Lấy được dãy số điện thoại nước ngoài kia, Mạnh Chiêu lại hỏi Lư Dương vài câu tình huống, sau đó rời khỏi nhà Lư Dương.
Có vẻ như, là người đăng bài Lư Dương cũng không biết bài báo của mình sẽ dẫn đến hậu quả Triệu Vân Hoa tự tử.
Lúc gần đi Mạnh Chiêu nhìn Lư Dương một cái, sắc mặt cậu thanh niên trắng bệch, dáng vẻ mất hồn mất vía, rõ ràng bị hù dọa bởi mấy câu nói vừa rồi của Lục Thời Sâm.
Không thể không nói, cách xử lý chuyện không có tình người của Lục Thời Sâm có đôi khi vẫn rất có tác dụng.
Nhưng, liên quan đến dãy số nước ngoài, độ khó điều tra lại tăng lên… Chỉ có thể chờ đợi xem có thể gọi được vào dãy số này không.
Lúc đi thang máy xuống Mạnh Chiêu mơ hồ cảm thấy dạ dày mình hơi đau, bệnh dạ dày của anh xem như bệnh cũ.
Mấy năm trước, khi đó đội trưởng đội điều tra hình sự, cũng chính là Viên Khả – sư phụ của anh, được phát hiện ung thư phổi giai đoạn giữa, bèn vội vàng từ chức dưới sự kiên trì của người nhà.
Ngay lúc đó đội phó Nhậm Bân lại không giỏi chỉ huy, trong một lần phá án đã phạm sai lầm nghiêm trọng, thế là dưới cơn nóng giận cục trưởng Từ đã cách chức Nhậm Bân, không để ý phản đối của người khác, khư khư cố chấp đẩy Mạnh Chiêu tư lịch còn thấp lên.
Lúc đó trên dưới cục thành phố đều đồn, cục trưởng Từ quyết tâm để sau này Mạnh Chiêu làm con rể của mình, cho nên mới nóng lòng cho Mạnh Chiêu lên vị trí vào lúc này.
Nhưng chỉ vài tháng sau, tin đồn này đã mai danh ẩn tích.
Bởi vì đội phó Mạnh Chiêu xứng với chức vụ hơn Nhậm Bân rất nhiều, Mạnh Chiêu xử lý vụ án đến mức không cần mạng.
Không chỉ như thế, toàn bộ chi đội điều tra tội phạm dưới sự quản lý của anh, có một đoạn thời gian cũng liều mạng tăng ca, tiếng oán hờn khắp nơi.
Thậm chí có hai cảnh sát hình sự già sức khỏe không chịu được còn vì vậy mà xin chuyển cương vị.
Về sau vẫn là cục trưởng Từ đích thân nói chuyện với Mạnh Chiêu, bảo anh đừng vì theo đuổi tốc độ phá án mà kéo đổ sức khỏe của cả chi đội, phải phát triển lâu dài.
Lúc này Mạnh Chiêu mới thử dần dần chậm lại tiết tấu công việc căng thẳng.
Nhưng, chuyện của Triệu Vân Hoa khiến anh bắt đầu nghi ngờ có phải mình làm sai không… Nếu trong buổi tối phát hiện thi thể anh đã đến nhà cũ của Chu Diễn, lấy được quyển nhật ký kia, phải chăng sẽ không đi đến cục diện Triệu Vân Hoa tự tử như bây giờ?
Lên xe, Lục Thời Sâm thắt dây an toàn, thấy Mạnh Chiêu bên cạnh chậm chạp không hành động, hắn quay sang nhìn anh một cái.
Vẻ mặt Mạnh Chiêu trắng như tờ giấy, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh rất mỏng, một tay đang đè lên phần bụng trái.
“Sao vậy?” Lục Thời Sâm giật mình.
Trong ấn tượng của hắn, Mạnh Chiêu chưa bao giờ như vậy, cho dù trong khoảng thời gian khó khăn nhất hồi cấp ba, cũng có thể cảm nhận được sức sống bồng bột quật cường trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Mạnh Chiêu.
Mà bây giờ Mạnh Chiêu nhíu mày lại, nhắm mắt, thoạt nhìn hơi đau đớn.
“Không sao, bệnh dạ dày tái phát.” Mạnh Chiêu cắn răng nói, “Ra khỏi tiểu khu này rẽ trái hình như có một tiệm thuốc, làm phiền dừng xe một lát, tôi đi mua ít thuốc giảm đau.”
Lục Thời Sâm nhìn anh, Mạnh Chiêu rất ít để lộ ra dấu vết yếu ớt, dáng vẻ của anh bây giờ, chỉ từng xuất hiện một lần trong ấn tượng của Lục Thời Sâm.
Lục Thời Sâm hơi lưỡng sự, sau đó nghiêng người về phía Mạnh Chiêu, kéo dây an toàn bên cạnh giúp anh, sau đó thắt dây an toàn cho anh.
Bởi vì trước kia chưa từng giúp ai làm như vậy, lúc kéo dây an toàn qua còn bị kẹt.
Nhận ra Lục Thời Sâm tới gần, Mạnh Chiêu mở mắt ra, nhìn thấy Lục Thời Sâm đang kéo dây an toàn giúp anh, anh giơ bàn tay đang đè dạ dày lên, hỗ trợ kéo dây an toàn, không tự chủ được bị động tác lạ lẫm của Lục Thời Sâm chọc cười một tiếng, “Cậu cũng có lúc tốt bụng vậy à.”
“Đến phụ cận ăn cơm trước.” Lục Thời Sâm cài dây an toàn giúp anh, không tiếp lời nói này.
“Thôi, uống thuốc giảm đau là được.” Mạnh Chiêu miễn cưỡng ngồi thẳng, “Còn phải trở về cục thẩm vấn tên trộm kia, trở về tôi gọi thức ăn ngoài, cảm ơn lòng tốt của cậu.
Này, nói thật, cậu tốt bụng vẫn khiến người ta thích hơn.”
Lục Thời Sâm cài dây an toàn cho anh xong, ngước mắt liếc anh một cái: “Tôi không cần khiến người ta thích.”
Chậc, cũng đúng, Mạnh Chiêu chịu đựng cơn đau dạ dày nghĩ, tuy lời nói này hơi thiếu đánh, nhưng hình như thật sự có chuyện như vậy.
Lúc cấp ba tính tình Lục Thời Sâm cũng như thế, nhưng con gái tung hô hắn thì nắm được cả đống, thật sự là hắn không cần khiến người ta thích.
Đến cửa tiệm thuốc, Mạnh Chiêu đang định tháo dây an toàn xuống xe, Lục Thời Sâm đã đi xuống trước một bước.
Mạnh Chiêu ấn dạ dày của mình, định giảm bớt cảm giác đau đớn, nhìn Lục Thời Sâm đẩy cửa hiệu thuốc, anh lại nghĩ đến vẻ mặt Lục Thời Sâm ép hỏi Triệu Vân Hoa sắp chết.
Người này thật sự… Nói hắn không có tình người, lúc này ngược lại rất tốt bụng.
Quả thực khiến người ta không nhìn thấu… Mạnh Chiêu “shh” một tiếng, dừng lại suy nghĩ lung tung, dạ dày thật sự rất đau, sẽ không thủng dạ dày chứ…
Mấy phút sau, Lục Thời Sâm đi ra khỏi hiệu thuốc, mở cửa xe ngồi vào, ném một túi giấy da trâu cho Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu mở túi ra, bên trong đựng năm sáu hộp thuốc, anh cúi đầu lục một lúc, lấy một hộp trong đó ra: “Sao có nhiều mấy cái lòe loẹt thế…” Anh cảm thấy dạ dày đau hơn, hít vào một hơi nói, “Lục Thời Sâm có phải cậu bị nhân viên cửa hàng lừa không, mua một đống linh tinh thế này…” Đằng sau còn có một câu “Người ngốc nhiều tiền”, anh nhịn được không nói ra.
Lục Thời Sâm khởi động xe: “Không biết cái nào có hiệu quả với cậu nên mua hết.”
“Thuốc giảm đau còn có hiệu quả với không có hiệu quả?” Mạnh Chiêu gần như bị hắn chọc giận cười, “Tôi khỏe lắm, uống gì cũng hiệu quả.”
Anh lấy điện thoại ra: “Tiền thuốc bao nhiêu? Tôi chuyển cho cậu.”
Lục Thời Sâm lái xe lên đường: “Lần sau mời tôi ăn cơm đi.”
Mạnh Chiêu: “…” Anh cực kỳ hối hận vừa rồi không kiên trì tự xuống xe mua thuốc, rõ ràng chỉ là chuyện một hộp thuốc giảm đau bao nhiêu tiền, đến bây giờ, lại nợ Lục Thời Sâm một bữa cơm không giải thích được.
—— Có số tiền mời cơm này, có lẽ có thể bao tròn thuốc giảm đau anh uống cả đời này đúng không?
*
Đến cục thành phố, Mạnh Chiêu xách theo túi thuốc quý giá này đi đến văn phòng điều tra tội phạm.
Trình Vận vừa thấy Mạnh Chiêu đến đã đứng lên: “Anh Chiêu, vừa gọi điện cho anh mà anh không nghe, có kết quả kiểm tra rồi, trên sợi dây thừng bện có lưu lại DNA của Chu Diễn, xác thực chính là hung khí gây án Triệu Vân Hoa dùng để siết chết Chu Diễn, em đã xin lệnh bắt giữ…”
Chuyện cho tới bây giờ, kết quả này có phần bất lực.
Mạnh Chiêu dừng bước lại, khẽ thở dài một hơi: “Triệu Vân Hoa nhảy lầu tự tử rồi.”
Không chỉ Trình Vận, những người khác trong phòng làm việc vào lúc này cũng ngẩn ra, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Chiêu.
“Đợi lát nữa họp rồi nói,” Mạnh Chiêu cảm thấy bây giờ anh không chỉ đau dạ dày, đầu cũng bắt đầu đau, “Trên trộm Tiểu Chu mang về đâu?”
“Ở, ở tầng hai…” Trình Vận vẫn chưa tiêu hóa chuyện Triệu Vân Hoa tự tử, “Triệu Vân Hoa chết rồi ạ?”
“Đến bệnh viện, tình huống không lạc quan cho lắm.” Mạnh Chiêu dùng ngón tay bóc hai viên con nhộng giảm đau, uống nước khoáng nuốt xuống, đưa điện thoại cho Trình Vận, “Gọi giúp anh bát cháo, quán gần đây là được, anh lên tầng hai trước.”
“… À, được.” Trình Vận nhận điện thoại đáp một tiếng.
Vào phòng quan sát, Mạnh Chiêu quan sát tình huống trong phòng thẩm vấn.
“Tôi chấp nhận tiền phạt, tiền ngay trong xe tôi, anh đi lấy xong thả tôi đi đồng chí cảnh sát, ôi trời đã đến trưa rồi rốt cuộc anh muốn nhốt tôi đến lúc nào…”
Chu Kỳ Dương ở đối diện thờ ơ, cùng giết thời gian với cậu ta.
Xem ra tên trộm vặt này là kẻ tái phạm, biết với giá của chiếc điện thoại này, vốn không đủ trừng phạt giam giữ, cho nên có vẻ không sợ hãi.
Trên thực tế, Chu Kỳ Dương đợi cũng hơi nóng ruột, tên trộm đối diện cứ mấy phút lại gào mấy lần, nếu đặt vào ngày thường, trộm vặt này giao cho đồn công an cấp dưới xử lý là được rồi.
Đưa đến cục thành phố để thẩm vấn, quả thực có phần chuyện bé xé ra to.
Mạnh Chiêu xem một lúc trong phòng quan sát rồi đẩy cửa đi vào, hỏi tên trộm kia: “Thả cậu đi đâu?”
Thấy Mạnh Chiêu đi vào, Chu Kỳ Dương đứng lên ngồi vào trong: “Anh Chiêu.”
“Thả, thả tôi về nhà…” Tên trộm kia nhìn thấy cảnh sát trước đó đè mình lên xe, ngoài miệng đã nói lắp.
“Vội vã ra ngoài như thế, có chuyện gì gấp?” Mạnh Chiêu ngồi đối diện cậu ta như nói chuyện phiếm.
“Không có việc gấp thì các anh cũng không thể nhốt tôi ở đây, tôi chỉ trộm cái điện thoại rởm không đáng tiền, đã nói nhận phạt rồi, các anh không thể biến tướng giam giữ tôi…”
“Chỉ trộm cái điện thoại rởm?” Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm cậu ta, “Nói vậy cậu cũng cảm thấy chiếc điện thoại kia không đáng tiền, vậy tốn sức trộm nó làm gì?”
“Chuyện này…” Tên trộm kia rõ ràng nghẹn họng, sau đó nói rất nhanh, “Thịt của con kiến cũng là thịt mà…”
“Đừng cợt nhả với tôi,” Mạnh Chiêu đập bàn một cái, vẻ mặt lạnh xuống nói, “Rốt cuộc ai bảo cậu trốn chiếc điện thoại này?”
“Tôi, tôi tự trộm mà…”
Mạnh Chiêu gập ngón tay gõ bàn một cái bảo: “Chuyện dính đến mạng người, nghĩ kỹ lại nói.”
Tên trộm đối diện ngẩn ra, “Mạng của ai, tôi chỉ trộm cái điện thoại sao lại dính đến mạng người…”
Mạnh Chiêu nhìn cậu ta chòng chọc, vẻ mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt bắt lấy mỗi một biểu cảm trên gương mặt của tên trộm này: “Chủ của chiếc điện thoại này giờ đã nhảy lầu tự tử, người cuối cùng bà ấy gặp là cậu, cho nên, bây giờ tôi có lý do nghi ngờ, bà ấy tự tử có liên quan đến cậu.”
Ánh mắt anh sắc bén, giọng nói nghiêm túc, tên trộm đối diện lập tức hoảng rồi: “Sao tôi biết bà ấy muốn tự tự, bà ấy tự tử không liên quan đến tôi… Lại nói tôi cũng không muốn trộm cái điện thoại kia, có người bảo tôi trộm rồi mang đến trạm đường sắt cao tốc!”
“Ai? Tên gì?”
“Tôi không biết… Tôi thật sự không biết hắn tên gì.
Trưa hôm nay hắn trực tiếp đến cửa tìm tôi, cho tôi xem ảnh người phụ nữ kia, bảo tôi đến bến xe trộm di động của bà ấy, còn cho tôi năm nghìn tệ tiền mặt đặt cọc, nói là năm nghìn còn lại đợi tôi đến trạm đường sắt cao tốc hắn lại giao cho tôi, tôi không biết những cái khác!”
“Đến tìm cậu lúc nào? Địa điểm, nói cụ thể xem.”
“Hơn mười hai giờ trưa, phố ăn vặt sau cửa hàng điện thoại Long Hưng…”
“Miêu tả mặt mũi người kia.”
“Mặt mũi… Hắn đội mũ và đeo khẩu trang, cũng chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, tôi, tôi không chú ý đến hắn trông như thế nào…”
Đối phương đội mũ đeo khẩu trang… Đủ cẩn thận, xem ra là chuẩn bị chu toàn, Mạnh Chiêu rũ mắt suy tư, một lát sau ngước mắt nhìn về phía đối diện: “Vậy tuổi tác thì sao? Cho dù che kín mít, đại khái có thể nhìn ra tuổi tác đúng không? Còn có đôi mắt lộ ra như thế nào, người kia cao bao nhiêu, cũng nói rõ ràng.”
“Mắt… mắt hình như hơi sâu, nhìn không trẻ, chắc hơn bốn mươi,” Tên trộm đối diện cố gắng nhớ lại, “Chiều cao, cao hơn tôi năm sáu centimet…”
Mạnh Chiêu vừa nghe vừa chép mấy từ mấu chốt lên giấy, xé xuống, ra hiệu cho Chu Kỳ Dương đi ra ngoài với anh.
Ra khỏi phòng giám sát, Mạnh Chiêu đưa tờ giấy kia cho Chu Kỳ Dương: “Đến trạm đường sắt cao tốc điều tra thêm giám sát, xem có người cậu ta nói không.”
“Vâng anh Chiêu.” Chu Kỳ Dương nhận lấy, bước nhanh chạy xa.
Lúc chờ Chu Kỳ Dương về, Mạnh Chiêu đợi trong phòng giám sát sắp xếp lại các manh mối của vụ án này.
Một lát sau, Trình Vận đẩy cửa đi vào: “Anh Chiêu, thức ăn ngoài của anh đến rồi.”
“Mang tới đây đi.” Mạnh Chiêu duỗi tay muốn nhận lấy.
“Nhưng mà, có hai phần…” Trình Vận đi tới, đặt hai phần thức ăn ngoài lên bàn, “Một phần do em gọi cái quán mà anh nói, còn có một phần cũng viết tên anh…”
Mạnh Chiêu nhìn hai phần thức ăn ngoài với vẻ ngoài khác biệt rõ rệt này.
Một phần trong đó đựng trong túi giữ nhiệt màu bạc, logo ở trên cho thấy phần thức ăn ngoài này đến từ Cháo nồi đất Triều Sán nổi tiếng với giá cả đắt đỏ của khu này.
Khi Mạnh Chiêu gọi thức ăn ngoài, đã từng vô số lần liếc qua phần cháo đắt cắt cổ này.
Nhưng vì giá cả tôn quý như thế có phần không hợp với thân phận trâu ngựa [1] này của anh, nhiều lần anh lựa chọn làm như không thấy.
[1] gốc là xã súc (社畜): là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản.
社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc), chủ yếu dùng để chế giễu những người vì lợi ích mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân.
Hiểu theo nghĩa thuần Việt là “làm con trâu bị hành sml”.
(giải thích của wp rubybaozi)
Còn có một phần, đựng trong túi nhựa trong suốt bình thường, thoạt nhìn cực kỳ đơn giản tự nhiên, rất bình dân, mà giờ phút này lại bị điệu bộ xa hoa lãng phí bên cạnh tôn lên giống như phần món ăn dầu máng xối [2].
[2] dầu máng xối là một thuật ngữ chung để chỉ dầu đã được tái chế.
Nó có thể được sử dụng để mô tả việc các nhà hàng sử dụng lại dầu ăn đã được chiên trước đó
… Tác phong không cầu tốt nhất chỉ cầu đắt nhất này, nói đến người mà anh quen biết, Mạnh Chiêu chỉ biết một người.
Mà người này, trước đó không lâu anh vừa gặp qua.
“Anh Chiêu, ai đặt cho anh à?” Trình Vận tò mò hỏi thêm một câu.
Mạnh Chiêu lấy lại tinh thần, dừng một lát rồi mở miệng đuổi cô: “Hỏi nhiều điều vô dụng như thế làm gì, mau xuống suy nghĩ vụ án.”
Trình Vận bĩu môi, trước khi đi lại nhìn phần thức ăn ngoài kia, thầm nghĩ, đắt thế nào, không bình thường nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...