Về Quê Trước Năm 70 Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Lâm San San sợ điếng người, nhà của cô ta bị tịch thu, không còn tiền nữa rồi.
Nhưng cô ta rất sợ Lạc Tĩnh Nghiên sẽ đi báo công an, vậy nên lại lấy ra thêm hai mươi đồng nữa đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên: "Tôi chỉ có nhiêu đó thôi."
Lạc Tĩnh Nghiên tỏ ý kêu Lạc Trường Thiên nhận tiền đi: "Được rồi, tôi không so đo nhiều như vậy với cô làm gì.
Sau này nhớ đi đứng phải chú ý một chút nhé.
Tiểu Thiên, chúng ta đi thôi."
Hai chị em dắt nhau đi xa rồi thì Lạc Tĩnh Nghiên mới khôi phục lại dáng đi bình thường.
Trò vặt vãnh, cố ý khiêu khích cô mà không trả chút giá thì sao được chứ?
Sau khi bọn họ về nhà, Lạc Tĩnh Nghiên đang cân nhắc xem nên làm gì với ngôi nhà sau khi cô và em trai rời đi.
Cô muốn để nhà cho thuê, khi bọn họ không có ở đây thì còn có người chăm sóc căn nhà này, lại có thể có chút tiền cho thuê nhà.
Vậy nên cô lại đi tìm Lưu Chính: "Chú Lưu, cháu vẫn còn một chuyện muốn nhờ chú giúp ạ.
Chờ đến khi hai chị em cháu đi, nhà chúng cháu không có ai nữa rồi, cháu không muốn để nhà trống không nhưng trong thời gian ngắn cháu lại không tìm được người thuê nhà.
Chú có thể giúp cháu để ý một chút được không ạ?"
"Được chứ, chú sẽ giúp bọn cháu cho thuê nhà.
Sau này tiền thuê nhà sẽ gởi qua bưu điện xuống quê chỗ các cháu ở nhé."
"Cảm ơn chú Lưu ạ, thật sự rất cảm ơn chú."
Còn hai ngày nữa sẽ về quê, Lạc Tĩnh Nghiên không xác định được mình có thể trong hai ngày làm xong một cái chăn hay không nên cô liền bỏ nguyên liệu vào trong không gian, đến khi về quê tìm lý do lấy ra làm tiếp.
Cô và Lạc Trường Thiên thu dọn quần áo, giày dép, chậu rửa mặt và những thứ linh tinh ở nhà cần mang đi, còn có những cuốn sách vở mà Lạc Trường Thiên đang học, để tiện cho việc về quê tiếp tục học hành, sách vở cấp 3 của cô đều để trong không gian, sau này có thời gian thì lấy ra học một chút.
Hai người cùng nhau mang chúng đến bưu điện, nói với nhân viên bưu điện địa chỉ ở họ muốn gửi đồ xuống ở quê, trả tiền phí gửi xong thì về nhà.
Một ngày trước khi về quê, Lạc Tĩnh Nghiên đã chế biến tất cả số trứng còn sót lại ở nhà thành trứng om và ủ bột bánh xèo hành lá để chuẩn bị trên tàu ăn.
Ngoài ra còn có vấn đề ăn uống của Hắc Hổ nữa.
Hắc Hổ nói: "Chủ nhân, thật ra em không ăn cơm cũng không đói, chờ chị đến nơi, có cơ hội thì lại cho làm đồ ăn ngon cho em ăn."
Lạc Tĩnh Nghiên quá cảm động với sự quan tâm và hiểu chuyện của Hắc Hổ.
"Mèo con, chờ nha, sau này nhất định chị sẽ là thật nhiều đồ ăn ngon cho em."'
"Dạ dạ, Hắc Hổ tin tưởng chủ nhân mà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...