Thoạt nhìn cháo này đủ phần cho ba, bốn người, còn đựng trong bát dùng một lần, Mạnh Chiêu dùng thìa múc ra một bát.
Trong cháo nồi đất nhiều nguyên liệu, dù lúc này Mạnh Chiêu không có khẩu vị gì, sau khi nuốt một ngụm cháo có đầy tôm thịt, anh cũng không thể không thừa nhận, món này ngon hơn món ăn dầu máng xối ngày thường mình ăn nhiều.
Cháo nóng theo thực quản trượt vào dạ dày, dạ dày trống rỗng một ngày dường như lại dần dần ấm lên.
Trên tin tức đẩy bắt đầu xuất hiện tin Triệu Vân Hoa nhảy lầu, Mạnh Chiêu mở ra nhìn lướt qua, phần lớn nguồn tin tức vẫn đến từ tài khoản chứng thực trước đó, nhưng truyền thông tìm từ cẩn thận hơn, nói rằng trên mạng truyền lại Triệu Vân Hoa giết nhầm Chu Diễn.
Lẽ nào thật sự là giết nhầm? Mạnh Chiêu đọc bài báo kia, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Triệu Vân Hoa đạp hụt một bước trước đó…
“Nó đáng chết!”
“Tôi nhìn thấy, tôi nhìn thấy…”
“Rõ ràng tôi nghe thấy rồi…”
“Nó chính là hung thủ, là nó bức tử Triệu Đồng!”
Triệu Vân Hoa lệ rơi đầy mặt trước khi chết còn nói chắc như đinh đóng cột chắc chắn Chu Diễn chính là hung thủ, bà đã nhìn thấy gì, rồi nghe thấy gì? Mạnh Chiêu đẩy phần cháo còn lại sang một bên, rơi vào suy tư.
Mặc dù vụ án này nhìn qua kết thúc rồi, nhưng vì bí ẩn chưa giải quá nhiều, anh không hề có cảm giác kết thúc.
“Anh Chiêu, em về rồi!” Một phút trước khi tan ca, Chu Kỳ Dương đẩy cửa đi vào.
Cậu liếc mắt nhìn thấy góc thức ăn ngoài trên bàn Mạnh Chiêu: “Đạ mấu anh Chiêu, anh thật sự sắp thăng chức tăng lương ạ, đã thực hiện chi tiêu thăng cấp trước rồi!”
Mạnh Chiêu nhìn cậu một cái: “Thăng chức gì chứ, đừng truyền lung tung mấy chuyện chưa chắc chắn.”
“Không phải… vậy anh gọi thức ăn ngoài đắt thế này, một bữa này của anh đủ cho em ăn mấy bữa, hơn nữa còn thừa nhiều như thế… lãng phí quá!”
“Lát nữa cậu cầm những cái này xuống chia đi,” Mạnh Chiêu chuyển lại đề tài nói, “Giám sát sao rồi? Tìm được người cậu ta nói không?”
“Em đã tìm theo địa điểm nối tiếp mà cậu ta chắp nối rồi, cũng xem hết giám sát trạm đường sắt cao tốc, bên đó cả buổi chiều chẳng có ai đứng.
Này anh Chiêu, trên đường về em tự suy nghĩ, lúc đó mục đích của người này chắc là muốn thông qua định vị điện thoại của Triệu Vân Hoa dẫn chúng ta ra, kéo dài thời gian.
Nếu không lúc đó ngay từ đầu chúng ta đã có thể theo dấu được Triệu Vân Hoa, có lẽ bà ấy tự tử không thành… Cho nên, rốt cuộc là ai muốn Triệu Vân Hoa tự tử đến vậy?”
“Là ai nghĩ rằng Triệu Vân Hoa nhất định sẽ tự tử…” Mạnh Chiêu giơ tay xoa huyệt thái dương.
“Ý anh là Triệu Vân Hoa tự tử rất có thể không phải tự phát…” Chu Kỳ Dương phản ứng lại rất nhanh, “Là có người dẫn dụ bà ấy tự tử?”
“Ý anh là,” Mạnh Chiêu đứng lên, đi đến bên cửa sổ, “Có lẽ từ lúc bắt đầu Triệu Vân Hoa siết chết Chu Diễn đã được lên kế hoạch.”
Chu Kỳ Dương sửng sốt: “Hả?”
“Chỉ là suy đoán thôi.” Mạnh Chiêu lắc đầu, xoay người bảo, “Trước tiên đi vào thẩm vấn tên trộm kia một lần nữa.”
*
“Không có ai? Sao có thể?” Khi nghe thấy địa điểm hẹn ở trạm đường sắt cao tốc không có ai, tên trộm gần như muốn nhảy dựng lên tại chỗ, “Hắn thật sự tới tìm tôi! Năm nghìn tệ kia còn ở chỗ tôi mà, tôi chưa đụng vào một xu nào!”
“Đừng kích động, chưa nói cậu nói dối,” Chu Kỳ Dương ra hiệu cho cậu ta yên tâm đừng lo lắng, “Nhưng, nếu thật sự có người bảo cậu đến trạm đường sắt cao tốc một tay giao tiền một tay giao hàng.
Sau đó người này lại không xuất hiện, vậy rất có thể cậu bị lừa rồi.”
“Các anh nhốt tôi ở đây cả buổi chiều, ai có thể đợi lâu như thế!”
“Đừng nói vậy, tôi dựa theo thời gian cậu nói kiểm tra giám sát, kiểm tra từ mười hai giờ trưa đến hơn bốn giờ chiều, chỗ cậu nói không có ai đứng cả.
Người kia còn để lại phương thức liên lạc khác cho cậu không?”
Tên trộm kia một mực chắc chắn: “Không có.”
“Vậy cậu để lại địa chỉ giữa trưa người kia tìm gặp cậu cho tôi, tôi cần phải đi tìm giám sát xác minh xem cậu có nói thật không.”
Tên trộm đối diện nói địa chỉ xong, xem thường một câu: “Chỗ đó có thể có giám sát à…”
Ghi địa chỉ xong, Chu Kỳ Dương nhìn về phía mặt kính.
Mạnh Chiêu nói trong tai nghe: “Được rồi, giao cho đồn công an xử lý chuyện trộm điện thoại đi, bảo đồn công an tới đón người.”
Thẩm vấn tên trộm kia xong, Chu Kỳ Dương đẩy cửa đi ra: “Anh Chiêu, cứ cho cậu ta đi như thế?”
Mạnh Chiêu “Ừ” một tiếng.
Nhìn từ biểu cảm của tên trộm kia, khi biết địa điểm hẹn ở trạm đường sắt cao tốc không ai xuất hiện, phản ứng đó của cậu ta đúng là phản ứng phẫn nộ sau khi bị lừa, không giống như giả vờ.
“Được ạ,” Chu Kỳ Dương mang theo hộp cháo to của Mạnh Chiêu: “Vậy cháo này, em cầm xuống chia thật nhé?”
“Chia đi.” Mạnh Chiêu gật đầu nói.
“Cục trưởng Từ tạm thời không nói gì chứ?” Lúc gần đi, Chu Kỳ Dương lại hơi lo lắng hỏi Mạnh Chiêu.
Trên dưới trong cục đều đang đồn thổi, cục trưởng Từ để Mạnh Chiêu phụ trách vụ án này, là vì tìm cớ thăng chức cho anh.
Nhưng bây giờ Triệu Vân Hoa tự sát, dư luận bên ngoài mỗi người nói một kiểu, so với điều tra và giải quyết vụ án từng bước một, chuyện này thực sự không tính là kết quả tốt.
“Không biết, không phải vẫn đang họp ở tỉnh à?” Mạnh Chiêu quan tâm đủ loại bí ẩn liên quan trong vụ án này và rốt cuộc có thể giải ra từng cái hay không hơn là lời đồn thăng chức.
Đã đến giờ tan việc, Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào văn phòng, mấy người vẫn chưa về nhà đang ăn phần cháo kia.
Trong hôm nay, mọi người gần như cũng chưa ăn một bữa hẳn hoi.
“Đội phó Mạnh,” Nhậm Bân cầm bát dùng một lần đi tới, “Điểm vào từ sợi lông chó trước đó vẫn chưa bắt đầu, còn kiểm tra giám sát nữa không? Tôi vốn đã chuẩn bị thức trắng đêm nay rồi.”
“Trước tiên đợi tình huống của Triệu Vân Hoa đi.” Mạnh Chiêu nghĩ ngợi rồi nói.
Nhậm Bân chỉ chỉ bên ngoài: “Vậy tôi đến nhà trẻ đón con tôi?”
“Đi đi anh Bân.”
Nhận ra cảm xúc Mạnh Chiêu không ổn, Nhậm Bân đi ra hai bước lại lùi về, giơ tay vỗ vỗ vai Mạnh Chiêu: “Vụ án này đã được phá rất kịp thời, từ chỗ tôi thấy không có trình tự dư thừa nào, chuyện phát triển đến bây giờ không ai cố thể dự đoán trước kết quả, đừng quá để trong lòng.”
“Tôi biết, nhưng…” Mạnh Chiêu dừng một lát, “Sớm hơn một bước thì tốt rồi.”
“Cậu cho rằng sớm một bước có thể sẽ có thay đổi, nhưng cũng có thể dù sớm bao nhiêu bước cũng là kết quả này.”
Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh cũng cảm thấy…”
“Ừ, vụ án này không đơn giản như vẻ ngoài,” Nhậm Bân cười một tiếng, “Năng lực khống chế toàn cục của tôi không tốt, nhưng đừng nghi ngờ năng lực điều tra của tôi, từ từ tra tiếp đi, đừng nóng ruột.”
Sau khi Nhậm Bân đi, những đồng nghiệp khác cũng lần lượt tan làm.
Trời dần dần tối xuống, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Mạnh Chiêu.
Anh không bật đèn mà ngồi ở chỗ công tác, màn hình máy tính tản ra ánh sáng xanh chiếu lên mặt anh.
Mạnh Chiêu nhìn tấm ảnh trên trang chủ của Chu Diễn, khuôn mặt Chu Diễn thanh tú, bởi vì khóe miệng trời sinh hơi cong lên, lúc không cười cũng giống đang cười, xem ra là dáng vẻ được người ta thích.
Nghe bạn bè của Chu Diễn nói, mặc dù Chu Diễn luôn rất thích âm nhạc, nhưng vì sợ âm nhạc không nuổi nổi bản thân nên anh ta không dám từ chức công việc ổn định trước đó.
Khoảng hơn một năm trước, Chu Diễn quyết định thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình, không quan tâm sự phản đối của người bên cạnh đã xin công ty từ chức, chỉ một lòng làm âm nhạc, không ngờ, âm nhạc của anh ta lại được nhiều người thích.
Căn nhà ở Ngự Hồ Loan kia được Chu Diễn thuê ba tháng trước, anh ta vẫn muốn thuê một căn phòng lớn có thể tụ tập tất cả bạn bè lại.
Bây giờ suy nghĩ này cuối cùng được thực hiện, không ngờ lại gặp điều bất trắc.
Mạnh Chiêu trượt con chuột xem các clip cuộc sống Chu Diễn ghi lại những năm qua, Chu Diễn nhắc đến Triệu Vân Hoa trên Weibo rất nhiều lần…
“Ngày mai sinh nhật dì, tôi tặng máy mát xa xương cổ này thì sao? Không phải quảng cáo không phải quảng cáo, bạn bè của ai đã dùng thì có thể nói chút về hiệu quả!”
“Dì nấu cơm ngon quá… Ăn quá no, nằm ngửa.”
“Dì pha cho tôi trà hoa cúc quả đười ươi, cảm giác tối nay có thể phát trực tiếp!”
Lượng tương tác trên Weibo của Chu Diễn mới tăng mạnh một năm gần đây, hai năm trước, anh ta vẫn dừng lại ở trạng thái độc thoại.
Mạnh Chiêu tìm chữ “Dì”, một bài sớm nhất được đăng bốn năm trước, trên đó viết…
“Hôm nay lần đầu tiên mời dì dọn phòng tới đây, không ngờ gặp mẹ của bạn cấp ba, nhìn cảnh sống hiện tại của dì ấy, cảm giác trong lòng rất khó chịu.
Nhưng… Đây là một cơ hội ông trời ban cho mình để bù đắp sai lầm đúng không?”
Bù đắp sai lầm… Rốt cuộc Chu Diễn có phải hung thủ thật ép Triệu Đồng chết không, hay là anh ta trách móc bản thân năm đó không nên bàng quan Triệu Đồng bị bạo lực học đường?
Nếu đây là giết nhầm, vậy cách Chu Diễn qua đời như vậy thật sự quá khiến người ta thổn thức, tâm trạng Mạnh Chiêu phức tạp nhìn mấy trạng thái Chu Diễn đăng trên màn hình.
Rốt cuộc Triệu Vân Hoa nghe được gì, mới ôm thù hận như vậy siết chết Chu Diễn, thậm chí một giây trước khi tự tử cũng xác định Chu Diễn chính là hung thủ năm đó hại chết Triệu Đồng…
Chuông điện thoại vang lên, là của đồng nghiệp ở lại bệnh viện đợi tin tức của Triệu Vân Hoa.
“Sao rồi?” Mạnh Chiêu nhận điện thoại, đi đến bên cửa sổ hỏi.
“Đội phó Mạnh, Triệu Vân Hoa… tắt thở rồi.”
Mạnh Chiêu siết chặt điện thoại, có khoảnh khắc toàn thân anh cứng đờ, trong đại não ù ù.
Một lát sau, anh thở ra một hơi thật dài: “Vất vả rồi, thử xem có thể liên lạc với người nhà của Triệu Vân Hoa không, bảo họ ngày mai đến nhận đi.”
Sau khi tắt máy vi tính, Mạnh Chiêu lại ngẩn người một lúc mới ra khỏi cục thành phố.
Làm nghề điều tra hình sự này nhiều năm như thế, anh vẫn không có cách nào bình tĩnh đối mặt với sống chết.
Nhất là… Cái chết của Chu Diễn khiến anh nghĩ đến vụ án năm đó của cậu mình.
Có lẽ bởi vì giống như Chu Diễn, Mạnh Tường Vũ đã từng bị ngộ nhận là hung thủ, vụ án này đã khiến Mạnh Chiêu cảm thấy thổn thức hơn.
Mạnh Chiêu đi đến bên cạnh xe của mình, cúi người quan sát chỗ đầu xe, buổi sáng xảy ra va chạm với xe của Lục Thời Sâm, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng chỗ va chạm vẫn bị lõm xuống rõ ràng, còn có hai chỗ bị cọ mất sơn.
Xem ra sáng mai phải đưa đến cửa hàng 4S để sửa chữa, lần mang đến sửa này không biết phải mất mấy ngày mới có thể lấy xe về.
Mạnh Chiêu ngồi vào trong xe, dự định nhân lúc xe còn lái được đến bệnh viện thăm ông cụ Chu Minh Sinh.
Giống như Lục Thành Trạch cha của Lục Thời Sâm, Chu Minh Sinh cũng là một luật sư bào chữa hình sự trong vụ án của Mạnh Tường Vũ năm đó, Chu Minh Sinh còn là thầy hướng dẫn đại học của Lục Thành Trạch.
Khi đó thầy trò hai người cường cường liên thủ, cứ thế lật lại vụ án nhìn như đã chắc như đinh đóng cột ngay tại chỗ, cứu Mạnh Tường Vũ khỏi tai ương lao tù.
Lẽ ra Chu Minh Sinh và Lục Thành Trạch đều là ân nhân của cả nhà họ, nhưng mấy năm nay liên lạc giữa Mạnh Chiêu và Chu Minh Sinh chưa bao giờ đứt đoạn, ngày lễ tết kiểu gì cũng sẽ đi lại.
Nhưng về phần Lục Thành Trạch, Mạnh Chiêu luôn cảm thấy một loại khí chất nào đó trên người Lục Thời Sâm được di truyền từ ông, đều khiến người ta cảm thấy có cảm giác khoảng cách.
Mạnh Chiêu đến siêu thị gần cục thành phố mua thực phẩm dinh dưỡng, vừa định khởi động xe thì nhận được một tin nhắn Mạnh Nhã Thù gửi đến: “Anh, tối nay lão Mạnh nấu cá, bảo anh về ăn cơm.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, xưng hô Mạnh Nhã Thù gọi Mạnh Tường Vũ đã từ “Cha” biến thành “Lão Mạnh”.
Song đây cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, trước mặt Mạnh Tường Vũ, Mạnh Nhã Thù luôn luôn được nuông chiều đến mức coi trời bằng vung.
“Anh về muộn, mọi người ăn trước, để lại cho anh một ít là được.” Mạnh Chiêu trả lời tin nhắn, sau đó ném điện thoại sang bên cạnh, khởi động xe.
Đã qua thời gian tắc đường nhất khi tan làm, nhưng xe cộ trên đường cũng khá nhiều, Mạnh Chiêu lái xe không nhanh không chậm, nhớ lại vụ án năm đó của Mạnh Tường Vũ.
Mạnh Chiêu nhớ rất rõ, đó là ngày đầu tiên khai giảng cấp ba, vì chơi bóng rổ với bạn cấp hai hồi trước ở bãi tập nên khi anh về nhà trời đã tốt.
Bởi vì lo lắng cậu và mợ đang chờ mình ăn cơm nên Mạnh Chiêu đã chạy về, nhưng không ngờ vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc của Mạnh Nhã Thù.
Cùng lúc đó, bầu không khí âm u bao phủ trong nhà cũng khiến Mạnh Chiêu nhạy cảm nhận ra có chuyện xảy ra.
Mạnh Chiêu đóng cửa lại, lúc này mới chú ý đến phòng ngủ sát vách, tiếng khóc kia hình như không chỉ mình Mạnh Nhã Thù, có vẻ như mợ cũng khóc.
Mà Mạnh Tường Vũ đi qua đi lại trong phòng khác, vẻ mặt nôn nóng.
“Cậu ơi.” Mạnh Chiêu vô thức nói nhỏ, chỉ chỉ buồng trong, “Có chuyện gì vậy?”
Lúc này Mạnh Tường Vũ mới chú ý đến Mạnh Chiêu vào nhà, ông không nói rõ chỉ lắc đầu, bảo Mạnh Chiêu về phòng làm bài tập trước.
Đêm đó Mạnh Chiêu phát hiện bầu không khí trong nhà bất thường, ngoan ngoãn không hỏi nhiều.
Ai ngờ ngày hôm sau, người cậu Mạnh Tường Vũ đã bị cảnh sát dẫn đi, nói ông bị tình nghi phạm tội.
Sau đó Mạnh Chiêu mới đoán được xảy ra chuyện gì, bởi vì Mạnh Nhã Thù luôn gần gũi với anh bỗng nhiên kháng cự đến gần anh, anh thử hỏi cô xảy ra chuyện gì, kết quả Mạnh Nhã Thù hét ầm lên với vẻ mặt hoảng sợ.
Lúc Mạnh Chiêu đến trại giam thăm hỏi Mạnh Tường Vũ, Mạnh Tường Vũ suy đi nghĩ lại, vẫn lựa chọn nói thẳng sự thật với Mạnh Chiêu, nói Mạnh Nhã Thù bị một tên đàn ông trưởng thành dâm ô.
Ngày đó Mạnh Nhã Thù vừa khai giảng chia lớp, vẫn chưa quen các bạn trong lớp, lúc tan học những bạn học khác đã đi gần hết, Mạnh Nhã Thù vẫn ở trong phòng làm bài tập.
Bởi vì Mạnh Tường Vũ tan làm muộn nên bảo Mạnh Nhã Thù ở trong phòng học đợi ông đến đón.
Lúc ấy có một cậu trai đi tới, nói là chủ nhiệm lớp bảo Mạnh Nhã Thù đến chỗ nào đó nói chuyện, Mạnh Nhã Thù tưởng nhầm cậu trai đó là bạn cùng lớn của mình rồi đi theo cậu ta.
Đến phòng chứa đồ vứt bỏ kia mới nhận ra bất thường, nhưng có một gã đàn ông trưởng thành không nói lời gì đã kéo cô vào.
Mạnh Tường Vũ tan ca đến đón Mạnh Nhã Thù, sau khi phát hiện con gái mình không có trong phòng học, ông vội vàng ra ngoài hỏi thăm xem có ai nhìn thấy Mạnh Nhã Thù không.
Đến khi chạy tới nơi, quần áo trên người Mạnh Nhã Thù đã bị người kia xé rách, Mạnh Tường Vũ bổ nhào qua, đánh nhau với người kia, mà người kia rõ ràng đánh đấm tốt hơn ông rất nhiều, Mạnh Tường Vũ định áp chế người kia, nhưng cuối cùng vẫn để gã chạy thoát.
Sau khi Mạnh Tường Vũ báo án, Mạnh Nhã Thù ở bên cạnh khóc rất dữ, nhưng kháng cự đến gần ông, Mạnh Tường Vũ chân tay luống cuống, không biết phải đối phó với tình huống trước mắt và làm yên lòng con gái kích động như thế nào.
Ông chỉ có thể dẫn Mạnh Nhã Thù rời khỏi hiện trường vụ án trước, đi tìm vợ Tống Ninh, lại giao Mạnh Nhã Thù cho Lưu Mẫn.
Sau đó một lần nữa trở lại hiện trường vụ án, không ngờ lại nhìn thấy gã đàn ông trưởng thành dâm ô Mạnh Nhã Thù chết thảm trong phòng chứa đồ, trên người có nhiều vết tích bị đâm.
Sau đó cảnh sát chạy tới, sau khi tìm được chứng cứ ở hiện trường phạm tội thì phát hiện trên hung khí tìm thấy ở hiện trường có vân tay của Mạnh Tường Vũ, mà trên cơ thể người chết còn có dấu giày của Mạnh Tường Vũ.
Bởi vì chứng cứ đầy đủ và động cơ rõ ràng, Mạnh Tường Vũ nhanh chóng bị khóa chặt là kẻ tình nghi phạm tội.
Trong lần sơ thẩm sau đó, Mạnh Tường Vũ bị kết án mười lăm năm tù có hạn vì tội cố ý gây thương tích cho người khác.
Trong nhà gặp phải tin dữ này, mợ Tống Ninh chẳng mấy chốc ngã bệnh, mà Mạnh Nhã Thù nhỏ tuổi cũng vì chuyện bị quấy rối ngày đó, đã mắc phải chứng mất ngôn ngữ tự kìm nén, từ chối đi học và giao tiếp với người khác.
Thế là mọi gánh nặng trong nhà rơi hết lên vai Mạnh Chiêu.
Sau lần sơ thẩm vụ án của Mạnh Tường Vũ, Mạnh Chiêu thực sự hết cách mới đến xin Lục Thành Trạch cha của Lục Thời Sâm.
Lần phúc thẩm sau đó, Lục Thành Trạch và thầy hướng dẫn của ông là Chu Minh Sinh cùng làm luật sư biện hộ, biện hộ vô tội cho Mạnh Tường Vũ.
Cuối cùng dựa theo nguyên tắc vô tội cho đến khi được chứng minh có tội đã giúp Mạnh Tường Vũ tránh được tai ương lao tù, nhưng hung thủ giết người thật sự lúc đó đến giờ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật…
Đèn đỏ, Mạnh Chiêu đạp phanh lại, siết chặt vô lăng, bởi vì dùng sức quá mà trên mu bàn tay nổi lên mấy sợi gân xanh.
Lúc thi đại học xong điền nguyện vọng, anh điền đại học công an ở nguyện vọng một, chỉ cảm thấy chuyện này xảy ra kỳ lạ, hy vọng có thể bắt được hung thủ năm đó.
Nhưng thời gian xảy ra vụ án quá lâu, anh mãi chưa thể tìm được điểm bắt đầu có tác dụng.
Xe dừng lại ở bãi đậu xem ngầm của bệnh viện, Mạnh Chiêu xuống xe, dựa theo địa chỉ trước đó cô[1] gửi tới đến tòa nhà nằm viện.
[1] cô ở đây gốc là sư mẫu nghĩa là vợ của thầy
Lúc Mạnh Chiêu học đại học công an, Chu Minh Sinh từng là giáo sư thỉnh giảng được đại học công an thuê, từng mở mấy buổi tọa đàm ở đại học công an, Mạnh Chiêu còn đến nghe mấy lần.
Tuy Chu Minh Sinh không tính là thầy của anh, nhưng Mạnh Chiêu lại một mực tôn kính gọi ông cụ một tiếng “Thầy”.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cách mỗi khoảng thời gian Chu Minh Sinh sẽ gửi tin nhắn đến hỏi tình hình gần đây của Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu cũng vui vẻ chia sẻ với ông những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc sống.
Cho dù là lúc trúng tuyển đại học công an, hay về sau thi đậu vào cục thành phố, anh đều thông báo cho Chu Minh Sinh ngay lập tức.
Cho đến khoảng thời gian trước Chu Minh Sinh bỗng nhiên trúng gió, được đưa vào bệnh viện, cũng may phát hiện kịp thời, không gây tổn thương não quá nghiêm trọng.
Mạnh Chiêu đi đến trước phòng bệnh, giơ tay gõ cửa một cái.
Cửa mở ra, vợ của Chu Minh Sinh thò đầu ra: “Là Tiểu Mạnh à, mau vào đi, ăn cơm chưa?”
Mạnh Chiêu đưa thực phẩm dinh dưỡng cho bà: “Em ăn rồi cô.”
“Mỗi lần tới đều mang quà, bảo em đừng mang em cũng không nghe,” Cô oán trách một tiếng, bảo anh vào.
Bởi vì chuyện Chu Minh Sinh trúng gió, cô mãi không thấy già bây giờ nom cũng có phần mệt mỏi.
Ông cụ Chu Minh Sinh đang ngồi trên giường bệnh, thấy Mạnh Chiêu tới, ông cụ giơ vẫy vẫy: “Tiểu Mạnh đến, rồi à.”
Mặc dù sức khỏe không có gì đáng ngại, nhưng dù sao cũng vẫn trong quá trình hồi phục, Chu Minh Sinh đi đứng và nói năng cũng không lưu loát mấy.
Mạnh Chiêu đi qua, gọi một tiếng “Thầy”, lại nhìn bát trên bàn: “Cô còn nấu canh gà cho thầy à, thịnh soạn thế.”
Cô đi tới, bưng bát lên vừa tiếp tục đút Chu Minh Sinh húp canh, vừa hỏi Mạnh Chiêu: “Thật sự ăn rồi? Cô vừa mang canh gà từ nhà đến, ông ấy ăn chẳng được bao nhiêu, còn thừa lại nhiều lắm, em cùng ăn thêm chút nữa đi?”
“Thật sự ăn rồi, em chỉ đến thăm thầy, xem ra hồi phục rất tốt.” Mạnh Chiêu nhìn Chu Minh Sinh.
Lời này thật sự không nói dối, nhưng còn có một số cảm xúc bí ẩn không nói ra miệng, trước kia mỗi lần anh phá án gặp phải vấn đề khó đều sẽ đến tìm ông cụ trò chuyện một lúc.
Không chỉ vì Chu Minh Sinh là người hướng dẫn tiến sĩ, có kinh nghiệm sống phong phú, có thể cung cấp cho anh những góc nhìn khác để nhìn nhận vấn đề, mà còn vì chỉ cần trò chuyện vài câu với Chu Minh Sinh, Mạnh Chiêu có thể nghĩ đến khoảng thời gian tối tăm nhất thời cấp ba đó.
Lúc ấy có thể gắng vượt qua hết, những tình huống trước mắt này thật sự không cần quá thê lương, tất cả mọi chuyện cuối cùng đều có thể đi đến một bước vén mây nhìn thấy mặt trời.
“Vụ án lại, gặp phải, vấn đề khó?” Chu Minh Sinh húp mấy ngụm cháo rồi ra hiệu cho vợ đừng đút nữa, ngược lại trò chuyện với Mạnh Chiêu.
“Cũng không phải vấn đề khó gì,” Mạnh Chiêu nói, “Vẫn đang điều tra, nhưng gặp một vài tình huống đột phát.”
“Làm hết mình, nghe ý trời.” Chu Minh Sinh giơ tay vỗ vỗ cánh tay Mạnh Chiêu.
Động tác của Chu Minh Sinh chậm chạp, nói chuyện tốn sức, thấy ông cụ hơi buồn ngủ, Mạnh Chiêu không tiện quấy rầy thêm, ở lại chốc lát rồi xin phép rời đi.
Lúc ra ngoài, Mạnh Chiêu vừa đi hai bước, cô chạy chậm đuổi theo bảo: “Này Tiểu Mạnh, em chờ một lát.”
Mạnh Chiêu dừng bước chân, quay đầu nhìn bà hỏi: “Cô chậm thôi, sao vậy ạ?”
“Chẳng phải trước đó nhà cô thu dọn để chuyển nhà à? Cô tìm được ít tài liệu liên quan đến vụ án năm đó của cậu em trong cặp văn kiện của thầy, để ở đây cũng không có tác dụng gì, vứt đi lại sợ em cần dùng,” Cô đưa túi văn kiện cho Mạnh Chiêu, “Hôm nay trước khi ra ngoài nhớ đến việc này nên mang tới đây, định đợi em qua rồi đưa cho em, vừa rồi lại suýt quên béng đi.”
Mạnh Chiêu nhận lấy, rút tài liệu bên trong ra nhìn một chút, là tài liệu liên quan đến vụ án năm đó của Mạnh Tường Vũ.
Thật ra anh từng nhờ người xin hồ sơ vụ án năm đó của Mạnh Tường Vũ, phần tài liệu cô đưa chưa chắc có nhiều tác dụng.
Nhưng anh vẫn lấy tài liệu ra lật xem, nói cảm ơn: “Cảm ơn cô, hôm nay trên đường tới em còn đang suy nghĩ vụ án năm đó…” Nói còn chưa dứt lời, một trang giấy trong tài liệu rơi ra, kích thước 32 in, bên trên viết kín chữ.
Anh cúi người nhặt tờ giấy kia lên, lật qua xem xét, bên trên gạch ý phân tích kỹ càng ghi chép manh mối vụ án của Mạnh Tường Vũ năm đó.
Anh hơi ngẩn ra, không phải vì nội dung ghi chép trên tờ giấy này, mà nét chữ trong đó hơi quen mắt, không phải nét chữ của Chu Minh Sinh, mà là… nét chữ của Lục Thời Sâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...