“Đang nói chuyện gì vậy?” Không bao lâu sau, Triệu Tu Diên nói chuyện điện thoại xong, đi ra.
Thẩm Thu cười một tiếng: “Nói chuyện về anh đó, nói anh gần đây bận công việc, luôn ngủ rất khuya.”
Triệu Tu Diên ngồi xuống bên cạnh cô: “Chú Lý, chú nói với cô ấy cái này làm gì.”
Chú Lý nói: “Còn không phải là do cháu gần đây làm việc hại sức khỏe như vậy sao … chú nói thì cháu lại không nghe, cho nên chú để cho Tiểu Thu tới nói với cháu.”
Thẩm Thu nói tiếp: “A Diên, nghe chú Lý nói có lúc anh làm việc đến hơn nửa đêm.”
Triệu Tu Diên lắc đầu, thấy Thẩm Thu thần sắc nghiêm trang, bất đắc dĩ mà nói: “Anh biết rồi, gần đây có một hạng mục tương đối gấp, đợi xong việc sẽ tốt thôi.”
Thẩm Thu: “Trước kia lần nào anh cũng đều nói như vậy …”
Triệu Tu Diên: “Lần này là thật, không tin em hỏi Triệu Cảnh Hàng một chút, cậu ta biết.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Tu Diên dùng giọng điệu tùy ý như vậy nhắc tới Triệu Cảnh Hàng, không phải vì công việc, cũng không phải vì quan hệ lợi ích thiệt hơn.
Thẩm Thu hơi sửng sốt mới phản ứng lại: “À ….
Vậy em sẽ đi hỏi thật đó, anh đừng có dọa em.”
Triệu Tu Diên cười: “Được.”
Sau khi ba người nhàn rỗi trò chuyện một hồi, Thẩm Thu phải rời đi.
Triệu Tu Diên tiễn cô ra cửa.
“Cậu ta đến rồi sao, nếu không để anh trực tiếp đưa em đi, không cần chờ nữa.”
Thẩm Thu: “Chắc là sắp tới.
Lúc đầu em đã nói để em tự mình lái xe nhưng anh ấy nói mình đúng lúc ở gần đây, cho nên …”
“Anh đoán căn bản không phải là đúng lúc mà là cố ý.”
“Hả?”
Triệu Tu Diên câu môi, nói: “Em tới chỗ này của anh, người nọ chắc rất bận tâm đó.”
Thẩm Thu vừa định nói chắc cũng không đến nỗi.
Nhưng lời còn chưa nói ra, cách đó không xa một chiếc xe màu trắng đang ầm ầm lao tới.
“Lên xe.” Cửa kính xe hạ xuống, Triệu Cảnh Hàng đưa tay ra ngoắc ngoắc cô.
Triệu Tu Diên nói: “Tới rất đúng lúc.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn anh ta một cái: “Đúng lúc đang ở gần đây.”
Triệu Tu Diên: “A? Đúng lúc vậy sao?”
“Chính là đúng lúc như vậy.” Triệu Cảnh Hàng nhìn chằm chằm anh ta một cái, lại chuyển sang Thẩm Thu “Bảo bối, lên xe đi.”
Bước chân Thẩm Thu hơi chậm lại, bảo bối?
Triệu Cảnh Hàng bất chấp biểu tình cứng ngắc của cô, thần thái vẫn như thường: “Còn phải nhanh nhanh đi mua đồ nữa.
Em tranh thủ thời gian chào tạm biệt anh ta đi.”
Thẩm Thu lập tức kéo ra ghế phụ ngồi xuống: “…Anh im miệng.”
“Sao lại hung dữ như vậy, ở chỗ này không vui sao?”
Thẩm Thu lười để ý anh, quay sang nói với Triệu Tu Diên: “A Diên, em đi đây.”
Triệu Tu Diên: “Được, đi đường cẩn thận.”
“Ừ.”
“Lái xe.” Thẩm Thu túm Triệu Cảnh Hàng một cái.
Triệu Cảnh Hàng ách một tiếng, lập tức đạp chân ga.
Xe chạy như bay, chú Lý từ bên trong đi ra, nhìn thoáng qua hướng bọn họ rời đi.
“Là Triệu Cảnh Hàng tới đón tiểu Thu sao?”
Triệu Tu Diên ừ một tiếng.
Chú Lý nhìn Triệu Tu Diên một cái thấy anh ta vẫn đang nhìn về hướng kia, thần sắc không rõ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Chú Lý trong lòng khẽ thở dài: “Thiếu gia, cậu và tiểu Thu, cứ như vậy sao?”
Triệu Tu Diên quay đầu nhìn ông ấy: “Chú Lý, cháu nhớ trước kia chú cũng không hy vọng cháu cùng với tiểu Thu có cái gì.”
Chú Lý: “Đúng vậy, chú quả thật không hy vọng, trước đây chú vẫn muốn cháu cùng Tống tiểu thư có thể ở chung một chỗ.
Nhưng mà bây giờ … chú chẳng qua là không muốn thấy cháu không vui.”
“Không có gì là không vui.” Triệu Tu Diên nhàn nhạt nói, “Những thứ này là tự cháu từng bước một làm ra.”
“Nhưng mà ….”
“Bây giờ được như vậy đã là rất tốt rồi.
Chúng ta cùng tiểu Thu dù vẫn là quan hệ như trước, cô ấy đối với cháu mà nói, cũng vẫn giống như trước kia vậy.”
Chú Lý trầm mặc, cuối cùng không nói gì nữa.
Triệu Tu Diên vỗ vỗ bả vai ông: “Là cháu trói buộc cô ấy quá lâu.
Bây giờ … Cô ấy cảm thấy vui vẻ là được rồi.”
——
Xe đi về phía trước chạy trên đường lớn, Thẩm Thu lại túm Triệu Cảnh Hàng lại một chút: “Đại thiếu gia, lúc nãy anh gọi em là cái gì?”
Triệu Cảnh Hàng: “Cái gì là cái gì?”
Thẩm Thu: “Anh đừng có giả vờ không nhớ, anh mới vừa kêu… Sao đột nhiên anh lại gọi như vậy hả?”
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô: “Thế nào, không quen? Anh cũng không phải là không có gọi qua.”
“Anh gọi lúc nào?”
“Quên rồi? Mơ hồ như vậy sao.”
Lúc Triệu Cảnh Hàng nói những lời này có vẻ hơi mập mờ, Thẩm Thu phản ứng một hồi, mới từ vẻ mặt cười như không cười của anh mà phản ứng lại.
Thật đúng là có gọi qua.
Ở trên giường.
Vẻ mặt Thẩm Thu nhất thời biến thành màu đen: “Ban ngày ban mặt, anh đừng có gọi như vậy.”
“Tại sao?”
“Chán ghét.”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Em không biết người yêu nhau đều xưng hô như vậy sao?”
Thẩm Thu: ” … Em không muốn, đổi một cái khác.”
“Vậy anh gọi là gì?”
Thẩm Thu: “Anh gọi cái gì khác cũng được.”
Triệu Cảnh Hàng trầm tư một hồi: “Thẩm Thu, anh phát hiện da mặt em có lúc rất dày nhưng có lúc lại đặc biệt mỏng.”
“…”
“Bất quá gọi thế nào là quyền của anh, yêu cầu em không tước đoạt quyền tự do của bạn trai em.”
” A —— “
“Lúc nãy ở nhà Triệu Tu Diên, bọn em làm cái gì?” Triệu Cảnh Hàng cắt ngang hỏi.
Thẩm Thu nhạt nhẽo mà trả lời: “Không làm gì.
Ăn cơm, nói chuyện phiếm.”
“Nói chuyện gì?”
“Nói một chút chuyện thường ngày thôi.” Thẩm Thu liếc anh một cái, “Đây là anh nói em nên tới làm khách một chút, đừng vì anh mà lạnh nhạt với bọn họ.
Sao bây giờ anh lại kỳ lạ như vậy?”
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày một cái, lời này đúng là anh nói.
Nhưng mà nói là một chuyện, Thẩm Thu thực sự đi gặp tên kia lại là một chuyện khác.
“Anh không phải là kỳ lạ, nhưng dù sao em cũng phải để cho anh thích ứng một chút chứ.” Triệu Cảnh Hàng ho nhẹ một tiếng, nói, “Hơn nữa anh chỉ là hỏi một chút bọn em nói chuyện gì thôi, cũng không nói những thứ khác.”
Thẩm Thu nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của anh, cong môi: “Nói chuyện về anh.”
“Nói chuyện gì về anh?”
“Em nói, anh đối với em rất tốt, giữa chúng ta cũng rất tốt.
Hơn nữa A Diên cũng nhắc tới anh nữa, anh ấy nói gần đây anh ấy có một hạng mục tương đối bận, anh cũng biết hạng mục đó.”
Triệu Cảnh Hàng có chút bất ngờ, “Phải không?”
“Ừ.”
“Hạng mục kia anh biết ….” Triệu Cảnh Hàng nói, “A, đúng rồi, vậy anh ta có nói cho em biết gần đây ba anh ta lại đang sắp xếp đối tượng cho anh ta không?”
Thẩm Thu: “Cái này ngược lại chưa nói.”
Triệu Cảnh Hàng: “Người này cũng biết chọn chuyện mà nói ha… Nhưng mà lần sau em có thể nói với anh ta một tiếng, người mà ba anh ta giới thiệu cho anh ta là con gái Lý gia, không được.”
“Sao lại không được?”
“Nhân phẩm không được.
Trước đây anh đã gặp cô ta, bên người có không ít bạn trai.”
Thẩm Thu ồ một tiếng, nhìn anh nhiều hơn một chút: “Sao đột nhiên anh…”
“Em đừng suy nghĩ quá nhiều, anh không phải muốn giúp anh ta gì đâu.” Triệu Cảnh Hàng nghiêm nghị, “Anh chỉ cảm thấy, anh ta không cần phải có cuộc liên hôn thế này.”
Thẩm Thu khẽ cười: “Được, em lần sau sẽ nói với anh ấy.”
“Ừ.” Triệu Cảnh Hàng nói, “Vậy bây giờ anh trực tiếp lái xe đến cửa hàng luôn?”
“Được.”
Thẩm Thu mỗi tháng cũng sẽ đi một hai lần đến cô nhi viện, sau khi Triệu Cảnh Hàng biết thì một tháng sẽ cùng cô đi một lần.
Cho nên bọn họ hiện giờ đang tính mua chút đồ đến cô nhi viện, hôm nay đến đó một chuyến.
Lúc đến nơi đã hơn bốn giờ, trong viện đang chuẩn bị cơm tối.
Hạ Tri lên đại học, hơn nữa tròn mười tám tuổi nên đã độc lập dọn ra ngoài.
Nhưng Chu Thiên Dương và Chu Mễ Mễ vẫn còn ở lại, Thẩm Thu mang cho hai người vài thứ cần thiết, lại mang cho những người bạn nhỏ rất nhiều đồ ăn ngon.
“Tiểu Thu, mẹ vào phòng bếp trước, con với cậu Triệu đợi một chút.” Mẹ Lâm nói.
Thẩm Thu: “Người không cần phải để ý đến bọn con, người bận thì cứ đi là được.”
“Được, được.”
Sau khi mẹ Lâm đi, Thẩm Thu chào hỏi Chu Thiên Dương một lát, đem thức ăn phân phát cho những người bạn nhỏ, lại thấy Triệu Cảnh Hàng đứng không xa, nói: “Anh đừng đứng đó nữa, phát kẹo cho đám nhỏ bên kia đi.”
Triệu Cảnh Hàng tới đây đều là bởi vì Thẩm Thu, anh đối với trẻ con, nhất là trẻ con dưới mười tuổi, trời sinh cũng không biết làm sao để ở chung.
Lúc này nghe cô gọi, miễn cưỡng ồ một tiếng, cầm hộp kẹo, ngồi xuống bàn bên cạnh.
“Chú, chú, cháu muốn.”
“Chú, cháu cũng muốn ăn.”
…
Anh mới vừa ngồi xuống, một đám trẻ con liền vây lại.
Bọn chúng mặc dù rất thèm ăn, nhưng phần lớn đối người lạ vẫn còn e dè, chỉ dám đứng ở một bên nhỏ giọng nói, tay cũng không dám duỗi.
Chỉ có một con sâu nước mũi, to gan ôm lấy cánh tay anh: “Anh, anh, oa oa oa ô…”
Triệu Cảnh Hàng lập tức nhận ra thằng bé, đứa nhỏ này chính là vào lần đầu tiên anh tới, ôm bắp đùi của anh.
“Nhóc cũng thật biết gọi đó.” Triệu Cảnh Hàng rút tờ khăn giấy đặt dưới mũi thằng bé, “Nhưng mà nhóc có thể ăn kẹo sao?”
“Anh a a …”
“Nhóc này có thể ăn kẹo sao?” Triệu Cảnh Hàng hỏi những đứa trẻ khác ở bên cạnh.
Một cô bé chậm rãi giơ tay: “Chú, mẹ Lâm nói, Tiểu Chí có thể ăn cây kẹo que.”
“Được, anh biết rồi.” Triệu Cảnh Hàng chọn một cái kẹo que đưa cho sâu nước mũi, lại cầm một cái kẹo rời đưa cho cô bé vừa nói chuyện, “Lần sau kêu là anh.”
Cô bé ánh mắt sáng lên: “Dạ! Anh.”
Triệu Cảnh Hàng: “Được, người kế tiếp.”
“Anh, em nè.”
“Ừ.”
“Anh, em nữa.”
Triệu Cảnh Hàng hơi nhíu mi, “Từng người một, xếp hàng đi.”
…
Thẩm Thu phân phát xong quà ở chỗ mình, lúc quay đầu lại nhìn Triệu Cảnh Hàng, phát hiện anh bị đang một đám trẻ con vây quanh, nghiêm túc phát kẹo.
Cô cười một cái, đi lên trước: “Thầy Triệu, phát kẹo xong rồi sao?”
Triệu Cảnh Hàng ngước mắt nhìn cô: “Không có, cô Thẩm, những thứ này chắc là phát không xong.
Nếu phát hết, đám tiểu quỷ này đến răng cũng không cần nữa.”
Thẩm Thu: “Có lý, vậy không phát nữa, những cái khác để cho mẹ Lâm thu đi.”
“Được.”
Triệu Cảnh Hàng đem túi kẹo cột lại, đứng dậy.
Một đám tiểu quỷ chớp chớp mắt, tất cả đều nhìn chằm chằm anh.
Triệu Cảnh Hàng: “Không thể ăn nữa, lần sau ai biểu hiện tốt, sẽ cho thêm.”
“Anh, em có thể lấy thêm một viên sô cô la không?” Một cô bé hỏi.
Triệu Cảnh Hàng nói: “Ăn quá nhiều sẽ sâu răng.”
“Nhưng mà… sau này em sẽ không ăn được.”
Triệu Cảnh Hàng nghi ngờ, liếc nhìn Thẩm Thu.
Thẩm Thu ngồi xuống trước mặt cô bé: “Thất Thất, làm sao em biết lần sau sẽ không được ăn?”
“Không phải như vậy, không ăn được là vì ngày mai em sẽ không ở nơi này nữa.” Thất Thất nói, “Mẹ Lâm nói đợi lát nữa ba mẹ sẽ tới đón em.”
Thẩm Thu khẽ run: “Thật? Hôm nay sao?”
“Đúng ạ.” Thất Thất nói, “Chị, sau này em không thể ăn sô cô la này rồi, cái này ăn ngon thật.”
Thẩm Thu nói: “Vậy sao, chờ ba mẹ em tới, chị sẽ nói với họ, sau này bọn họ sẽ mua kẹo này cho em.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên, bởi vì ba mẹ sẽ đối với Thất Thất rất tốt.”
“Dạ!”
Buổi tối sau bữa cơm chiều, đôi vợ chồng tới đón Thất Thất thật.
Ở bên kia sau khi mẹ Lâm làm xong thủ tục sau cùng, đôi vợ chồng này ôm Thất Thất, mang theo một chút hành lý của cô bé, vui vẻ mà rời đi.
Thẩm Thu đứng ở trên ban công lầu hai, nhìn trên mặt Thất Thất nở nụ cười vui vẻ, khóe miệng cô hơi giương lên.
“Cười cái gì?” Lúc Triệu Cảnh Hàng đi tới, đúng lúc thấy đáy mắt cô chứa một chút ý cười.
“Con bé bây giờ chắc là cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Ai? Cô bé kia sao?”
“Ừ.” Thẩm Thu nói, “Mặc dù tương lai về sau vẫn còn có một chút lo lắng, nhưng bây giờ có ba mẹ mang con bé về nhà, dù thế nào thì con bé sẽ rất vui vẻ, cuối cùng đã có một ngôi nhà chân chính rồi.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn vẻ mặt Thẩm Thu, trong lòng hơi chua chát.
Anh biết, nhất định ban đầu cô cũng là như vậy, vẫn luôn nghĩ tới ngày có ba mẹ mang mình trở về nhà.
“Bây giờ em cũng có nhà.” Triệu Cảnh Hàng ôm lấy cô.
Thẩm Thu ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy Triệu Cảnh Hàng cười một cái, nói: “Sau này nơi chúng ta ở cùng nhau chính là nhà.”
Thẩm Thu im lặng một lát, đưa tay ôm lấy anh: “Ừ.”
“Vậy tuần tới sau khi em dọn qua chúng ta đi lãnh chứng đi.”
“Hả?”
Triệu Cảnh Hàng: “Lãnh đi, lãnh xong sẽ trở thành gia đình thật sự.”
“Triệu Cảnh Hàng, đầu tiên là anh kêu em dọn qua, bây giờ lại đột nhiên nói đi lãnh chứng.
Anh thành thật mà nói đi, có phải từng bước từng bước anh đã nghĩ xong rồi không?” Thẩm Thu đột nhiên tỉnh táo.
Triệu Cảnh Hàng: “Không phải, anh chẳng qua là cảm thấy như vậy mới là gia đình thật sự.
Em nói xem.”
“Nói cái rắm …”
“Đừng có mắng người.” Triệu Cảnh Hàng định đem sự dịu dàng vừa rồi tìm về, “Anh muốn cùng em có một mái nhà, sau này, cũng có thể bạc đầu giai lão.”
Thẩm Thu có chút buồn cười, nhưng lại muốn mắng người, cuối cùng vặn vẹo, buông tay anh, đi xuống dưới lầu.
Triệu Cảnh Hàng khẽ run, lập tức đuổi theo.
“Thẩm Thu, em đừng nói với anh là em không nghĩ cùng anh bạc đầu giai lão.”
“… Nói nhỏ một chút.”
“Vậy thì lãnh chứng.”
“Em suy nghĩ một chút.”
“Suy nghĩ gì, chẳng lẽ em có lốp dự phòng? Hay là em đang gạt tình cảm của anh?” Triệu Cảnh Hàng đuổi kịp người, ôm cổ cô đem người khóa lại, “Nói nhanh một chút, lãnh hay không? Bạc đầu hay không?”
” A —— bọn nhỏ nhìn thấy đó!”
Triệu Cảnh Hàng: “Anh mặc kệ, em nói trước đi.”
Thẩm Thu bị khóa chật vật, cười nói: “Được được được, lãnh, lãnh mà, anh buông em ra——”
“Bạc đầu không?”
“Bạc đầu, bạc đầu, nhất định bạc đầu.”
Ai biết được.
Đời người vô thường, có thể bạc đầu giai lão hay không phải đợi sau này.
Nhưng, nếu như là Triệu Cảnh Hàng, cô vẫn có thể mong đợi.
Dù sao, cô cũng thích anh như vậy.
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...