Bên kia, sau khi ăn sáng xong Lạc Ái Thanh liên đi đến văn phòng giáo dục thanh
niên để đăng kí cho hai chị em Lạc Tĩnh Nghiên về quê.
Bà ta ngồi đối diện Lưu Chính, mỉm cười nói: Đứa cháu gái của tôi vô cùng thích
lao động, chúng nó nói muốn tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc, về quê
rèn luyện một chút, bảo tôi đến đây ghi danh cho chúng.
Chúng còn nói được đi
đến phía tây bắc thì càng tốt, tôi bảo chúng nó là ở đó vất vả, không cho chúng nó
đi, nếu chúng nó ở lại với tôi, tôi chăm sóc chúng nó tốt biết bao.
Nhưng chúng
không nghe tôi, nhất quyết đòi đi, hai đứa nó rất cứng đầu, tôi không tài nào
khuyên được, đành tới đây ghi danh cho chúng.
Lưu Chính cau mày hỏi Lạc Ái Thanh: Thật sự là hai đứa nói bảo bà đến ghi
danh hộ?
Đương nhiên là vậy, em trai em dâu tôi đều tới đó rồi, giờ ở nhà còn mỗi hai chị
em chúng, hiện tại tôi là người thân nhất với chúng, chuyện gì cũng phải bàn bạc
với tôi.
Ai da, tôi đã khuyên bảo chúng, nhưng chúng không chịu, tôi cũng đành
chịu.
Trong lòng Lưu Chính thầm có suy đoán, chú ấy nói với Lạc Ái Thanh: Hôm qua
hai đứa nhỏ đã tới báo danh rồi, bà không cần báo giúp chúng nữa.
Báo rồi!
Lạc Ái Thanh kinh ngạc, nhưng bên trong bà ta đang vui như mở cờ, hai đứa kia
đúng là ngốc, không cần bà ta phải ra tay, tự mình đăng ký.
Sớm biết như vậy, thì bà ta đã không phải làm mấy chuyện vô ích này.
À, đồng chí, vậy bọn chúng đăng kí đi tới đâu? Tốt nhất càng xa càng tốt, càng
vất vả càng tốt, để cho Hồng Anh của bà ta có thể vui vẻ.
Lưu Chính liền nói: Việc này không tiện tiết lộ, bà có thể về hỏi cháu gái mình, để
họ nói cho bà biết.
Vậy được rồi, đồng chí, tôi về hỏi hai đứa nó, chuần bị đồ cho chúng về quê, cậu
nói hai nó đến ghi danh cũng không báo với tôi một tiếng, chắc cậu còn bận, tôi đi
trước đây.
Lạc Ái Thanh cười ha hả rồi rời đi.
Nếu hai đứa kia muốn về quê, nhất định sẽ lấy đồ ở nhà mang đi, bà ta phải đến đó
xem có thứ gì giá trị lấy đi trước, còn phải lấy đồng hồ đeo tay về, tránh để hai chị
em nhà kia cầm đi.
Thế nhưng khi bà ta đến nhà họ Lạc, thì phát hiện khóa cửa có gì đó khang khác.
Bà ta lấy chìa khóa ra mở thử, không mở được, con nhỏ chết tiệt đó đã đổi khóa
khi nào, không đợi được Lạc Tĩnh Nghiên trở về, bà ta chỉ có thể về nhà trước, chờ
buổi trưa hoặc buổi tối lúc chị em Lạc Tĩnh Nghiên ăn cơm lại tới.
Lạc Tĩnh Nghiên hỏi người ta mới tìm được địa chỉ của Cao Thiết Sơn, đó là một
tòa nhà to một mình một chỗ, cửa đều đã khóa chặt, chắc là người trong đã nhà đi
làm đi học.
Như vậy càng tốt, không có ai ở nhà, càng tiện hành động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...