Vệ Sĩ Không Thời Hạn


Vì đã hứa thứ 7 tuần này mang sang bên Trần thị nên Bình An phải đi như đúng hẹn.

Thư kí Đoàn ẩn xe lăn cho ông chủ mình một mạch đi vào đại sảnh của công ty người ta.

Ngày hôm này ở Trần thị như đổi gió vì ông chủ lớn của họ đích thân đi tiếp khách quý ở đại sảnh làm thay đổi gần như mọi ánh nhìn của mọi người trong công ty.

Mọi người hồi hộp đợi chờ đối tác làm ăn quan trọng lần này , ai cũng nghĩ đối tác lần này chắc hắn rất khủng.

Trong ánh mắt trào đón nồng nhiệt của tất cả nhân viên trong Trần Thị , thư kí Đoàn căng thẳng đẩy ông chủ vào , nhìn nhứng ánh mắt khiến người khác phát sợ đó Minh Chiến chỉ có thể khóc thầm trong lòng.

Nhìn đối tác lớn ngồi xe lăn đi tới mọi người mới nhận ra đấy là Tổng giám đốc của Lê thị.

Nhưng dù có là người phải ngồi xe lăn nhưng người ta thành đạt giàu có vẫn hơn nhân viên quèn bọn họ.

Đình Trung nhìn một lượt nhân viên của mình xem ai trưng ra ánh mắt kì thị cậu nhưng thật bất ngờ đám nhân viên ngốc của hắn rất biết điều ai ai cũng cười hề hề chào đón khách quý.

Hắn từ tốn bước đến trước mặt cậu cúi người xuống bắt tay.

" nghe danh Tổng giám đốc Lê đã lâu giờ mới có câu hội gặp mắt đúng là quý hoá quá.

"
Chỉ một câu nói này của hắn đã làm toàn bộ nhân viên sốc nặng.


Ông chú nhà họ lại là một người tinh tế chịu cúi thấp người để bắt tay với đối tác ứ ?
Như có một nghìn lẻ một câu hỏi trong đầu cũng không dám nói ra chỉ có thể trơ mắt nhìn.

" cũng không quý hoá làm mấy hôm nay tôm đến nhà rồng chơi , nên làm phiền anh rồi.

"
Bình An nở nụ cười mang tính chuyên nghiệp bắt tay với hắn.

Cả hai cười nói vui vẻ đi vào thang máy chuyên dụng riêng.

Trước khi đi hắn thì thầm vào tai Cao Chính Quân cái gì đó rồi đi mất.

Chính Quân đã bán mình cho tư bản nên cũng không thể trách ai được , mà làm theo lời ông chủ nói.

" đầu to của chúng ta đã ra tối thượng thư là tháng này tăng lương gấp đôi cho mọi người.

"
Nghe vậy toàn bộ nhân viên hú hét như động vật trong sở thú.

" đầu to của chúng ta muôn năm.

"
" ôi cuối cung tư bản chịu tha cho nhân viên quèn chúng ta rồi sao.

"
" đầu to đỉnh quá ! "
" mãi yêu ông chủ !"
Nếu Đình Trung ở đây lúc này biểu cảm trên khuôn mặt sẽ đặc sắc lắm vì quả biết danh không thể chê nổi của nhân viên công ty mình quả là " Đầu To ".

Lúc này ông chủ đầu to của họ đang đàm phán lợi nhuận dứ án bất động sản tây nam Hà Nội.

Không biết hai bên tranh cãi nảy lửa như thế nào cuối cùng bên Lê thị sẽ tưởng phải ra về với mực lợi nhuận kém hơn bên kia 5% vì trong đàm phán bên họ đã yếu thế hơn.

Nhưng mà ông chủ của họ ngược lại không tức giận mà giống như đang phải nhịn cười.

Nhìn Bình An mà hắn chỉ có thể lắc đầu cưng chiều chấp nhận lỗ 5% lợi nhuận , phải nói trước này trong đàm phán hay chưa từng cho đối tác lấy được 1% nào từ mình.

" thôi được rồi quyết định như vậy bên Lê thị sẽ là 55% và bên công ty chúng tôi sẽ chấp nhận với cái giá ít hơn.

"
Những con người vừa đàm phán hết cả hơi mới danh được 5% lợi nhuận đang nhìn hắn với ánh mắt không gì có thể diễn tả.


Tay cầm điện thoại ở dưới bàn không ngừng gõ bàn phím rồi gửi tin lên nhóm chat của công ty.

" aaaaa mẹ nó hôm nay đầu to làm tôi tức chết đi được.

"
Nhưng chỉ tiếc không ai rep lại tin cả , vì mọi người đang hào hứng làm việc để cuối tháng nhận lương gấp đôi rồi.

Thư kí Đoàn lúc Này cũng khóc không ra nước mắt vì bị Cao Chính Quân giữ lại tâm sự , rồi chiêu trò muốn moi thông tin từ miệng cậu ta.

Đến phát mệt với cả nhân viên lẫn ông chủ , Minh Chiến cau hết mặt lại khinh không thèm nói với anh ta.

Nhưng vì tiên lương sẽ được tăng gấp đôi khi có thông tin nên Chính Quân không ngại biến mình thành keo dính chuột* mà dính lên Minh Chiến.

Khi mà hai thư kí đang đại chiến với nhau thì ông chủ của hai người họ lại thân thiết nói chuyện.

Hắn mời cậu đến văn phòng mình chơi , cậu thân là hướng ngoại nên đồng ý để hắn đấy mình đến đó.

Đến phòng làm việc hắn kiến cậu cũng phải kinh ngạc , vì nếu phòng cậu thiên về giản dị gần gũi và không có gì đặc sắc thì căn phòng này ngược lại , rộng lớn hiện đại sang trọng từ A đến Z.

Khách đến không mời nước là có tội , Đình Trung không gọi trợ lý đến rót mà chính tay hắn rót nước cho cậu , những cũng bất chợt nhận ra cậu thích uống trà liền gọi người đi chuẩn bị.

Nhận lấy cốc trà nóng trong tay cậu tao nhã uống một một ngụm ngay lập tức sặc trà.

Thấy cậu ho sặc sụa hắn vội vàng vuốt lưng cho cậu.

" sao mà em uống trà mà cũng sặc được vậy ?"
Bình An bình tĩnh lấy lại hơi mà hỏi ngược lại hắn :" tín dương mao tiêm* ?"
" thì làm sao không phải em thích thưởng thức trà sao ?"

Nghe đến đầy cậu chỉ bất lực mà cười , rồi uống hết chén trà.

" ở công ty còn rất nhiều việc lên em xin phép về trước , trà thực sự rất ngon.

"
Được cậu khen mà hắn ngồi đó cười ngây ngốc làm thư kí Cao đi vào giật hết cả mình tưởng ông chủ mới chơi đá xong.

Nhưng không ngẩn người được bao lâu hắn liền chăm chỉ làm việc để cuối tuần còn được về biệt thự với cậu.

* keo dính chuột
*tín dương mao tiêm
Trong "Trà Kinh" của Lục Vũ thời Đường viết, Trà Nghĩa Dương chính là nhất đẳng danh trà.

Loại trà này có tuổi đời hơn ngàn năm trong lịch sử Trung Hoa, vị ngon qua ngàn năm của Trà Nghĩa Dương tức Tín Dương Mao Tiêm ngày nay vẫn chưa từng mất đi vị trí đầu bảng trong danh sách Trà Ngon Trung Hoa.

Hiện tại, loại trà này có giá bán hơn 1.

49 triệu nhân dân tệ 1 cân tức 5.

33 tỷ Việt Nam đồng 1 kg.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận