Buổi tối Lương Minh Nguyệt trực, Lương Tị tan làm muộn, cố ý đến nhà ăn nấu súp cho chị làm bữa khuya.
Lương Minh Nguyệt rất coi trọng công việc của mình, trực đêm là trực đêm, cứ hai tiếng là chị sẽ đến phân xưởng để quan sát một lần. Về cơ bản là cả đêm không ngủ.
Lương Tị trực đến nửa đêm thì cũng bình thường, nhưng chỉ cần qua hai giờ sáng là cô sẽ ngủ gà ngủ gật trên ghế văn phòng. Mà chủ nhiệm xưởng cũng không muốn thấy cô đến xưởng. Cô không đến xưởng thì không sao, chỉ cần cô đến, sẽ có công nhân tìm cô đòi công lý. Hoặc nói với cô là tiền phạt cho việc mình đến muộn không hợp lý, hoặc họ muốn nghỉ một ngày nhưng chủ nhiệm xưởng giả vờ không nghe, không cho nghỉ. Toàn là những chuyện vặt vãnh cả.
Hầu hết các công nhân đều là người quen trong thị trấn, có thể coi như là bậc cô dì chú bác, chỉ cần vấn đề mà họ đưa ra hợp lý, Lương Tị sẽ tùy theo tình hình mà xử lý. Ví dụ, một công nhân lâu năm nói mình đến muộn hai phút vì hôm nay là thứ sáu, dì ấy phải vào nội thành đón đứa con học cấp hai của mình, trên đường kẹt xe nên mới trễ hai phút.
Bình thường khi gặp loại tình huống này Lương Tị đều sẽ cho qua, không xử phạt. Còn nếu gặp chủ nhiệm phân xưởng thì sẽ phải bị phạt tiền theo quy định của nhà máy. Hậu quả trực tiếp của việc này là: Chỉ cần bất kỳ công nhân nào cảm thấy mình bị oan, họ sẽ tìm đến Lương Tị thay vì chủ nhiệm phân xưởng. Cũng vì điều này mà chủ nhiệm phân xưởng thường xuyên đến gặp Lương Minh Nguyệt để phàn nàn về Lương Tị.
Trong bộ phận quản lý Lương Tị không hề được chào đón. Bởi vì tiếng lành đều bị cô cướp hết. Lương Minh Nguyệt cũng đã nói với cô nhiều lần, yêu cầu cô tôn trọng các đồng nghiệp khác. Sau đó, cô đã kiềm chế bản thân, có công nhân đến khiếu nại với mình, cô chỉ nghe, rồi để cho chủ nhiệm phân xưởng xử lý.
Chu Toàn trực đêm thì lại khác với họ. Cậu sẽ gọi thêm hai công nhân không làm ca đêm, mang theo mấy túi đồ nhắm rượu, ăn uống ở trong văn phòng. Phải nói thư thả biết bao nhiêu. Cậu thích nhất là được trực đêm.
Lương Tị chuẩn bị bữa khuya cho Lương Minh Nguyệt xong thì tìm Chu Toàn, nói cậu tan làm thì đến biệt thự. Mẹ Lương đã giao cho cô một nhiệm vụ đó là sau khi tan làm phải đưa Chu Toàn về cùng.
Chu Toàn nhìn thấy cô thì trốn, cậu không muốn đến biệt thự một chút nào, cũng có thể đoán được chị mình sẽ nói cái gì. Nhất định sẽ nói cậu hơn năm mươi tuổi rồi mà không làm được trò trống gì. Lương Tị kéo cậu, nói tối nay Phi Phi cũng sẽ đến, nghe vậy cậu càng không muốn về đó, không muốn bị chị gái mắng mỏ trước mặt con gái mình.
"Tối nay là sinh nhật Phi Phi, cậu thật sự không muốn trở về sao?" Lương Tị hỏi cậu.
"Sinh nhật Phi Phi không phải thứ hai sao?" Chu Toàn hỏi.
"Thứ hai không rảnh, nên chuyển sang hôm nay."
Chu Toàn do dự một chút, "Vậy được, cậu trở về ký túc xá thay quần áo sạch sẽ."
Lương Tị đợi cậu trong xe, thấy cậu chạy đến, liền lấy chiếc túi ở ghế sau đưa cho cậu, "Phi Phi thích chiếc túi này, cậu tặng nó cho em ấy đi."
"Để cậu chuyển tiền cho con..."
"Đây là túi chị mới cho con, cậu cứ đưa cho em ấy. Lần trước em ấy còn nói muốn mua túi fake." Lương Tị lái xe ra khỏi nhà máy.
"Túi xách cũng không phải vật quý giá gì, coi như là tấm lòng của người làm cha." Chu Toàn định chuyển tiền cho cô, "Bao nhiêu tiền?"
"Ba bốn mươi ngàn." Lương Tị nói.
Ngón tay đang mở WeChat của Chu Toàn thoát khỏi giao diện, bắt đầu lướt xem các đoạn video ngắn. Thấy một câu chuyện cười hài hước, ông ấy cười theo. Sau khi giải trí một lúc, cậu hỏi cô như không có chuyện gì xảy ra: "Cháu gái, túi đắt tiền như vậy có hóa đơn gốc không?"
"Dạ có, đều ở bên trong." Lương Tị cười nói.
Chu Toàn định mở nó ra, nhưng Lương Tị đã ngăn ông ấy lại, "Cậu đừng lấy nó ra, Phi Phi nhìn qua sẽ biết."
"Ừ, ừ." Chu Toàn lại đóng lại, cẩn thận đem túi đặt ở trong ngực, "Phụ nữ mấy đứa thật đúng là hoang phí, số tiền này có thể mua được một chiếc xe nhỏ."
Xe đến khu đông, Lương Tị dừng lại tìm chỗ đậu rồi đi lấy bánh kem. Trước khi xuống xe, cô nói với Chu Toàn là đừng để cảnh sát giao thông dán giấy, ba phút nữa cô sẽ quay lại.
Thấy cô xuống xe, Chu Toàn lặng lẽ mở túi chống bụi bên trong túi giấy ra, híp mắt nhìn vào, ôi trời, chỉ một chiếc túi màu đỏ nhỏ như vậy mà đáng giá ba bốn mươi ngàn sao? Cậu dùng tay đo, chiếc túi không lớn hơn lòng bàn tay mình bao nhiêu. Chợt thấy lòng mình rối bời.
Trở lại biệt thự, Phi Phi đã ở đó, Lương Tị đưa bó hoa trong tay cho cô ấy, ôm và chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ. Phi Phi mỉm cười vui vẻ, mong chờ món quà sinh nhật của cô.
Lương Tị tặng cho cô ấy một bộ sản phẩm chăm sóc da mà cô ấy yêu thích, đồng thời lấy ra chiếc vòng cổ làm theo yêu cầu mà Lương Minh Nguyệt tặng cho cô ấy. Phi Phi mở chiếc vòng cổ ra đeo vào, cảm ơn sự hào phóng của chị Minh Nguyệt.
Chu Toàn cầm túi không tiến lên, Lương Tị gọi ông ấy: "Cậu, quà của cậu đâu?"
Lúc này Chu Toàn mới bước qua, đưa túi trong tay cho cô ấy, còn dặn dò: "Tất cả hóa đơn đều ở trong đó."
Phi Phi nhìn, tiện tay đặt một bên, "Con mang túi này không hợp, cho nên không cần lãng phí số tiền này."
Chu Toàn có chút ngại, không nói gì.
"Sao lại không hợp?" Lương Tị nói xong thì lấy nó ra đeo lên vai, "Rất đẹp!"
"Chị và chị Minh Nguyệt mang túi giả nhìn vào cũng giống như thật, còn em mang túi thật nhìn vào trông rất giả. Lương tháng của em cũng chỉ hai ba ngàn, mang túi mấy chục ngàn chỉ làm người ta chê cười."
Phi Phi ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn không nhịn được đeo thử, sau đó cẩn thận cất lại vào trong túi.
Mẹ Lương nói với cô ấy: "Hai ba ngàn thì có làm sao? Đó cũng là một công việc tốt."
Ba Lương kêu mọi người ngồi vào bàn ăn, "Bây giờ vào ngân hàng làm khó lắm, đối với người bình thường mà nói còn là một miếng bánh thơm ngon..."
"Thơm gì chứ? Chỉ là người đếm tiền mà thôi." Phi Phi ngồi xuống ghế ăn, "Một đồng nghiệp của con gia đình có quan hệ, được chuyển qua làm việc ở chi nhánh khác, tháng trước lãnh được năm ngàn, tiền hoa hồng, tiền thưởng, tiền phụ cấp này nọ một đống. Còn con tháng trước chỉ nhận được mức lương cơ bản, có hai ngàn."
Mẹ Lương đỡ eo của mình, nhìn bọn họ ngồi thành một vòng tròn, nói: "Không thì để chị Minh Nguyệt của con hỏi thử, để con chuyển đến làm việc với chi nhánh tốt hơn..."
"Thôi cô, con chẳng muốn chuyển đâu, ngân hàng địa phương có hoạt động tốt như thế nào thì cũng vẫn chỉ là ngân hàng địa phương, không thể so sánh với bốn ngân hàng lớn được. Nhà máy nhà cô cũng mở tài khoản tại một trong bốn ngân hàng lớn này đúng không ạ?"
Lương Tị chia đũa cho mọi người, "Bởi vì trong thị trấn chỉ có Ngân hàng Nông nghiệp mà thôi, tương đối thuận tiện."
"Bạn cùng lớp của em đã phải tốn rất nhiều công sức mới được làm việc ở Ngân hàng Trung Quốc, cạnh tranh ghê lắm." Phi Phi hâm mộ nói.
"Ngân hàng Trung Quốc tốt lắm sao? Bạn chị có một đứa em gái thi vào đó rất dễ, nhưng mới làm được hai tháng đã nghỉ việc, nói nhàm chán."
"Trong hệ thống ngân hàng thì ngân hàng Trung Quốc được xem là rất tốt!" Phi Phi đưa ra một ví dụ, "Nếu chị đi xem mắt, theo chị thì nói mình làm việc trong ngân hàng địa phương hay làm việc trong Ngân hàng Trung Quốc, cái nào sẽ có thể diện hơn? Ít nhất ở cái thị trấn tuyến 18 này của chúng ta, ngoài công chức ra thì chỉ có làm việc trong bốn ngân hàng lớn kia là có thể diện nhất."
"Hay là em đi thi công chức đi..."
"Em không thi đâu. Tính tiền lãi thôi em đã thấy ngán rồi, nói gì đến đi thi công chức."
"Kêu con đến nhà máy làm với chị Minh Nguyệt, con không đi. Kêu đi thi công chức, con cũng sợ khổ. Vậy thì con đừng có kiêu ca này nọ." Mẹ Lương nói với cô ấy.
Ba Lương xen vào: "Bây giờ không giống như mấy năm trước nữa. Khi đó chị út của con nhờ quen biết nên mới có thể đi làm ở đơn vị, nhưng bây giờ thì không được. Mỗi lần vào là phải thi."
"Bây giờ cũng vậy mà dượng!" Phi Phi nói: "Bây giờ không chỉ dựa vào quan hệ, mà còn phải xem mối quan hệ của ai mạnh hơn. Nếu không có quan hệ thì đến các chi nhánh ở vùng sâu vùng xa, còn nếu quan hệ mạnh thì được đến các chi nhánh tốt."
"Ngân hàng đến những vùng sâu vùng xa làm gì?" Ba Lương nói.
"Các hợp tác xã tín dụng ở nông thôn đó dượng."
"Ăn cơm đi, ăn cơm đi." Mẹ Lương thúc giục cô ấy.
"Mẹ, hay là con lấy cho mẹ đôi đũa, mẹ đứng đây ăn cơm nhé?" Lương Tị nhìn bà đỡ eo xoay người qua lại.
"Được đó, để mẹ con đứng đây ăn đi." Ba Lương trả lời.
Lương Tị bưng chén và đũa đi tới, Phi Phi gắp đùi gà cho vào chén của bà, "Cô, cô ăn đùi gà đi."
"Cô không ăn được. Cô chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm thôi."
Phi Phi lại gắp đùi gà cho ba Lương, "Dượng, dượng ăn đi." Sau đó lại niềm nở nói: "Con nhờ đồng nghiệp ở nước ngoài mang về cho dượng mấy hộp viên canxi, hai ngày nữa con sẽ mang đến cho dượng."
Giống như người vô hình, từ khi vào nhà đến giờ Chu Toàn cũng không nói nhiều, ngay cả nhìn mẹ Lương cũng không dám, chỉ vùi đầu vào ăn cơm. Ba Lương nói chuyện với cậu vài câu, cũng đều là chuyện trong nhà máy.
Mẹ Lương không để ý đến Chu Toàn, chỉ nói chuyện với Phi Phi hoặc Lương Tị. Chủ đề không hiểu sao lại chuyển đến chuyện của xui gia nhà một người bà con xa, nói con trai người này chuẩn bị kết hôn, nhưng bên nhà gái đổi ý rồi.
"Lúc đầu nhà trai hứa sẽ mua nhà trước khi kết hôn nhưng rốt cuộc không có tiền mua nên bên nhà gái đã từ hôn", mẹ Lương nói.
"Đáng đời. Nếu không có tiền mua thì hứa hẹn để làm gì? Nói theo mức độ nghiêm trọng thì có khác gì lừa hôn đâu!" Phi Phi hỏi.
"Mọi chuyện rất phức tạp, không thể hiểu đơn giản như vậy được." Ba Lương nói: "Anh họ này của các con đã ba mươi lăm tuổi, gia cảnh yếu kém nên vẫn không tìm được vợ, trong nhà tìm người mai mối, thật vất vả mới được một người, nên mới hứa với bên nhà gái là sẽ mua nhà trước khi kết hôn."
"Hôm qua họ gọi điện đến vay tiền, nói trước hết tìm cách đặt cọc trước. Có câu giúp người trong cơn hoạn nạn, nên ba đã hứa cho họ vay hai mươi ngàn tệ, cũng không mong trả lại."
"Đàn ông ba mươi lăm tuổi còn chưa mua được nhà, lấy anh ta để làm gì?" Phi Phi bĩu môi, "Nếu là con con sẽ không lấy. Đàn ông ba mươi không phát bốn mươi không giàu. Về cơ bản đời này không có hy vọng trông cậy vào nữa rồi."
"Ơ ơ... Con nói cứ như mua nhà giống như mua kẹo đậu không bằng." Ba Lương trêu cô ấy, "Hầu hết mọi người ở nông thôn đều phải dùng hết của cải mới đủ tiền đặt cọc trước."
"Dượng à, để con nói cho dượng nghe, đàn ông ba bốn chục tuổi rồi mà vẫn không có tương lai thì đời này coi như bỏ, cho dù có lừa gạt cưới được vợ về thì sau này cũng ly hôn hoặc là bỏ trốn thôi... "
"Ăn cơm đi!" Mẹ Lương trách cô ấy. Sau đó đặt đũa xuống, không có tâm trạng ăn nữa.
Ăn thì ăn, Phi Phi nhàn nhã ăn, không nói nữa.
Lương Tị nhìn Chu Toàn, cậu cười đùa tí tửng nói với ba Lương là mình muốn uống rượu, bị mẹ Lương mắng cho một trận.
Lương Tị cảm thấy thật mệt mỏi, ăn một bữa cơm thôi mà biết bao nhiêu là sóng gió. Phi Phi có tâm sự, không nói thẳng ra mà cứ quanh co lòng vòng. Giữa cha và con gái cũng có một sự ngăn cách sâu, dù cô không thể chịu được cái cách mà Phi Phi đối xử với Chu Toàn, cô cũng không nên can thiệp vào việc nhà của người khác.
Bàn ăn yên lặng một lúc, Chu Toàn tìm chuyện để nói, nói hai ngày nay thấy Lý Thiên Thuỷ cứ chạy đến nhà máy bên cạnh. Cậu cho rằng Lý Thiên Thuỷ muốn hợp tác với bên kia, sau khi nghe ngóng mới biết được là bên kia thiếu tiền anh không chịu trả. Mượn chuyện này, cậu ngập ngừng nói: "Ngày nay con gái muốn tìm bạn đời không thể chỉ dựa vào điều kiện. Nhân phẩm luôn là điều quan trọng nhất. Trong thị trấn có rất nhiều kẻ có tiền, nhưng ở bên ngoài sống bậy sống bạ, quỵt nợ người ta cũng không ít."
"Bé út và con trai nhà họ Tưởng chia tay rồi nên em mới nói, hai tháng trước em thấy Tưởng Kình dẫn một cô gái đi ăn cơm."
"Anh ấy đã chia tay với chị út lâu rồi, dẫn một cô gái ra ngoài ăn cơm có gì sai?" Phi Phi bực mình đáp.
Chu Toàn ngập ngừng cả buổi, không nói được lời nào.
Mẹ Lương buồn bực, nói với Phi Phi: "Con lo ăn đi, không muốn ăn thì đi ra ngoài."
Ba Lương ngắt lời, "Vậy Lý Thiên Thuỷ có đòi được tiền không?"
"Không được. Nhưng mà làm căng lắm. Em nghe nói nếu không phải lúc chiều có người kéo lại, suýt chút nữa thì đánh nhau rồi." Chu Toàn bắt lấy chủ đề này, nói chuyện với ba Lương, "Không phải nhà máy bên cạnh muốn chuyển sang kinh doanh rượu nhưng không ăn nên làm ra nên chất đống ở trong kho đó sao? Họ ỷ nhà mình đông anh em, không muốn trả lại tiền cho nhà họ Lý mà muốn dùng số rượu này trao đổi."
"Gia đình này thật tồi." Ba Lương hỏi: "Nhà bọn họ có năm sáu anh em đúng không?"
"Có... sáu anh em? Người lớn nhất năm mươi tuổi, còn người nhỏ nhất cũng trạc Lý Thiên Thuỷ. Nhưng thanh danh của người này còn tệ hơn mấy đứa anh." Chu Toàn nói.
"Tư tưởng của thế hệ trước vẫn có phần hợp lý, trong nhà có nhiều con trai không dễ bị bắt nạt." Ba Lương cảm khái.
"Cũng không hẳn. Giống như con trai lớn nhà họ Lý, em tiếp xúc với cậu ta vài lần, cậu ta không nóng nảy như em mình." Chu Toàn nói: "Nhà kia ỷ vào việc nhà mình đông anh em, khi dễ nhà họ Lý chỉ có một quả phụ và cậu con lớn ở trong trấn. Nếu đổi thành nhà có thế lực xem, bọn họ có trả tiền hay không?"
- -
Sau bữa ăn, Chu Toàn bị mẹ Lương gọi đến phòng làm việc, Phi Phi ở phòng ngủ nhìn chiếc túi mà Chu Toàn tặng cho mình, liên tục hỏi Lương Tị chiếc túi này có phải hàng thật không, là hàng chính hãng hay gì.
"Đương nhiên là hàng chính hãng." Lương Tị nói: "Cậu đặc biệt nhờ chị tìm người mua giúp em đó."
"Ông ấy lại xin tiền cô?" Phi Phi nhìn cô.
"Nghĩ gì vậy hả, cậu có tiền lương mà."
Phi Phi không hỏi thêm câu nào nữa, cô ấy cầm lấy chiếc túi so sánh nó với vài chiếc túi xách của Lương Tị, rồi cẩn thận đặt nó vào túi. Sau đó lại lần lượt mang những chiếc túi của Lương Tị lên vai, đứng trước gương soi toàn thân để chụp hình.
Bình thường cô ấy rất ít mua túi, không phải là cô ấy không có tiền, ngày lễ ngày Tết mẹ Lương đều lén nhét lì xì cho cô ấy, đủ để cô ấy mua vài chiếc túi. Một là cô ấy không muốn mua, hai là đang chờ để nhặt của hời từ Lương Tị.
Những chiếc túi của Lương Tị về cơ bản đều do Lương Minh Nguyệt cho. Lương Tị mang vài tháng thì chán, tiện tay đưa cho cô ấy. Mỗi chiếc túi về tay cô ấy đều mới đến tám phần. Đợi sau vài tháng mang chán rồi cô ấy sẽ âm thầm đem lên mạng bán.
Thấy cô ấy vui vẻ đứng đó chụp hình, không hiểu sao Lương Tị lại nghĩ đến mình vài tháng trước. Vào thời điểm đó, khi nhận được túi mới, cô cũng giống như Phi Phi bây giờ, chụp và đăng lên mạng bằng nhiều cách khác nhau, chỉ có như vậy mới có thể đạt được sự hài lòng và vui vẻ.
Một chiếc túi có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ trong nửa tháng. Vậy nên cô hoàn toàn có thể hiểu được niềm vui của Phi Phi. Đây là niềm vui chỉ thuộc về những cô gái nhỏ, một chiếc túi, một chiếc váy mới, niềm vui thật giản đơn.
Nhưng bây giờ khi cô nhìn lại những chiếc túi này, có vẻ như chúng cũng chỉ như vậy mà thôi. Chỉ là một món đồ vặt vãnh, thật sự không đáng để bỏ ra vài chục ngàn mua về.
Phi Phi chụp xong thì nói: "Chị, em thấy chị Minh Nguyệt rất cưng chiều và hào phóng với chị, cho chị cái túi mà chẳng khác nào cho kẹo đậu vậy. Bạn trai cũng chẳng được thế này." Nói xong cô ấy bắt đầu đếm, tắc lưỡi: "Tính trong năm nay thôi đã cho chị năm cái rồi!"
"Em chọn hai cái tùy ý đi." Lương Tị nói.
"Thật sao chị!!!"
"Thật còn hơn ngọc trai nữa."
Phi Phi sung sướng lăn lộn trên giường, rồi làm lễ bái với cô, "Tạ chị Tư ban thưởng." Sau đó lập tức nhảy xuống giường, bắt đầu chọn túi.
Mẹ Lương từ phòng làm việc đến, nói Phi Phi tối nay đừng về. Phi Phi đang vui, ngẩng đầu lên nói buổi tối sẽ ngủ cùng phòng với chị út. Bởi vì để chọn được túi, có thể cô ấy sẽ phải mất ba tiếng đồng hồ.
Lương Tị thấy họ trò chuyện xong, bước ra nói với Chu Toàn: "Con đưa cậu về nhà máy nhé?"
"Không cần phiền phức, cậu tự lái xe của con về được rồi."
"Để con đưa cậu đi, ngày mai cuối tuần con không đến nhà máy, còn muốn dùng xe đi chợ vật liệu xây dựng nữa." Lương Tị cầm chìa khóa xe đi ra.
Trên đường đưa Chu Toàn trở về, cô thuận miệng hỏi: "Cậu, nhà máy của chúng ta có khoản nào chưa thanh toán cho nhà máy bên cạnh không?"
"Còn sớm, đợi đến đầu tháng sau mới kết sổ." Chu Toàn lòng mang tâm sự đáp.
Lương Tị gật đầu, không nói gì nữa.
Cho đến khi chuẩn bị xuống xe vào nhà máy, Chu Toàn mới nghiêng người ngập ngừng hỏi: "Bé út, con thấy Phi Phi chuyển sang ngân hàng khác có khó không?"
"Chắc phải thi mới được?"
"Có cách nào mà không thi không?"
"...Con cũng không rõ."
"Vậy con có thể hỏi chị con thay cậu được không?" Chu Toàn lo lắng nhìn cô, ngượng ngùng nói: "Phi Phi cũng vì cậu mà bị liên lụy, không có người nào tốt chịu hẹn hò với con bé. Cậu nghĩ nếu đổi một công việc đàng hoàng......"
"Để con giúp cậu hỏi một chút." Lương Tị ngập ngừng nói: "Thật ra công việc của em ấy đã rất đàng hoàng rồi." Phi Phi không có tính quyết đoán, luôn đứng núi này trông núi nọ. Mới tốt nghiệp một năm mà thay đổi ba bốn công việc rồi.
"Ừ ừ, cảm ơn con, cậu sẽ ghi nhớ phần ân tình này." Chu Toàn cảm kích nói.
Lương Tị quay mặt đi, giục cậu xuống xe, nói mình còn có việc khác phải làm. Chu Toàn bước xuống, không ngừng vẫy tay nhìn cô rời đi. Cậu vốn không cao, lại mập, còn mang theo biểu cảm hơi lấy lòng, nhìn từ xa trông giống như một ông già nhỏ bé.
Lương Tị đột nhiên cảm thấy buồn vô cớ, bản chất của con người luôn yếu đuối, cô không biết nếu sau này đến lượt mình làm cha mẹ, liệu cô có thể vì tiền đồ của con mình mà ăn nói khép nép, nhờ vả sự giúp đỡ hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...