Mặc dù Mạnh Chiêu mất máu quá nhiều, nhưng trên người không có vết thương chí mạng khác, tố chất cơ thể anh lại luôn tốt, quá trình phục hồi xem như khá nhanh, nằm viện ba ngày sau đã có thể xuất viện.
Hôm xuất viện, đội trưởng Triệu lại đến bệnh viện một chuyến.
Lục Thời Sâm đi làm thủ tục xuất viện, Mạnh Chiêu ở lại phòng bệnh trò chuyện với anh ta: “Đàn anh, công việc của anh bận rộn như thế còn đích thân tới đây, bọn em gọi xe trở về là được.”
“Thật ra lần này anh tới đây, cũng không chỉ đến đón hai cậu xuất viện,” Đội trưởng Triệu cười một tiếng, “Có một chuyện liên quan đến vụ án, anh muốn tới đây nói trực tiếp cho cậu.”
“Chuyện gì?” Vừa nghe có liên quan đến vụ án, quả nhiên Mạnh Chiêu có hứng thú.
“Con trai của Lâm Mạch tỉnh rồi, lúc bọn anh lấy lời khai của cậu ấy, cậu ấy cung cấp thông tin liên quan đến cái hộp đen.
Cậu ấy nói khi Lâm Mạch giao cái hộp thật cho bọn bắt cóc, đúng lúc cậu ấy trong trạng thái tỉnh táo, cậu ấy nhìn thấy bọn bắt cóc lấy cái hộp đen trong túi ra, đó chắc là một cái bút ghi âm.”
“Bút ghi âm? Chắc chắn không?”
“Con trai của Lâm Mạch làm việc trong trung tâm mua sắm kỹ thuật số, bình thường tiếp xúc với các sản phẩm điện tử, trong trường học cũng học chuyên ngành liên quan, hẳn sẽ không nhìn lầm.
Hơn nữa theo lời cậu ấy nói, nhìn ngoại hình cái bút ghi âm kia nhiều năm rồi, loại khá cũ.”
“Năm đó thứ Trương Lâm Thanh giao cho Lâm Mạch là một cái bút ghi âm?” Mạnh Chiêu trầm ngâm nói, “Hai mươi năm trước bút ghi âm cũng không phổ biến trên thị trường, giá cả cũng rất đắt đỏ, theo lời kể trước đó của Lâm Mạch, lúc ấy Trương Lâm Thanh cũng không giàu có gì, tốn nhiều tiền như thế mua một cái bút ghi âm, nội dung ghi lại nhất định rất quan trọng.”
Đúng lúc này, Lục Thời Sâm làm xong thủ tục xuất viện, đi vào phòng bệnh.
Đội trưởng Triệu nghe thấy tiếng bước chân bèn quay người chào hắn.
Thấy vẻ mặt Mạnh Chiêu hơi nghiêm túc, Lục Thời Sâm đi qua, buông đồ trong tay xuống: “Sao vậy?”
“Năm đó thứ Trương Lâm Thanh giao cho Lâm Mạch là một cái bút ghi âm,” Mạnh Chiêu nói với Lục Thời Sâm xong lại nhìn đội trưởng Triệu nói tiếp, “Có thể chắc chắn là trong bút ghi âm này nhất định chứa chứng cứ phạm tội của Ngô Gia Nghĩa, nếu không Ngô Gia Nghĩa sẽ không cấp bách muốn lấy được nó như thế, năm đó Trương Lâm Thanh cũng sẽ không để Lâm Mạch giữ khư khư cái túi kia.”
“Phải,” Đội trưởng Triệu gật đầu, lại thở dài, “Điều lo lắng nhất bây giờ là sau khi hai người kia lấy được bút ghi âm, chuyện đầu tiên là lập tức tiêu hủy nó, vậy chứng cứ năm đó Ngô Gia Nghĩa thuê người giết người sẽ hoàn toàn bị hủy.”
Vẻ mặt Mạnh Chiêu trở nên nghiêm túc theo, sau khi hai người kia lấy được bút ghi âm, lựa chọn lập tức tiêu hủy, hay là…
Lúc này, Lục Thời Sâm lên tiếng, nói ra suy nghĩ lóe lên trong đầu Mạnh Chiêu: “Cũng chưa chắc.”
“Hửm?” Đội trưởng Triệu ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sâm, “Là sao?”
“Hai mươi năm trước, Trương Lâm Thanh giấu giếm Ngô Gia Nghĩa lén ghi lại chứng cứ Ngô Gia Nghĩa thuê người giết người.
Có vết xe đổ này, bây giờ Ngô Gia Nghĩa chưa chắc sẽ tin tưởng thuộc hạ, giao chuyện tiêu hủy chứng cứ cho người khác, ông ta có thể hoàn toàn yên tâm không? Ai có thể cam đoan sẽ không xuất hiện Trương Lâm Thanh thứ hai?”
Lục Thời Sâm dừng một lát rồi nói tiếp: “Một cái bút ghi âm hai mươi năm trước, bởi vì hết pin, chắc chắn sẽ không mở ra được nếu không sửa chữa, đối với Ngô Gia Nghĩa mà nói, cách tiêu hủy ổn thỏa nhất đó là nhìn thấy cái bút ghi âm chưa sửa này giao vào tay mình y nguyên không thay đổi, sau đó lại đích thân tiêu hủy nó, như vậy có thể đảm bảo nội dung ghi âm không bị bất kỳ ai nghe được và khôi phục.”
Đội trưởng Triệu suy nghĩ một lát, nói: “Thật sự có khả năng này.”
“Em nhất trí với cách nghĩ của cố vấn Lục,” Mạnh Chiêu nhìn đội trưởng Triệu nói, “Cho nên đàn anh, em hy vọng các anh đừng nên từ bỏ tìm kiếm hai tên sát thủ kia trong phạm vi Nham Thành, về phần Ngô Gia Nghĩa, em nghĩ cách bảo người khác giám sát ông ta, ngăn ông ta lấy được cây bút ghi âm.”
“Được.” Đội trưởng Triệu nói.
“Đi thôi,” Mạnh Chiêu đứng lên, “Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Anh nói xong, lúc này mới chú ý đến túi đồ nhỏ Lục Thời Sâm vừa xách về, “Nhiều thuốc vậy? Tôi chỉ mất ít máu thôi…” Nghĩ đến phong cách xa xỉ ôm đồm nhiều thứ khi Lục Thời Sâm mua thuốc giảm đau trước đó, ánh mắt anh chuyển lên mặt Lục Thời Sâm, cảnh giác nói, “Cậu sẽ không bao hết các loại thuốc bổ máu của bệnh viện đúng không?”
“Không.” Vẻ mặt Lục Thời Sâm bình tĩnh một lần nữa xách đồ lên.
“Vậy bác sĩ kê nhiều thuốc thế này?” Mạnh Chiêu nhận một cái hộp bìa cứng trong tay Lục Thời Sâm, quan sát vỏ bên ngoài, “Đây là sản phẩm chăm sóc sức khỏe phải không? Bệnh viện còn có thể kê đơn sản phẩm chăm sóc sức khỏe, không vi phạm quy định à?’
“Tôi đến hiệu thuốc bên ngoài mua,” Lục Thời Sâm nói, “Bổ khí huyết.”
“…” Mạnh Chiêu cạn lời một lúc, nhìn mấy cái hộp khác hắn xách trong tay đã biết giá không rẻ, cuối cùng anh không nhịn được cằn nhằn, “Lục Thời Sâm, sau này cậu về hưu nhất định là quần thể tiêu thụ chủ yếu của bọn bán hàng đa cấp sản phẩm chăm sóc sức khỏe.”
Đội trưởng Triệu bên cạnh nói, “Cũng không thể nói như vậy, cố vấn Lục mua mấy sản phẩm chăm sóc sức khỏe này cũng không sai, hiệu quả bổ khí huyết của mấy thứ này rất tốt, lúc vợ anh ở cữ đã uống rồi.”
Mạnh Chiêu: “...”
Ba người ra khỏi phòng bệnh, đi đến thang máy, đội trưởng Triệu tiếp lời nói vừa rồi: “Nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, bên Nham Thành cậu yên tâm, đêm hôm đó bọn anh đã phát thông báo hỗ trợ điều tra cho tất cả chốt giao thông, quy định chỉ cần trên người ai có vết thương thì nhất định phải kiểm tra chặt chẽ thân phận, đảm bảo tội phạm không chạy ra khỏi Nham Thành.
Vả lại lần này anh tới đây, chủ yếu cũng muốn mời cậu và cố vấn Lục giúp một tay.”
Mạnh Chiêu: “Đàn anh, anh nói đi.”
“Bọn anh muốn bảo nhân viên kỹ thuật căn cứ vào đặc điểm của tội phạm vẽ một bức chân dung kẻ tình nghi, Tiểu Mạnh, cố vấn Lục, đêm đó hai cậu đều đã tiếp xúc với bọn bắt cóc, có thể cung cấp một vài thông tin đặc điểm tội phạm cho bọn anh không?”
Ba người đi thang máy xuống lầu, đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, mỗi người mở cửa xe ngồi vào trong xe.
“Đặc điểm gương mặt tội phạm à…” Ngồi vào ghế sau cùng Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu nói với đội trưởng Triệu ở ghế lái đằng trước, “Đêm đó ba người kia đều đeo khẩu trang, một người trong đó còn đội mũ, đặc điểm gương mặt lộ ra rất có hạn.”
“Các cậu cố gắng nhớ lại xem,” Đội trưởng Triệu lấy một cái bút ghi âm ra, giơ lên lắc hai cái với ghế sau, “Anh ghi âm.”
“Đêm đó em đánh nhau chính diện chủ yếu là tên dẫn đầu, về phần người khác,” Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm, “Cậu đánh nhau nhiều hơn, cậu nhớ lại đi.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm đáp.
Mạnh Chiêu nhớ lại tình cảnh đêm đó, rồi miêu tả: “Người đánh nhau với em, dưới khóe mắt có một vết sẹo hướng xuống, không nhìn rõ hết vết sẹo kia vì bị khẩu trang che.
Đường nét xung quanh mắt người này sâu hơn người bình thường, hốc mắt hơi lõm, khóe mắt rũ xuống… nhìn từ đặc điểm gương mặt lộ ra ngoài, chắc khoảng bốn mươi tuổi…”
Mạnh Chiêu lại miêu tả kỹ càng lông mày, khuôn mặt và các đặc điểm cơ thể của người kia.
Khi Lục Thời Sâm miêu tả đặc điểm của người khác, anh ngồi ở bên cạnh rơi vào suy tư.
Vừa rồi trong lúc miêu tả đặc điểm cục bộ của mặt sẹo, anh cứ cảm thấy càng nghĩ càng thấy quen, hình như đã gặp người này ở đâu rồi.
Nhất là vết sẹo ở khóe mắt kia… Phút chốc, trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên một tấm chân dung, anh biến sắc lẩm bẩm nói: “… Là hắn?”
Lục Thời Sâm nghe thấy anh nói nhỏ, nghiêng mặt sang hỏi anh: “Nghĩ đến gì rồi?”
Mạnh Chiêu lấy điện thoại của mình ra, nhanh chóng lướt đến một tấm ảnh chân dung kẻ tình nghi anh đã lưu trước đó, “Cậu nhìn xem, có giống vừa rồi tôi miêu tả không?”
Lục Thời Sâm nhìn chằm chằm tấm ảnh kia: “Đây là… hung thủ giết Lư Dương? ‘Người quản lý’ mà hai người quản lý lồng tối nói?”
“Ừ,” Mạnh Chiêu gật đầu nói, “Đêm đó người này che kín mặt, tôi nhất thời không thể nhận ra.
Xem ra sau khi giết Lư Dương hắn đã chạy trốn đến Nham Thành tiếp tục gây án, thật sự là thuộc hạ đắc lực của Ngô Gia Nghĩa…”
Đội trưởng Triệu lái xe hỏi: “Nói cách khác, bây giờ có một tấm chân dung kẻ tình nghi có sẵn?”
“Đúng là có sẵn, có điều bây giờ xem ra, chi tiết của ảnh này vẫn hơi khác người thật.” Mạnh Chiêu nhìn ảnh chân dung kia nói, “Đàn anh, anh bảo nhân viên kỹ thuật trong cục anh dựa theo miêu tả vừa rồi của em, lại cập nhật chi tiết cục bộ xung quanh mắt.”
“Được.” Đội trưởng Triệu đáp.
Xe dừng trước cửa khách sạn, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm xuống xe, tạm biệt đội trưởng Triệu sau đó đi lên cầu thang trước cửa khách sạn.
Hai người đi qua đại sảnh, đi thang máy lên lầu.
Mấy ngày nay Mạnh Chiêu vốn hơi có di chứng chóng mặt và buồn nôn, vừa nãy ngồi xe một đường, lúc này anh cảm thấy đầu choáng hơn.
Anh dựa lưng vào mặt tường thang máy, vừa định tìm gì đó chống đỡ, Lục Thời Sâm đã vươn tay vòng qua lưng anh ôm lấy Mạnh Chiêu.
Vừa đến khách sạn, chuyện đầu tiên Mạnh Chiêu muốn làm đó là tắm rửa, mấy ngày nay anh cứ ngửi thấy mùi máu tươi trên người mình.
Anh ôm áo ngủ, xỏ dép lê đi vào phòng tắm, Lục Thời Sâm đang ngồi ở trên ghế sofa nghiên cứu sách hướng dẫn thuốc.
Mạnh Chiêu dùng cánh tay không bị thương kéo gáy cổ áo lên, túm áo kéo xuống đầu.
Lúc này Lục Thời Sâm cũng đi vào phòng tắm.
Cởi áo thun kéo đến vết thương trên vai, Mạnh Chiêu đau đến mức hít sâu một hơi.
Lục Thời Sâm đi tới, cởi áo thun ra khỏi cánh tay trái giúp anh, lại lấy màng giữ tươi đã mua khi bị thương lần trước, quấn lên chỗ băng vải trên vai Mạnh Chiêu, đề phòng miệng vết thương dính nước.
Lục Thời Sâm xem ra cũng không biết chăm sóc người khác, động tác cẩn thận từng li từng tí, sợ đụng vào đến vết thương của Mạnh Chiêu.
Lục Thời Sâm quấn vết thương trên vai giúp Mạnh Chiêu xong, nhìn anh hỏi: “Có cần tôi tắm giúp cậu không?”
“Không cần.” Mạnh Chiêu lập tức nói.
Lục Thời Sâm cũng không nói gì thêm nữa mà đi ra phòng tắm.
Mạnh Chiêu đứng dưới vòi hoa sen, dội nước một lúc, nước ấm khiến cơ thể của anh thả lỏng ra.
Lúc ở bệnh viện anh luôn ngủ đứt quãng, thành thử không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, đến lúc này anh mới sinh ra cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Trước kia Mạnh Chiêu không sợ chết, anh thậm chí cảm thấy nếu có thể hy sinh vì nhiệm vụ giống như mẹ mình cũng không tệ.
Cho nên khi con dao găm kia đâm tới, trong đầu anh cũng không có nhiều sợ hãi với cái chết.
Nhưng cho đến khi anh và Lục Thời Sâm sóng vai đứng cạnh nhau, khi Lâm Mạch chĩa họng súng về phía anh, anh mới nhận ra, nếu cứ chết đi như vậy, anh sẽ cảm thấy giải thoát, nhưng tuyệt đối sẽ không cảm thấy trọn vẹn.
Cuộc đời của anh sẽ có tiếc nuối, điều đáng tiếc là anh và Lục Thời Sâm quen biết nhiều năm, nhưng số lần sóng vai như vậy thật sự ít càng thêm ít.
Mạnh Chiêu tắm rửa xông, lau tóc ra khỏi phòng tắm.
Đang lau tóc dở anh lại buồn ngủ, nên dứt khoát nằm trên giường sớm.
Mấy ngày nay anh chỉ có ăn với ngủ, hưởng thụ đãi ngộ tích mỡ cho lợn trước khi làm thịt, bù lại hết những lần thiếu ngủ trước đó.
Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, anh đột nhiên cảm thấy xúc cảm man mát dán bên gáy mình, mở mắt nhìn thấy Lục Thời Sâm đang nằm bên cạnh nhìn anh, hai ngón tay dán vào động mạch bên gáy, đang thử mạch đập của anh.
“Hử?” Mạnh Chiêu chưa hết buồn ngủ, mở mắt nhìn về phía hắn, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Ngón tay của Lục Thời Sâm vẫn không rời đi.
Mạch đập nơi lòng bàn tay chạm vào, nhịp đập từng cái một khiến hắn lần đầu cảm nhận được ý nghĩa của từ “sống”.
Hắn bỏ ngón tay ra, một lát sau cúi xuống chôn mặt bên gáy Mạnh Chiêu, dùng môi đụng vào vị trí mạch đập.
Theo đó, Lục Thời Sâm phát hiện nhịp đập bên gáy Mạnh Chiêu hình như trở nên nhanh hơn.
Thì ra nhịp tim sống động này sẽ thay đổi vì mình.
Mạnh Chiêu hơi ngửa đầu, bên gáy hơi ngứa, hơi ướt, Lục Thời Sâm đang dùng đầu lưỡi liếm láp anh, giống như động vật nhỏ đang vuốt ve an ủi với đồng bạn.
Sau khi dùng môi hôn mạch đập của anh, Lục Thời Sâm lại dùng bờ môi nhẹ nhàng đụng vào yết hầu Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu vô thức nuốt họng, yết hầu theo đó lên xuống.
Anh lại một lần nữa nhận ra dục vọng của Lục Thời Sâm, có lẽ bình thường trông Lục Thời Sâm quá tỉnh táo, một khi hắn sinh ra dục vọng, Mạnh Chiêu luôn có thể dễ dàng cản nhận được thay đổi của hắn.
Anh có thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp và hơi thở xung quanh yết hầu của mình, dừng một lát, anh cất tiếng: “Lục Thời Sâm tôi bị thương nặng như thế, cậu đừng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Ý thức được tình trạng cơ thể trước mắt của mình rất có thể là chiến ngũ tra[1], Mạnh Chiêu bắt đầu nói chuyện giật gân: “Cuộc thi chiến đấu của cảnh sát do toàn thành phố tổ chức, tôi giành được hạng nhất mỗi năm đấy.”
[1] chiến ngũ tra: câu đầy đủ là sức chiến đấu chỉ có năm mảnh vụn, người đầu tiên nói câu này là nhân vật Raditz trong truyện Dragon Ball
Cảm xúc ấm áp bắt đầu đi lên, dừng lại ở cằm anh.
Mạnh Chiêu nói tiếp: “Năm đó ghi chép khảo sát thể lực của đại học công an bị tôi phá.”
Lục Thời Sâm vẫn không lên tiếng, tay hắn thò vào dưới người Mạnh Chiêu, lần mò đi vào từ dưới vạt áo.
Mạnh Chiêu vươn tay đè cánh tay của Lục Thời Sâm lại, nói tiếp: “Nếu không phải đêm hôm đó trong tay ba người kia có súng, tôi đáng ba cũng không hề hấn gì.”
Tay của Lục Thời Sâm thò lên, tìm đến phía sau xương bả vai của Mạnh Chiêu.
Ngày đó khi ôm Mạnh Chiêu lên xe, cái xương này cấn đến mức tay hắn hơi đau, khiến hắn nghĩ đến thiếu niên sụp đổ mình nhìn thấy qua khe hở của cửa chớp năm đó.
Bởi vì đêm đó lúc ôm mình lên xe đã liên lụy đến cánh tay bị thương do tai nạn xe của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu không dám dùng sức tay quá mạnh.
Thấy khuyên nhủ không có tác dụng, anh bắt đầu cảnh cáo: “Đồng chí Lục Thời Sâm, mọi hành vi tình dục chưa có sự đồng ý sẽ bị xem là phạm tội.”
Lúc này Lục Thời Sâm mới ngẩng đầu lên nhìn anh, ngón tay chạm vào môi anh nói: “Vậy cảnh sát Mạnh, cậu sẽ bắt tôi à?”
Mạnh Chiêu: “...” Nói đến nước này, người này lại khó chơi!
Lúc anh muốn lên tiếng, Lục Thời Sâm đã cúi đầu xuống hôn anh, chặn lại mọi lời nói của anh.
Sau đó Lục Thời Sâm kéo quần sau lưng Mạnh Chiêu xuống, rũ mắt nhìn anh.
Hắn phát hiện, mặc dù trong giọng nói của Mạnh Chiêu mang theo cảnh cáo, nhưng nhìn từ biểu hiện lại là vui sướng.
Nhìn Mạnh Chiêu, trong đầu Lục Thời Sâm lại không đúng lúc hiện lên khoảnh khắc con dao găm kia sắp đâm trúng Mạnh Chiêu, bỗng chốc hắn siết chặt cánh tay, ôm Mạnh Chiêu gần hơn một chút.
Trong đầu hắn bắt đầu lướt qua một vài suy nghĩ —
Thúc đẩy vụ án đến một bước này, có thật sự chính xác không?
Nếu vì tìm kiếm sự thật mà mất đi người duy nhất trước mắt có thể chạm đến tâm hồn mình, thật sự đáng giá sao?
Dù rằng cuối cùng truy tìm được sự thật, kết cục có thật sự là điều mình muốn không?
Cái ôm mang đến nhiệt độ cơ thể ấm áp và cảm giác được bao bọc, Mạnh Chiêu thậm chí muốn cái ôm này kéo dài lâu hơn.
Nhưng sau đó, trong đầu anh chợt lóe lên mấy tấm ảnh dán trên cuốn sổ kia —
Có nên nói chuyện cuốn sổ cho Lục Thời Sâm không? Nhưng vẫn chưa điều tra rõ sự thật, làm như vậy liệu có mang đến hậu quả không thể lường trước không…
Hay là… thôi, đợi một chút nữa, Mạnh Chiêu giơ tay lên dừng lại chốc lát giữa không trung rồi rơi trên lưng Lục Thời Sâm, cũng ôm lấy hắn.
Anh nhìn Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm hình như hơi xuất thần, cũng đang nghĩ gì đó, Mạnh Chiêu mở miệng nói: “Hóa ra cậu cũng sẽ ngẩn người hả, đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Lục Thời Sâm lấy lại tinh thần, nhìn chăm chú Mạnh Chiêu một lúc, sau đó hắn cúi mặt xuống hôn Mạnh Chiêu lần nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...