Vệ Sĩ Không Thời Hạn


Tối hôm nay bầu trời thủ đô đã khóc rất nhiều , tiếng mưa rời ào ào trong gió lớn va đập khắp nới trong những toà nhà cao tầng sáng đèn trong chốn tụ tập của giới nhà giàu thành phố.

những kẻ quyền quý có tiền chạm ly rượu vang đỏ vào nhau rồi nở nụ cười xã giao đầy kinh tơm , hội trường của bữa tiệc xa hoa lộng lây bao nhiều đều không che đi được sự mục rữa của giai cấp thống trị.

Ngoài hành lang trên tầng cao của bữa tiệc , tiếng bánh xe lăn vang khắp hành lang vắng người ngồi trên xe là một chàng trai trẻ với khuôn mặt tái nhợt giống như người bị bệnh tật ốm yếu quanh năm.

Người đằng sau ẩn xe lăn lên tiếng: " cậu chủ , khoảng tầm ba mươi phút nữa trời xe tạnh mưa xe sẽ đến đón ngài ."
người ngồi xe lăn cất lên giọng nói mệt mỏi:
" cháu đã biết , lần sau chú cử người thay cháu đi mấy bữa tiệc vơ vẩn này đi ."
" vâng cậu chủ".


Lúc này Bình An nghiêng đầu nhìn ra cửa kình , nhìn cả thủ đô chìm mình trong mưa , mặt của cậu nhăn lại nhìn bàn chân tàn tật của mình vì trời mưa mà trở lên đau âm ỉ .
thấy sắc mặt của cậu chủ không tốt chú Tư bên cạnh cũng hoảng :" cậu chủ chân ngài lại đau sao ?"
Dù đã đau đến mức sắc mặt trắng bệch Bình An vẫn bình tĩnh nói tựa như không có gì .
" bệnh cũ tái phát thôi , cháu không sao đâu chú Tư ."
thấy đứa nhỏ mặt mày đau đớn mà giọng nói vẫn bình thảm như vậy lòng chú Tư như lửa đốt chú vội ẩn xe nhanh hơn ra khỏi bữa tiệc rồi liên hệ xe đến đón người đi.

Nhưng chưa kịp rời khỏi bữa tiệc ngay ngoài cửa đã sảy ra tranh chấp căng thẳng .
" đừng có động vào tôi .các người đùng có động vào tôi.

"
" anh là thằng khốn ."
cậu ấm nhà họ Nguyễn uống say rồi gây chuyện mắng chửi người đàn ông cao như gậy treo quần áo mặt lạnh như tiền trước mắt .
cậu ta chỉ tró các thứ mở miệng ra là nói những lời tục tĩu người đàn ông trước mặt nên đã làm hắn tức giận .
hắn lạnh mặt vuốt tóc lên rồi mạnh tay lắm lấy cổ áo của Nguyễn Chí Cường ném cậu ta ra xa khi người va chạm vào đất tạo lên âm thanh rất lớn.

Nhìn trò hề diễn ra trước mắt Lê Phúc Bình An mở miệng lạnh giọng nói :" tôi đã có thể đi được chưa ."
mọi người trong bữa tiệc hít khí lạnh hóng đrama , đứa cháu trai bị điên nhà họ Trần gây chuyện xong đứa cháu tàn tật nhà họ Lê đến góp vui đúng thật là đặc sắc mà.


Mọi người bàn tán xôn xao xem kẻ điên trước mặt sẽ làm gì hắn sáng nãy đã gây hấn với cổ đông của tập đoàn nhà họ Trần giờ lại phá hỏng tiệc rượu xã giao nhà họ Nguyễn .
Trần Đình Trung nhíu mày hạ thấp người xuống để nhìn kẻ đưa ra yêu cầu cho mình , hắn từng nghe qua người ta nói về thiếu gia nhà họ Lê này .
bệnh tật quanh năm , chân có tật phải ngồi xe đặc biết là yếu ớt giống như thuỷ tinh dễ vỡ vậy , trăm nghe không bằng mắt thấy hắn phải công nhận Lê thiếu gia này rất được cái mã ngoài vừa gặp thôi đã khiến người ta thương nhớ rồi .
Mái tóc mềm mãi nghịch ngợm trên vầng trán trắng như sứ đôi mắt đen láy hút hồn bất kì ai nhìn vào nó , dù hiện tại trên khuôn mặt của cậu không có bất kì cảm xúc nào nhưng cậu cũng đẹp đến rung động lòng người như một con búp bê sứ phương Đông tinh xảo.

Chỉ tiếc đó không phải là điều mà Đình Trung chú ý , điều mà hắn chú ý tới là cái cổ yêu kiều yếu ớt của Bình An liệu chỉ cần bẻ nhẹ một cái chủ nhân của chiếc cổ này sẽ chết không ?
Chú Tư từng nghe người khác kể về vị thiếu gia đầu óc có vấn đề này chú rất sợ anh ta điên khùng lên làm thương cậu chủ nhỏ nhà mình vội ẩn xe lăn đi ra khỏi bữa tiệc vừa khéo léo hạ mình với hắn .
" không khí trời mưa đầu thu rất lạnh , Trần thiếu gia vẫn không nên chấp với người bị bệnh như cậu chủ nhà tôi " nói xong chú Tư ẩn xe đi mất.

Người trong bữa tiệc đều ngỡ ngàng nếu dựa theo tính cách vừa điên mà không ai hiểu nổi của vị thiếu gia họ Trần kia hắn sẽ xuống tay mặc kệ mọi thứ , hay hôm nay trời mưa lên hắn thay đổi tính dù như thế nào người điên không thể trêu vào.

Đình Trung mất hứng dẫm lên tay của kẻ gây chuyện vừa nãy rồi đi mất trong bầu trời mưa như nước chút.


Để lại mớ hốn độn nhà họ Nguyễn giải quyết , người làm vội vàng đỡ thiếu nhà đang say sỉn về phòng nghĩ ai nấy đều toát mồ hôi hột .
Ở bên chỗ Bình An ngồi lên xe ô tô mà cậu mặt mày tái nhớt chân vẫn chưa có dấu hiệu giảm đau , chú Tư ở bên cạnh lải nhải suốt cả giờ .
" cậu chủ tôi ơi sao ngài lại đi chấp một tên điên làm gì lỡ hắn khùng lên làm ngài bị thương thì sao ."
cậu thấy rất mệt mà không muốn nói nhắm đôi mắt lại tự khắc chú Sẽ không nói gì nữa vì chú Tư không thể làm phiền cậu chủ nghỉ ngơi được .
Mercedes Maybach S650 cứ thế di chuyển về khu biệt thự ở hồ Tây.

Từ Vinhomes Riverside về đến biệt thự không lâu cũng không chậm nhưng trời mưa lại có dấu hiện ngày càng nhiều mưa dồn dập xuống cả thủ đô Bình An mở mắt nhìn trời qua khung cửa xe , mưa nhiều quá mưa càng nhiều cơn đau nhức ở chân càng tăng làm cậu nhớ lại vì sao người như cậu lại thành thằng què.

*Mercedes Maybach S650


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui