Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Lúc này Địch Thần không có cách nào trách móc rằng thật ra Cao Vũ Sanh mới là người hôn anh trước, nếu để cho người này biết mình không ngủ mà còn để hắn tuỳ ý hôn, vậy thì càng nói không rõ.
Bốn mắt nhìn nhau, im lặng một lát, Địch Thần nghèn nghẹn nói một câu: "Xin lỗi."
Đôi mắt sáng trong suốt kia, vì một câu hối hận này mà chợt tối sầm xuống. Gió đêm se lạnh xuyên qua cánh cửa sổ không đóng chặt lẻn vào, tràn ra từ rèm cửa sổ đang lay động, chui vào sau lưng của bộ đồ bệnh nhân.
Cao Vũ Sanh từ từ buông bàn tay đang kéo tay anh: "Không cần xin lỗi em, em thật sự rất vui."
Cảm xúc ấm áp trên tay chợt biến mất, Địch Thần nhìn Thiên Tứ vẫn còn giữ nụ cười trên miệng, thật sự không bước đi được. Thở dài, ngồi xổm xuống đặt tay lên đầu gối của Cao Vũ Sanh, tuy rằng bây giờ không phải là lúc tốt gì cả: "Chúng ta nói chuyện đi, được không."
Cao Vũ Sanh lẳng lặng nhìn anh, không nói được, cũng không nói không được.
Nói là muốn nói chuyện, thật ra Địch Thần cũng chưa nghĩ ra sẽ nói thế nào: "Em biết đó, anh không phải là người bình thường, hoặc nói là..."
"Em biết, anh không phải là người." Cao Vũ Sanh nói chắc nịch.
Địch Thần: "..." Sao nghe cứ như chửi người thế nhỉ?
"Mấy năm nay, em vẫn luôn nghĩ về những điều anh đã nói, cũng đã tìm hiểu rất nhiều tư liệu." Cao Vũ Sanh thoáng xích lại gần, nhỏ giọng nói, "Ca ca là người ngoài hành tinh, đúng không?"
Mặc dù lúc ở Bát Hồi Lĩnh đã nghe qua, nhưng lần này nói ra vô cùng uyển chuyển, từ trước đến nay, đây là lần đầu nghe được xưng hô thẳng thắn như thế, Địch Thần vẫn còn có chút không quen: "Sao em biết được."
"Lần đầu tiên anh gặp em, anh nói cái tên đó, phát âm này chắc chắn không phải là tiếng địa phương. Anh chỉ lên trời, nói anh ở trên những vì sao. Còn nói, nhà anh không có buổi tối, chỉ chia ra làm ban ngày sớm và ban ngày trễ, lúc nào cũng sáng choang..."
Tại một ngôi làng trên núi, Địch Thần hoàn toàn không biết gì cả, nói với hắn rất nhiều bí mật không nên nói. Giọng nói của Cao Vũ Sanh chầm chậm, như đếm từng từ. Những chuyện đã nói, đã làm, hắn đều nhớ hết.
Địch Thần bị sốc, lúc đó Thiên Tứ mới có mấy tuổi: "Mấy lời nói nói lúc còn bé thôi, em cũng tin sao."
"Lời của anh nói, gì em cũng tin."
"..."
Thằng nhóc này, từng câu từng chữ cái nào cũng đâm vào tim anh. Nhưng lại vẫn cứ duy trì lễ độ, hai tay vẫn luôn nắm lại đặt trên giường không đụng vào anh. Kiềm chế như thế, lại càng làm anh mềm lòng.
Địch Thần cắn răng, dứt khoát nói luôn: "Vậy em có biết không, hoàn cảnh ở trái đất cũng không thích hợp cho anh sinh sống. Bây giờ thì không sao, nhưng có thể ba mươi tuổi liền chết, đến lúc đó thì em làm sao bây giờ?"
Màu máu trên môi Cao Vũ Sanh rút đi trong nháy mắt.
"Đối với anh mà nói, em thật sự rất quan trọng, là ràng buộc giữa anh và tinh cầu này, cho nên anh sẽ không bao giờ rời bỏ em. Anh sống một ngày, thì sẽ bảo vệ em một ngày. Nhưng anh cũng hy vọng, em có thể tìm được gắn kết tình cảm với một ai đó ngoài anh ra, tìm một người có thể ở với em lâu dài." Địch Thần nói đến câu sau, mũi nhịn không được mà xon xót.
Nếu như có thể, anh cũng muốn ở cùng một chỗ với Vũ Sanh thật lâu thật dài. Nhưng anh có thể cảm giác được, sinh mệnh của mình vẫn luôn hao mòn, thường thường có loại dự cảm mệnh không dài. Nếu như còn mặc cho Thiên Tứ ký thác tất cả tình cảm vào lên người anh, đợi đến lúc anh chết, đứa bé này còn có thể sống được nữa không?
Cao Vũ Sanh có tiền, có tài, lại còn đẹp trai, cần gì phải ràng buộc mình vào một quát vật ngoài hành tinh như anh.
"Ca ca là vì chuyện này nên mới không chịu đồng ý với em?" Cao Vũ Sanh khó khăn mở miệng. Mắt hắn hơi đỏ, giọng nói cũng gần như là vùng vẫy từ trong sâu thẳm đi ra ngoài, mang theo vài phần bi thương đè nén và tức giận khó có thể nhìn ra.
"Ừ." Địch Thần cứng nhắc lên tiếng.
Cao Vũ Sanh hít sâu một hơi, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, bình tĩnh thong thả mở miệng: "Ca ca không phải là con người, chuyện này em sớm biết rồi. Giữa chúng ta tồn tại cách li sinh sản trong gen, nhưng chúng ta không cần sinh con, cho nên chuyện này không thành vấn đề."
"Này..."
"Anh muốn em ký thác tình cảm lên người khác, nhưng chuyện này không phải là bàni chuyện làm ăn, nói thay đổi là có thể thay đổi. Suy nghĩ kỹ một chút, bây giờ em thật sự thích người khác, anh sẽ vui vẻ sao? Nếu anh như thế, ngày mai em sẽ hôn môi thư ký Trịnh ngay trước mặt anh."
"Hả, không phải, thư ký Trịnh?"
"Về phần tuổi thọ." Biết Địch Thần am hiểu ngắt lời nhất, Cao Vũ Sanh không cho anh có cơ hội nói xen vào, "Ai có thể bảo đảm mình có thể sống được tới trăm tuổi, gặp phải sát thủ, không chừng ngày mai em cũng chết rồi. Tại sao ca ca phải để ý chuyện này, chuyện này có quan hệ gì với việc em thích anh?"
Địch Thần: "..."
Giọng điệu tràn ngập sức thuyết phục, khiến người không thể phản bác được, thậm chí còn sinh ra vài phần cảm giác xấu hổ. Loại chuyện tuổi thọ này, đúng thật là nói không chuẩn được, cho dù tuổi thọ trung bình của con người là bảy mươi thì cũng không chắc chắn sẽ sống đến bảy mươi tuổi. Ai cũng là sinh vật sống một ngày biết ngày đó, nhưng thật ra anh nghĩ sai rồi.
Giữa hai người lại im lặng, một lát Địch Thần cũng không mở miệng được.
Im lặng, thường thường đại biểu cho kháng cự, mắt Cao Vũ Sanh hoàn toàn đỏ lên, chất vấn nghẹn trong cổ giọng, lúc tràn ra khỏi miệng thì lực đã giảm bớt: "Anh nói gì đi chứ."
Ngoại trừ vấn đề tuổi thọ ở nửa đoạn sau, hắn đã suy nghĩ thật kỹ nhiều lần về tất cả lý do thoái thác khác. Nếu vẫn không chút động lòng, vậy thì Địch Thần thật sự không có loại ý nghĩ này với hắn, nói nhiều bản thảo diễn thuyết hơn nữa cũng chẳng dùng được cái gì.
Địch Thần nghiêm mặt đứng dậy, cúi người xuống trong ánh mắt tuyệt vọng của Cao Vũ Sanh: "Anh nghĩ em nói rất đúng."
"Hả?" Cao Vũ Sanh ngây ngốc phát ra một tiếng, không đợi chỗ trống trong não kịp phản ứng, đã bị bờ môi mềm mại của ca ca chạm vào miệng.
Đà điểu bật đầu ra từ trong đống cát, một giây tiếp theo liền sải bước chạy như điên.
Tác giả: Tui thấy nội dung này quan trọng lắm nhá, cho nên để nó ở một mình một chương, đằng sau không thêm tình tiết gì, vô cùng tri kỷ →_→
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...