Về Người Tôi Yêu

Buổi tối Lý Thiên Thuỷ gửi cho cô một tin nhắn, nói tối nay có một bữa tiệc xã giao, kêu cô đừng đợi mình. Lương Tị nói anh cứ bận đi, cô sẽ tự ra ngoài kiếm gì đó để ăn.

Lý Thiên Thuỷ cũng trở tay không kịp, nhà sản xuất tủ phòng tắm đã trực tiếp từ sân bay đến showroom mà không gọi điện trước. Ngày hôm qua anh mới liên lạc với họ, nói là mình sẽ thanh toán tiền hàng vào thứ tư tới.

Trên bàn ăn, đối phương rất lễ độ nói rằng con trai mình sắp tham gia một cuộc thi đấu ô tô, vì vậy họ ghé qua xem. Trên thực tế, họ đã nghe nói là công việc kinh doanh của hai anh em anh thất bại và đã phá sản.

Nhóm bọn họ đến ba người, nói là sẽ ở lại chơi hai ngày, ý tứ rất rõ ràng là sẽ về sau khi nhận được tiền.

Mãi cho đến mười một giờ đêm Lý Thiên Thuỷ mới trở lại căn hộ. Bên kia anh đã sắp xếp người đưa nhà sản xuất trở lại khách sạn. Về đến nơi anh liền vào nhà vệ sinh để nôn, tửu lượng của đối phương rất tốt, uống rất thoải mái, không uống thì rất không nể mặt, anh còn bị người uống giỏi mời rượu, ít nhất cũng uống cỡ nửa lít.

Lương Tị vuốt lưng cho anh, Lý Thiên Thuỷ đẩy cô ra, không muốn cô nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Lương Tị đi rót nước cho anh, ngồi ngay ngắn trên thành bồn tắm hỏi anh: "Anh uống bao nhiêu rồi?"

Lý Thiên Thuỷ nói: "Bốn người... uống gần một lít rưỡi rượu đế 88 độ."

Thấy anh giơ năm ngón tay về phía mình, cộng với rượu 88 độ, Lương Tị biết rằng anh đã uống quá nhiều.

Lương Tị cho anh uống nước, kêu anh súc miệng.

Anh không muốn, anh nói muốn đánh răng, nếu không thì miệng sẽ có mùi khó chịu.

...

Anh súc miệng rồi bắt đầu đánh răng, hỏi cô: "Em đoán xem kem đánh răng có mùi gì?"

Lương Tị ôm anh, dỗ anh cởi quần áo đi tắm.

Lý Thiên Thuỷ vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng anh lại cứ giả ngây giả dại, muốn Lương Tị giúp mình làm hết việc này đến việc nọ.

Sau khi làm xong, Lương Tị còn đắp mặt nạ cho anh, anh ngoan ngoãn nằm, một hồi thì kêu đau đầu, đau bụng, một hồi lại nói ngứa lưng.

Lương Tị không hỏi anh uống rượu với ai, anh chỉ mình đau ở đâu cô liền xoa xoa thổi thổi chỗ đó cho anh. Sau đó lại mở hộp sữa chua kêu anh uống.

Anh không chịu uống, nói lạnh.


Lương Tị dỗ dành anh, gọi anh là cục cưng.

Lý Thiên Thuỷ ngồi dậy uống sữa chua, mái tóc ướt mềm mại rũ xuống trán, trông rất ngoan ngoãn.

Lương Tị khen anh, "Thuỷ Thuỷ của em giỏi quá, có thể tự mình uống sữa chua."

Lý Thiên Thuỷ xấu hổ nằm xuống ngủ.

Lương Tị hôn anh, "Thôi mà, uống xong sữa chua anh sẽ thấy dễ chịu ngay."

Lý Thiên Thuỷ lại ngồi dậy uống sữa chua, ống hút phát ra âm thanh xì xì.

Lương Tị cười cười, đốt một điếu thuốc, "Anh dễ chịu hơn chưa?"

Lý Thiên Thuỷ cũng mỉm cười gật đầu, "Dễ chịu rồi."

Lương Tị xoa tóc anh, đưa điếu thuốc trong tay cho anh, "Đã đến lúc cắt tóc rồi, để khi nào em sửa cho anh."

"Ừ." Lý Thiên Thuỷ rít một hơi thuốc lá.

"Công việc có chuyện gì phiền lòng sao?" Lương Tị hỏi.

"Chuyện nhỏ thôi." Lý Thiên Thuỷ xấu hổ nói: "Anh chỉ muốn mượn rượu giả điên, hành động như một đứa trẻ được chiều chuộng mà thôi."

Ha ha ha ha, Lương Tị cười lớn.

Cười xong vuốt ve mặt anh, "Mặt anh trước kia dày lắm mà, gần đây sao lại dễ thẹn thùng như vậy?"

"Anh cũng không biết nữa." Lý Thiên Thủy cũng không hiểu, "Chỉ là có một ngày đột nhiên đối mặt với em, anh không tự chủ được cảm thấy thẹn thùng."

Hai người ngồi đối diện nhau, Lương Tị nghiêng người hôn anh, Lý Thiên Thuỷ cũng nhẹ nhàng hôn cô.

Lương Tị khen anh, "Anh rất mạnh mẽ, là người đàn ông xuất sắc và mạnh mẽ nhất mà em từng biết."

"Em đã tiếp xúc với rất nhiều khách hàng nam, yêu ma quỷ quái, đủ thứ loại người. Không phải nói bọn họ không tốt, mà là vì trên người bọn họ không có những phẩm chất thu hút em. Em có thể ngưỡng mộ họ, nhưng không thể thích được họ."


"Em thích người có chí, có tài, có sự nghiệp. Cá nhân anh ta phải là người có trách nhiệm, có đạo đức và nhất là phải có hiếu. Bởi vì những người biết tôn trọng ông bà cha mẹ là những người có phẩm hạnh tốt. Cái mà em gọi là hiếu thảo không phải là ngu hiếu, không phải là con cưng của mẹ, mà là sự lương thiện cơ bản nhất trong bản chất con người."

Lý Thiên Thuỷ lặng lẽ nhìn cô, hỏi: "Anh có tất cả những thứ này sao?"

"Có." Lương Tị không chút phân vân trả lời.

"Anh là người đàn ông nổi bật và mạnh mẽ nhất mà em từng biết?"

"Phải." Lương Tị nhìn vào đôi mắt phát sáng của anh, trả lời một cách vang dội.

Lý Thiên Thuỷ rất xấu hổ, sau đó nói: "Nhưng anh nghĩ khả năng kinh doanh của mình chỉ ở mức bình thường."

"Chị em là người thông minh như vậy, cũng nguyện ý hợp tác với anh, nói cách khác anh nhất định có chỗ hơn người." Lương Tị nhìn anh, "Mà anh có từng ấy ưu điểm là được rồi, đừng quá hoàn mỹ."

Lý Thiên Thuỷ nhìn cô xác nhận lại, "Em thật sự tin anh sao?"

"Ngay cả khi tất cả mọi người trên thế giới này nghi ngờ năng lực của anh, em vẫn sẽ kiên định tin tưởng vào anh." Lương Tị nói từng chữ một.

Lý Thiên Thuỷ đã nhận được nguồn năng lượng to lớn và sự khích lệ vô hạn. Anh biết rất rõ rằng Lương Tị đang động viên anh, nhưng nó thật sự rất hữu ích. Đặc biệt là khi Lương Tị nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ và kiên định, anh cảm thấy mình như sở hữu cả thế giới, cho dù trong lòng có ngàn vạn tảng đá và khe núi, Lương Tị cũng sẽ san phẳng tất cả.

Anh vô thức bắt đầu vênh váo và trở nên kiêu ngạo, để kiềm chế sự kiêu ngạo này, anh im lặng và không ngừng hút thuốc.

Lương Tị nhìn anh, cũng không nói gì.

Lý Thiên Thuỷ đưa tay che mắt cô lại, anh lập tức hiểu những gì Tưởng Kình nói, nói rằng cô là một con dao giết người.

Anh kích động đến mức cả đêm không ngủ, đại khái là bởi vì quá kích động mà dẫn đến bị chóng mặt, phải vào phòng vệ sinh nôn hai lần.

Lương Tị đã sớm chịu không nổi, đi ngủ trước.

Sau khi nôn lần thứ hai, anh nhân tiện đi tắm, sau đó khỏa thân ngồi trên ban công hút một điếu thuốc. Tòa nhà cao và đêm cũng trầm, anh không lo bị nhìn thấy.


Không biết có phải vì men rượu quá mạnh hay vì sự thỏa mãn tột độ của hư vinh hay không mà anh bắt đầu cảm thấy lâng lâng.

Anh không chỉ lâng lâng mà bước chân dường như cũng trở nên bay bổng. Anh mang theo năng lượng phấn chấn đó lên giường, anh muốn đánh thức Lương Tị dậy, anh muốn nói rất nhiều rất nhiều điều với cô.

Nhưng Lương Tị đã quá mệt mỏi, không để ý đến anh.

Anh bực bội, anh hôn cô, anh làm xằng làm bậy với cô. Lương Tị bị kích thích, ôm anh muốn hôn lại, nhưng Lý Thiên Thuỷ hoàn toàn không chỉ có ý này.

Ở anh có một sự dữ dội, một kiểu cố chấp không bao giờ bỏ cuộc, nhất quyết muốn cô phải khuất phục trước mình. Cô có linh cảm về những gì sắp xảy ra, và cũng mơ hồ mong chờ nó.

Lý Thiên Thuỷ ôm cô đến ban công, kêu cô nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, sau đó anh nửa quỳ trước mặt cô như một hiệp sĩ, hôn cô từng chút một.

Lương Tị xuất thần, cô giống như một nữ hoàng nhìn đời bằng cái nhìn ngạo nghễ, mà anh là một nam sủng rơi vào bụi trần đang chờ được sủng ái. Nghĩ như vậy, cô liền nhập vai nữ hoàng vươn tay nâng cằm anh. Lý Thiên Thuỷ ngước nhìn cô, bắt đầu liếm ngón tay của cô, cực kỳ quyến rũ và gợi tình.

Mọi chuyện sau đó đều không quan trọng, quan trọng là tư thế và thái độ của Lý Thiên Thủy, anh dùng hành động thiết thực nói với cô rằng nếu anh là vua thì cô sẽ là hoàng hậu ở bên cạnh anh. Còn nếu cô là một nữ hoàng, anh sẵn sàng làm bề tôi dưới váy.

—— Ngày hôm sau Lương Tị dậy sớm, cô nấu canh giải rượu cho anh, nấu xong thì ngồi xổm trong phòng tắm giặt quần áo. Lý Thiên Thuỷ tỉnh lại một lúc, anh càu nhàu rời giường, thấy canh trong bếp, anh tự tìm bậc thang cho mình, nói: "Rượu này mạnh quá, sau này không uống nữa."

Nói xong thì nhìn vào phòng tắm, cùng Lương Tị mắt đối mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn đi chỗ khác, ngại ngùng. Từng hình ảnh vô cùng đẹp đẽ, cực kỳ hạnh phúc của đêm qua đều không ngừng hiện lên trong tâm trí hai người họ.

Sau khi xong việc, Lý Thiên Thuỷ cũng không chịu buông tha, Lương Tị hiểu ý anh, thuận theo anh mà thừa nhận rằng đây là lần quan hệ tình dục đẹp đẽ và ly kỳ nhất mà cô từng trải qua. Nghe xong, Lý Thiên Thuỷ mới hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Lương Tị đang vò quần áo thì Lý Thiên Thuỷ giành lấy, "Sau này việc này cứ để anh." Anh luôn nhớ rằng tay cô không thể chạm vào bột giặt.

Lương Tị đứng dậy rửa tay, nghĩ đến những chuyện càn rỡ dưới ánh trăng đêm qua, cơ thể cô chợt rộn ràng, khuôn mặt cũng vô thức nóng lên. Cô dựa vào bồn rửa mặt nhìn anh: "Sau này uống ít một chút."

"Ừ, sau này anh sẽ không uống nữa." Lý Thiên Thuỷ trả lời.

"Không phải là không được uống rượu, mà là uống ít đi."

"Được." Lý Thiên Thuỷ nhẹ nhàng đáp.

Anh nấn ná hồi lâu, ném quần áo xuống, thẳng thắn hỏi cô: "Tối hôm qua thấy anh thế nào?"

Lương Tị gật đầu, "... Rất tuyệt."

"Tuyệt cỡ nào?"

"Vô cùng, vô cùng tuyệt." Lương Tị quay đầu nhìn anh, "Tối hôm qua em nói tuyệt vời, không phải dỗ anh, mà là xuất phát từ đáy lòng."

Lý Thiên Thuỷ chồm lên hôn cô một chút, sau đó tiếp tục giặt quần áo. Lương Tị nhìn anh, cúi xuống hôn anh, "Anh còn đau đầu không?"


"Em có thích không?" Hỏi một đằng Lý Thiên Thuỷ trả lời một nẻo.

"Em thích." Lương Tị gật đầu.

Nói xong, cả hai cùng cười. Trong lòng cả hai đều thích, nhưng họ xấu hổ không dám nói ra, giờ đây những suy nghĩ lúng ta lúng túng đó đều được hoá giải một cách tự nhiên.

Lương Tị rất hạnh phúc, mối quan hệ giữa hai người đã vươn lên một tầm cao mới. Những điểm được coi là trở ngại và sẽ trở thành mâu thuẫn đang được đối mặt và giải quyết từng chút một.

Đây chính xác là những gì cô theo đuổi, một sự gần gũi lý tưởng. Không có hiểu lầm, không cẩu huyết, cãi vã, v.v. Khi hai người ở bên nhau, tình cảm gắn bó rất quan trọng, nó có thể khiến họ cùng nhau chống lại mọi thế lực bên ngoài.

Bởi vì cô biết rằng mình sẽ phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt khi trở về nhà, cả gia đình sẽ phản đối việc họ ở bên nhau.

Lý Thiên Thuỷ cũng nhận thức rõ điều này, họ chưa từng thảo luận về việc phải làm gì sau khi trở về nhà, mà chỉ luôn dành năng lượng để làm việc và củng cố tình cảm của nhau.

Sau khi Lý Thiên Thuỷ phơi quần áo và rửa mặt xong, Lương Tị vào bếp hâm nóng cháo, sau đó trải chăn bông lên giường rồi chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa. Lý Thiên Thuỷ lau mặt xong đi tới, túm hai góc chăn tung mạnh, chăn được trải thẳng thớm trên giường.

Không giống như Lương Tị, vụng về đi quanh giường để kéo phẳng bốn góc.

"Anh đang cười nhạo em sao?" Lương Tị nhìn anh.

Lý Thiên Thuỷ cười, quay lại bếp múc cháo.

Lương Tị theo sau đấm nhẹ vào người anh, Lý Thiên Thuỷ bất ngờ quay lại, nắm lấy bàn tay đang gây loạn của cô, hôn lên môi cô.

Lương Tị bám lấy cổ anh hôn đáp lại, nụ hôn càng táo bạo và nồng nhiệt hơn, khác hẳn với những nụ hôn nhẹ nhàng không quá ham muốn trước đây. Đợi Lý Thiên Thuỷ sắp không thể kiềm chế được nữa, cô mới chịu dừng lại, vuốt thẳng quần áo của anh, giục anh ăn cháo rồi đi làm.

Cô đứng trên ban công, nhìn người đàn ông nhỏ bé dưới lầu, mặc dù anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn vẫy tay. Rồi đột nhiên cô lại muốn khóc, đây là cuộc sống mà cô mong muốn, bình thường, đơn giản, hai người sáng đi chiều về, ngày ngày làm việc. Không bị gánh nặng bởi số tiền lớn, chỉ cần có một ngôi nhà nhỏ, đủ nuôi sống nhau là tốt rồi.

Cô ở trên ban công một lúc, sau đó trở vào, ngồi trên giường gọi điện thoại cho Lương Minh Nguyệt. Như thường lệ, Lương Minh Nguyệt kêu cô có gì muốn nói thì nói ngay, không có gì thì đừng nói những điều vô nghĩa.

Lương Tị lặng lẽ cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho mẹ Lương, nói rằng mình đã mua nhiều loại đồ khô để mang về, một ít cho cậu, một ít cho dì, và cả cô nữa.

Hai người trò chuyện mười mấy phút, không còn gì để nói nữa thì cúp máy.

Chăn trên giường đã bị cô ngồi nhăn nhúm, cô bắt chước Lý Thiên Thuỷ, dùng sức tung lên làm phẳng nó ra. Sau đó dọn dẹp nhà cửa, rồi xách túi đi ra ngoài.

Cô đi loanh quanh một hồi, nhưng lòng dạ cứ ngổn ngang, bất giác đã đến trước cửa ngân hàng. Cô đứng ở cửa hút một điếu thuốc, không chút do dự đi vào, xếp hàng đợi làm thủ tục rút tiền. Lúc sắp đến lượt thì cô nhận được một cuộc điện thoại, sau khi bắt máy, suy nghĩ một chút, cô yêu cầu đối phương gửi số tài khoản cho mình.

Đến lượt cô, ý định rút một khoản tiền lớn lúc đầu giờ đã đổi thành chuyển khoản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui