗ, đá trúng cẳng chân hai người kế bên. Hai người kéo tay trái của Cao Vũ Sanh lập tức kêu thảm té xuống, Cao Vũ Sanh nhanh chóng đưa cổ tay trái qua bên phải, hai ngón tay hướng về phía đồng hồ đắt tiền của mình.

"Cạch cạch cạch," kim đồng hồ của nó đảo ngược, toàn bộ mặt đồng hồ như một đoá hoa sen kim loại nhẹ nhàng, nhanh chóng xoè ra. Một loại kim loại màu sắc kỳ lạ nhanh chóng kéo dài ra, bao trùm mu bàn tay, tự động siết chặt, biến thành một cái bao tay mang theo cảm giác như đồ dùng của tương lai, hoặc có thể gọi nó là hộ giáp.

Mặc dù có hai người té xuống, nhưng đội ngũ như đưa tang này vẫn liên tục tiến về phía trước không dừng lại chút nào, chốc lát đã sắp ra khỏi hội trường hướng về phía sân thượng có hồ bơi. Sức người góp lại, dùng sức một người rất khó địch lại.

Địch Thần bước dài xông lên, một tay rút dù che nắng của bể bơi ra, xoay một vòng trong tay, dùng hết sức mình, "phạch" một tiếng quét qua.

Cái quét này như có sức lực của ngàn quân vậy, lớp người đầu tiên bị tát bay thẳng. Địch Thần xuống tay liên tục, trái một cái phải một cái, đánh tan đám người kia đi. Một tay tiếp được Cao Vũ Sanh, kéo vào trong lòng, gậy kim loại đưa ngang trước người, tư thế dù nhìn buồn cười nhưng lại sinh ra tư thế vạn người không thể tiến qua của cổ nhân.

"Ầm ầm —" Cửa sắt chỗ sân thượng và bên trong bỗng nhiên bị hạ xuống, đó là cửa sắt dùng để phòng ngừa có khách xông vào bể bơi rồi xảy ra nguy hiểm vào ban đêm, nút mở nằm bên trong phòng giám sát ở bên trong. Nếu cửa hạ xuống hết thì bọn họ không thể rời khỏi được trong một khoảng thời gian ngắn. Tuy không có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng đồng thời nhân viên an ninh cũng không thể nào vào giúp bọn họ được.

Trên sân thượng vẫn còn nhiều khách khứa chưa kịp chạy đi, lúc thấy cửa sắt đóng lại thì lập tức hoảng sợ, lại không dám đứng lên gõ cửa, họ sợ bị đám người thiên phạt giả nhìn giống như xác sống này phát hiện. Có nữ sĩ ngồi trong góc khóc lên, che miệng không dám khóc thành tiếng.

"Gọi điện thoại nói khách sạn mau mở cửa." Địch Thần lớn tiếng nói một câu, quét hai thiên phạt giả vào bể bơi.

Mấy thiên phạt giả này không sợ chết, bị quật ngã mà vẫn còn đứng lên được.

Một tên thiên phạt giả bị Địch Thần dùng một cước đạp trúng vào bàn đồ ăn, trái cây, đồ ăn "phần phật" đổ đầy người, tên đó ngọ ngoạy hai cái sau đó cầm dao cắt trái cây trên bàn chém nhằm về hướng Địch Thần.

Cao Vũ Sanh tiện tay cầm khăn tắm lớn trên ghế nằm ném sang, cản lại tầm nhìn của đối phương một lát. Nhưng mà chỉ được chốc lát thôi, trong tay hắn không có đồ gì tiện tay cả, ghế nằm cũng là cố định trên mặt đất không nhấc lên được, chỉ có duy nhất cây dù trong tay trong tay Địch Thần.


"Đừng làm hại cậu ấy!" Một cô gái ngồi trong góc bỗng nhiên lao đến, ôm cổ người cầm dao, kéo người đó ngã xuống đất.

Địch Thần quay đầu lại liếc về phía đó: "Viên Tiểu Ái!"

Viên Tiểu Ái mặc một bộ quần áo màu đỏ, chẳng biết đã trà trộn đi vào lúc nào, ôm chặt hai tay của người cầm dao từ phía sau lưng: "Tôi đã nói với tinh chủ rồi, miễn thiên phạt cho cậu ấy! Các người không thể làm như thế!" Giọng nói chói tai xuyên thấu toàn chỗ đó, nhưng nhóm thiên phạt giả vẫn chẳng xem là gì.

"Huyết tế!" Người cầm dao gầm nhẹ một tiếng, dùng sức cong khuỷu tay một cái, đánh vào trên người Viên Tiểu Ái để thoát khỏi trói buộc, xoay người tính đâm con dao kia vào tim cô ta. Cây dù mang theo kình phong đánh đến, "bộp" một tiếng đẩy người ra. Con dao trong tay người kia rơi trên mặt đất, run rẩy phun ra hai cái răng dính máu, trợn trừng hai mắt rồi hôn mê.

Viên Tiểu Ái ngồi ở tại chỗ, ngẩn người một lát, nhìn đám thiên phạt giả hết người này đến người khác nhào đến tấn công Cao Vũ Sanh, run rẩy cầm con dao cắt trái cây kia.

Cửa sắt ầm ầm nâng lên. Vài nhân viên an ninh chạy vào, "Đùng!", một tiếng súng điếc tai vang lên, đổi lấy tiếng thét chói tai không ngừng bên trong, sau đó thì nhanh chóng yên tĩnh lại.

Một nhân viên an ninh đứng ở gần bể bơi, cầm súng chỉ lên trời: "Tất cả không được nhúc nhích!"

"Đội trưởng Phạm!" Địch Thần nhận ra người cầm súng, chính là Lão Phạm đội trưởng đội hình cảnh.

Có nhiều cảnh sát mặc đồ của nhân viên an ninh, nhanh chóng khống chế được hiện trường: "Tất cả ôm đầu ngồi xuống!"

Thấy có cảnh sát đến, những khách khứa lập tức bình tĩnh lại, không chạy tán loạn nữa. Nhóm thiên phạt giả cũng dừng động tác, có người nằm trên đất ôm chân kêu rên, có người đứng tại chỗ ngây ra như phỗng, còn có người ngồi ôm đầu nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người Cao Vũ Sanh.

Địch Thần cảm giác được vài đường nhìn tràn ngập ác ý kia, lôi Cao Vũ Sanh dựa vào tường đứng vững: "Có bị thương không?"

Sắc mặt Cao Vũ Sanh vẫn bình thường, chỉ là quần áo và tóc tai có hơi lộn xộn, lắc đầu: "Tôi không sao."


Nhìn từ trên xuống dưới, xác nhận cố chủ không bị thương gì, lúc này cơn tức của Địch Thần mới dâng lên, nhìn nhóm cảnh sát đã sớm mai phục, cắn ống thông mũi từ trong kẽ răng rặn ra nói: "Tôi nói cậu..."

Bất thình lình, một gã thiên phạt giả ngồi dưới đất giơ tay đợi cảnh sát còng tay hung tợn nhìn chằm chằm Viên Tiểu Ái: "Đồ phản bội! Là mày tiết lộ bí mật!"

"Tôi không có tiết lộ bí mật gì cả!" Viên Tiểu Ái nghe nói như thế, như là bị cái gì kích thích, vung dao trong tay muốn chém người nói chuyện kia.

"Không được nhúc nhích!" Đội trưởng Phạm lập tức dùng súng chỉ về hướng Viên Tiểu Ái.

Bỗng nhiên, nhóm thiên phạt giả đang ngồi chồm hổm trên mặt đất đồng thời đứng lên, một người trực tiếp liều mạng trúng đạn nhào đến trên người đội trưởng Phạm. Hơn nữa còn không sợ chết mà nhào về phía Cao Vũ Sanh.

Địch Thần dùng một cước đạp tên kia ra ngoài, lại lần nữa vẫy dù che nắng.

"Đùng!" Đội trưởng Phạm trực tiếp nổ súng bắn ngã người kéo ông, lại nổ súng lần nữa. Lần này thì lại không có bất kỳ hiệu quả nào, nhóm thiên phạt giả giống như xác sống ngây ngốc, chỉ biết nhào đến tấn công Cao Vũ Sanh.

"A a a, không được làm hại cậu ấy!" Viên Tiểu Ái hét to cầm dao chạy đến, bị người đẩy một cái khiến cho mũi dao chĩa thẳng về phía Địch Thần.

"Cẩn thận!" Cao Vũ Sanh hoảng sợ, nắm cổ áo Viên Tiểu Ái, đẩy cô ta té xuống đất.

Cao tổng không biết bốn chữ "thương hoa tiếc ngọc" như thế nào nên dùng sức hơi mạnh. Chỗ gáy của Viên Tiểu Ái đập xuống sàn nhà bằng gỗ, phát ra một tiếng "coong" giòn tan.

Mũi đao đụng trúng ba lô của Địch Thần, túi ô-xy "phụt" xì ra một ít. Địch Thần vội vàng hít mạnh hai cái, nắm một người phụ nữ nhỏ gầy trước mặt ném vào trong đám người. Giống như chơi bowling vậy, ném một cái khiến cho đám người ngã xuống. Nhóm cảnh sát nhanh chóng nhào đến đè những người này xuống đất lần nữa.

"Cao Vũ Sanh!" Viên Tiểu Ái nằm trên mặt đất, không thể tin nhìn hắn chằm chằm một lát, bỗng nhiên lẩm bẩm đứng lên, hét to dùng dao chỉa về phía ngực Cao Vũ Sanh.


"Mẹ nó!" Địch Thần quay đầu lại thấy một màn như thế, nhịn không được phải chửi tục.

Cao Vũ Sanh vốn đứng ở chân tường sân thượng, vì tránh con dao của cô ta mà phải lui về dọc theo đằng sau. Hai bước sau nữa chính là chỗ bệ nhỏ, vô cùng nguy hiểm.

"Cô làm sao vậy?" Cao Vũ Sanh vẫn bình tĩnh như lúc đầu, vẻ mặt không khác nhau chút nào với vẻ mặt đứng diễn thuyết trên sân khấu lúc nãy.

"Mấy ngày nay là anh lừa em đúng không?" Hai mắt của Viên Tiểu Ái đỏ bừng, run run rẩy rẩy cầm dao, "Anh giả vờ thích em để tránh được thiên phạt!"

Chị gái à, sao lúc quan trọng thế này lại đột nhiên tỉnh táo thế! Địch Thần thầm kêu không xong, từ từ bung dù đi lại gần.

"Em làm quản lý năm năm ròng rã, vì sao lại đồng ý nhận tiền lương thấp như vậy làm việc cho anh? Anh thông minh như thế mà lại không rõ sao? Em dành bao nhiêu tâm huyết cho anh, anh lại lợi dụng em, nhưng cũng không hề liếc mắt nhìn em, em hận anh!" Ảo giác hồng hồng mấy ngày nay do đầu bị đập xuống sàn nhà nên tỉnh táo lại.

Cao Vũ Sanh đặt hai tay sau lưng, để cho đồng hồ biến thành giáp bọc cổ tay: "Cho nên?"

"Cho nên, em dâng hiến cơ thể cho ác ma chỉ để đổi lại cái chết của anh! Ha ha ha ha..." Còn chưa cười xong, Viên Tiểu Ái đã bị Địch Thần dùng dù hất ra.

Hơn nữa đồng thời, bên cạnh bỗng có một cái miệng đầy máu nhào đến, khi mọi người chưa kịp phản ứng thì đã kéo Cao Vũ Sanh nhảy xuống.

Là thiên phạt giả mới vừa rồi bị đánh rơi răng!

"Thiên Tứ!" Địch Thần không chút nghĩ ngợi nhảy xuống theo.

Cao Vũ Sanh cảm thấy cả người mình bỗng treo lơ lửng giữa trời, lập tức giơ nắm tay ra, giáp bọc cổ tay nhanh chóng chuyển động, một cái mũi tên lưỡi câu kim loại nhỏ bắn ra, lực kia đủ để xuyên thủng tường. Mà lúc này, hắn cũng thấy được Địch Thần nhảy xuống, lập tức giang hai tay ra thu lại, tránh đi bi kịch bắn xuyên qua Địch Thần.

Một tay Địch Thần kéo tay Cao Vũ Sanh, tay kia víu vào chỗ võng bảo vệ, khó khăn lắm mới ngừng rơi xuống được. Mà tên thiên phạt giả kia đã biến thành một đường sao bay màu đen rơi xuống.

Sắc mặt Cao Vũ Sanh có chút trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Địch Thần.


"Đừng vội." Địch Thần siết chặt cổ tay Cao Vũ Sanh, túi ô-xy sau lưng đã cạn kiệt, anh không dám dừng lại, cắn răng co cánh tay kéo Cao Vũ Sanh lên tới chỗ mình đứng, lôi tay hắn khoác lên cổ mình, "Ôm chặt tôi!"

Cao Vũ Sanh lập tức vòng hai tay ôm chặt Địch Thần.

Đội trưởng Phạm ở phía trên đã nhảy xuống chỗ bệ nhỏ này, cố gắng giơ tay ra để kéo hai người lên.

"Mau tránh ra!" Địch Thần hét lớn một tiếng, đung đưa trên không trung một cái, chợt dùng sức, giống như vận động viên thể thao chơi xà đơn, cùng người trong lòng bay thẳng lên chỗ bệ nhỏ.

Xung quanh yên lặng lúc lâu rồi mới vang lên tiếng hoan hô sống sót sau tai nạn.

Địch Thần thở hổn hển, chửi thầm một tiếng: "Con mẹ nó, đứa nào cũng bị điên! Ban ngày xổng ra ngoài giết người!"

"Đây là buổi hiến tế cuối cùng của tà giáo, lúc Bái Tinh Giáo gặp phải nguy cơ diệt vong thì sẽ dùng cách thức tế trời cụ thể hơn." Cao Vũ Sanh vẫn còn ôm Địch Thần chưa buông tay, hơi thở không ổn định nói.

"Hầy, giờ mới biết sợ à, lúc lập mưu lừa thiên phạt giả đến giết mình thì sao không biết sợ?" Địch Thần kéo thằng nhóc thúi sau cổ mình ra, chuẩn bị tính sổ, lại phát hiện mặt người này trắng như giấy vậy.

"Nếu không làm thế thì bọn họ cứ mãi theo dõi tôi, chưa chết chưa ngừng..." Cao Vũ Sanh hít vào một hơi, mồ hôi lạnh chảy xuống theo đường cong quai hàm đẹp mắt, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

"Cậu sao thế?" Địch Thần vội vã ôm hắn lại.

"Tôi sợ độ cao." Cao Vũ Sanh chôn mặt vào vai anh, giọng nói càng lúc càng yếu, dường như một giây sau sẽ lập tức ngất xỉu.

Mới vừa rồi Cao tổng vẫn còn vững như núi mặt không đổi sắc, bỗng nhiên biến thành bộ dáng này khiến cho Địch Thần có chút không biết làm sao, sững sờ một lát mới giơ tay lên vỗ vỗ lưng hắn: "Đừng sợ."

Tác giả: Nguy cơ tà giáo đã giải trừ, "Sao trên trời" chỉ còn một chương cuối cùng nữa thôi là quyển đầu tiên có thể kết thúc rồi~

Cực Phẩm: Địch Thần: Người đàn ông tui yêu có những lúc íu đúi không ngờ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui