Trong phòng khách, Lục Thời Sâm ngồi trên ghế sofa, ngồi đối diện là một bà cụ tóc bạc trắng.
“Bà có ảnh của bà ấy không?” Lục Thời Sâm hỏi.
“Ảnh à… chỗ tôi cũng không có,” Bà cụ đối diện lắc đầu, “Khi đó chúng tôi chụp ảnh nào dễ dàng như bây giờ.”
“Vậy làm phiền bà xem tấm ảnh này giúp tôi,” Lục Thời Sâm đưa tấm ảnh Chúc Văn Tú lên, “Là bà ấy phải không?”
Bà cụ nhận lấy ảnh chụp, đeo kính lão lên nhìn một lát, sau đó rất chắc chắn lắc đầu: “Không phải.
Dù cho tuổi tác lớn hơn, đường nét gương mặt cũng sẽ không thay đổi, chênh lệch quá xa.”
“Vậy bà biết còn ai thân quen với bà ấy không? Hoặc là nơi nào có khả năng tồn tại ảnh của bà ấy?”
“Cái này…” Bà cụ rơi vào trầm tư, “Tôi phải nhớ lại một lúc.”
Lúc này, điện thoại của Lục Thời Sâm rung lên, cuộc gọi đến là một số lạ.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.” Lục Thời Sâm đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nói vào điện thoại, “Alo.”
“Cố vấn Lục,” Trong điện thoại truyền đến giọng của cô gái trẻ, “Em là Trình Vận ở cục thành phố, chính là đồng nghiệp của anh Chiêu…”
“Tôi biết,” Lục Thời Sâm nói, “Sao vậy?”
“Bây giờ anh Chiêu có ở cùng anh không?”
“Không, tôi đang đi công tác ở nơi khác, thời gian này cậu ấy nên ở cục thành phố mà?”
“Anh không biết anh ấy bị đình chỉ công tác? Hôm nay hiện trường buổi họp báo xảy ra chuyện, cục trưởng Từ đã lập tức đình chỉ công tác anh Chiêu, sau khi anh Chiêu rời khỏi cục thành phố thì bọn em không liên lạc được với anh ấy nữa…”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Chiều hôm qua.”
Chiều hôm qua… Vậy là, đã qua một đêm? Lục Thời Sâm nhíu mày lại.
“Em lại gọi điện hỏi Tiểu Thù vậy.” Trình Vận nói, “Xin lỗi cố vấn Lục, quấy rầy anh rồi.”
Cúp điện thoại, Lục Thời Sâm lập tức tìm kiếm trên mạng tin tức liên quan đến buổi họp báo hôm qua.
Trên Internet, thảo luận liên quan đến chuyện này đã sôi sùng sục, tạo thành vòng xoáy dư luận to lớn.
Các bài báo trên các phương tiện truyền thông khác nhau tràn ngập, nhao nhao bình luận chuyện này từ mọi góc độ…
“Lồng tối nơi thỏa mãn dục vọng tham lam của cầm thú, ai tới cứu những cô gái bị tổn thương kia?”
“Đánh người hiềm nghi phạm tội, rốt cuộc là đang thực hiện chính nghĩa hay là lạm dụng bạo lực?”
“Dùng bạo lực khống chế bạo lực, với tư cách là một cảnh sát phải chăng nên suy xét đến tình cảnh của cô bé năm tuổi?”
Dân mạng cũng tự động chia làm mấy trận doanh, bên nào cũng cho là mình phải.
“Đánh hay lắm, sao không đánh chết súc sinh kia đi?!
“Nếu như người nhà của bạn cũng gặp phải chuyện này, các bạn có thể nhịn được không?”
“Các bạn có nghĩ đến không, nếu như khi đó đánh chết người hiềm nghi kia, nhân chứng quan trọng chết rồi vụ án còn tiến triển thế nào nữa? Một đám không có não!”
“Phóng viên nói không sao mà, trình tự không chính nghĩa làm thế nào cam đoan kết quả chính nghĩa? Tra tấn ép cung luôn là truyền thống tốt đẹp của cơ quan công an, bao nhiêu vụ án oan giải sai đã đi ra như thế?”
“Nghe nói cảnh sát này đã bị đình chỉ, cụ thể chuyện gì đã xảy ra vẫn nên xem kết quả điều tra đi.”
“Xem buổi họp báo trực tiếp, cảnh sát này đẹp trai quá, còn có tinh thần trọng nghĩa như thế, tui đứng về phía cảnh sát.”
“Phải ứng đầu tiên khi bị nghi ngờ là dẫn cô bé rời khỏi hiện trường, lập tức xuất hiện đẳng cấp cao thấp với những phóng viên chỉ lo chụp vớ vẩn kia.”
…
Lục Thời Sâm đọc sơ một lần, sau đó cất điện thoại, lại trở về trước mặt bà cụ kia.
Bà cụ đã lấy ra một cái danh bạ to chừng bàn tay: “Tôi nhớ ra được mấy người khá thân với người này, như vậy đi, tôi đưa phương thức liên lạc của các bà ấy cho cậu.”
“Vâng, cảm ơn bà.” Lục Thời Sâm ghi lại dãy số, nói cảm ơn và rời khỏi nhà bà cụ.
*
Chạng vạng tối tan làm, Trình Vận gọi Mạnh Nhã Thù cùng đến nhà Mạnh Chiêu một chuyến, trong nhà vẫn không có ai.
“Làm sao bây giờ…” Trình Vận hơi lo lắng, “Bạn nói anh Chiêu có xảy ra chuyện gì không?”
“Không đến mức đó,” Mạnh Nhã Thù an ủi cô, “Anh mình là người trải qua sóng to gió lớn, mình hiểu anh ấy, anh ấy không đến mức bị chuyện này đánh bại.”
Cô đang nói thì “Tinh” một tiếng, thang máy sau lưng vang lên.
Trình Vận vô thức nhìn về phía thang máy, sau khi nhìn rõ người tới, cô kinh ngạc nói: “Cố vấn Lục? Không phải anh đang đi công tác ở nơi khác sao?”
Mạnh Nhã Thù cũng xoay người nhìn sang: “Anh Thời Sâm, sao anh cũng tới đây?”
Lục Thời Sâm nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng hai cô gái: “Mạnh Chiêu vẫn không ở đây?”
Trình Vận lắc đầu: “Không ở đây, điện thoại cũng tắt máy, rốt cuộc anh Chiêu sẽ đi đâu…”
“Cậu ấy biến mất từ khi nào?”
“Chắc là chiều qua,” Mạnh Nhã Thù nói, “Anh ấy đưa sếp Lục đến chỗ em, nói mấy câu với bố em, bởi vì cả nhà em đang xem buổi họp báo kia, bố em rất lo lắng cho anh ấy, còn nói vài câu với anh ấy, nhưng em thấy trạng thái anh ấy vẫn ổn, thoạt nhìn không giống như sẽ xảy ra chuyện.” Mạnh Nhã Thù nói xong, ngẫm nghĩ lại nói, “Em cảm thấy, có khả năng anh ấy tới nghĩa trang.”
“Nghĩa trang?” Lục Thời Sâm nhìn về phía cô.
“Vâng,” Mạnh Nhã Thù gật đầu, “Em nhớ lúc bố em xảy ra chuyện, anh em vẫn đang học cấp ba, mỗi khi đến cuối tuần anh ấy đều sẽ tới nghĩa trang.
Sau khi cô em mất, anh em gặp phải rất nhiều chuyện sẽ đến nghĩa trang ngồi một lúc.”
Nói xong, cô nhìn về phía Trình Vận, “Đừng lo lắng quá, tính anh mình gặp chuyện thường không thích kể lể với người khác, chỉ thích ở một mình, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nghe thấy Mạnh Nhã Thù nói vậy, Trình Vận mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Địa chỉ nghĩa trang ở đâu?” Lục Thời Sâm hỏi.
“Em tìm trên bản đồ cho anh,” Mạnh Nhã Thù lấy điện thoại ra, “Anh Thời Sâm, anh muốn qua đó à?”
“Ừ.”
Ba người đi đến thang máy, Trình Vận ngẩng đầu lên nhìn Lục Thời Sâm, “Cố vấn Lục, anh xem những bài báo trên mạng chưa?”
Lúc Mạnh Nhã Thù tìm kiếm địa chỉ, Trình Vận cũng lấy điện thoại ra tìm kiếm mấy bài báo, đưa cho Lục Thời Sâm xem: “Anh xem những tài khoản vip này đi, rõ ràng là đang dẫn nhịp, mắng tàn nhẫn nhất chính là truyền thông của phóng viên đặt câu hỏi kia, gần như nói anh Chiêu thành tội nhân tội ác tày trời, hơn nữa khu bình luận những ý kiến trái ngược với họ đều bị xóa, có mấy cái chưa xóa đến, còn mở chức năng lọc bình luận…”
Lục Thời Sâm lướt xem nội dung trên màn hình: “Lúc này dám ngang nhiên nhảy ra dẫn dắt tầm mắt, e rằng không chỉ đơn giản như bán mạng thay người.”
Trình Vận nhất thời không thể hiểu được ý của anh: “Dạ?”
Lục Thời Sâm không nói gì nữa, trả điện thoại cho Trình Vận: “Những người khác của tổ chuyên án bây giờ có phản ứng gì?”
“Đương nhiên mọi người đều bất bình cho anh Chiêu, anh Chiêu vẫn luôn là rường cột của đội, anh ấy vừa đi, trái tim của thành viên tổ chuyên án đều tan rồi.
Mặc dù năng lực của cục phó Dư cũng rất mạnh, nhưng từ lâu chị ấy đã không phải cảnh sát hình sự tuyến một, hiểu biết về vụ án cũng không thấu đáo như anh Chiêu, hơn nữa, chị ấy còn có rất nhiều chuyện khác phải làm, vốn không có cách tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần lên vụ này.
Về phần anh Bân, mặc dù cục trưởng Từ bảo anh ấy trợ giúp cục phó Dư phụ trách công việc điều tra và phá án, nhưng mọi người đều biết, năng lực lãnh đạo của anh ấy kém xa đội phó Mạnh…”
Trình Vận nói xong, lại lưỡng lự nói: “Vậy cố vấn Lục, anh Chiêu bị đình chỉ công tác rồi, anh còn tới giúp tổ chuyên án không?”
“Sẽ không.” Lục Thời Sâm nói rất trực tiếp.
Thấy hai người trước mặt tạm thời kết thúc đối thoại, lúc này Mạnh Nhã thù đưa điện thoại qua: “Anh Thời Sâm, địa chỉ nghĩa trang.”
Lục Thời Sâm nhận lấy, nhìn vị trí trên bản đồ, sau đó trả điện thoại cho Mạnh Nhã Thù: “Biết rồi.”
Đi ra cổng tòa nhà, Lục Thời Sâm nhìn hai cô gái: “Vậy tôi đi trước, hai người về đi.”
“Cố vấn Lục,” Trình Vận đuổi theo hai bước nói, “Làm phiền anh sau khi gặp được đội phó Mạnh, thay em chuyển lời cho anh ấy, nếu anh ấy có gì cần giúp đỡ cứ lên tiếng, em, Tiểu Chu còn có những người khác của tổ chuyên án nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp anh ấy.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm nói.
*
Chập tối nghĩa trang yên tĩnh nhất, có thể nghe được tiếng rì rào của lá cây bị gió thổi.
Vào nghĩa trang, Lục Thời Sâm đi qua từng hàng bia mộ, đi suốt mười mấy phút mới nhìn thấy Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu hơi cúi người, trong tay cầm một cái chổi đang quét mộ.
Nhận ra sau lưng có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, Mạnh Chiêu đứng thẳng người quay đầu nhìn lại.
Cách mấy mét, Lục Thời Sâm đang đứng ở đó nhìn anh.
Hai người đối mặt một lát, Lục Thời Sâm đi về phía anh.
“Sao cậu lại tới đây?” Mạnh Chiêu nhìn hắn, “Không phải đi công tác sao?”
Lục Thời Sâm đến gần, dừng lại trước mặt Mạnh Chiêu: “Đồng nghiệp của cậu nói cậu xảy ra chuyện nên tôi quay về nhìn xem.”
“Chút chuyện nhỏ thôi,” Mạnh Chiêu cười, “Tôi lớn tướng thế này chẳng lẽ còn có thể nghĩ quẩn vì bị đình chỉ công tác?”
Lục Thời Sâm quan sát biểu cảm trên mặt anh, “Vậy tại sao phải tắt máy?”
“Cậu nói tắt máy à… Sau khi buổi họp báo kết thúc, cũng không biết những phóng viên kia biết được phương thức liên lạc của tôi từ đâu, điện thoại sắp bị họ nổ tung rồi, tôi phiền quá thế là tắt máy.”
“Từ tối hôm qua đến bây giờ, cậu luôn ở nghĩa trang?”
“Đúng rồi, rơi này thanh tịnh, khi tôi buồn bực sẽ tới đây.
Đến nhiều lần còn quen luôn cả bác gác cổng.
Tối hôm qua còn trực ban một đêm thay bác ấy, ban ngày dọn dẹp mộ mẹ tôi, cảm giác cả người điềm tĩnh hơn nhiều.” Mạnh Chiêu buông công cụ trong tay xuống, nghiêng mặt về phía ngôi mộ sau lưng, “Cậu xem, trong hàng này, mộ của mẹ tôi là sạch đẹp nhất đúng không?”
Lục Thời Sâm nhìn bia mộ kia, im lặng không nói chuyện.
Thấy Lục Thời Sâm không đáp lời, lại nghĩ đến những lời hắn từng nói về mẹ mình, Mạnh Chiêu nhìn hắn hỏi, “Còn cậu, có thường xuyên đến thăm mẹ cậu không?”
“Từ sau khi tôi bị tai nạn xe mất trí nhớ, tôi không đến mộ của bà ấy nữa.” Ánh mắt của Lục Thời Sâm luôn rơi trên bia mộ kia, dừng một lát lại nói, “Người đã chết đi, có thể mang đến điều gì cho cậu?”
Mạnh Chiêu nghĩ một lát rồi nói: “Tưởng niệm.” Thấy Lục Thời Sâm im lặng như cũ, anh nói bổ sung, “Tưởng niệm người đã chết, có thể mang đến an ủi cho con người.”
“Tưởng niệm? An ủi?” Lục Thời Sâm lặp lại hai từ này —— hắn không cách nào trải nghiệm đó rốt cuộc là cảm giác gì.
Nhận ra sự hoang mang của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu tiếp tục nói: “Con người ấy mà, thật ra đều dựa vào tưởng niệm để sống tiếp.
Người bên cạnh chúng ta, có người sống, cũng có người mất đi, nhưng ký ức ở chung với họ mãi mãi cũng sẽ không biến mất.
Một khi con người rơi vào mê man, lưỡng lự, những mảnh vỡ ký ức sẽ kết thành một tấm lưới, giữ cậu lại, không để cậu rơi vào nơi sâu xa hơn tối tăm hơn.”
Ánh mắt của Lục Thời Sâm chuyển từ bia một lên mặt Mạnh Chiêu, biểu cảm dường như xuất hiện chút thay đổi, thoạt trông như có điều suy nghĩ.
Hắn mở miệng nói: “Vậy lần sau, cậu đi cùng tôi đến thăm bà ấy được không.”
“Được.” Mạnh Chiêu đáp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...