Ba rưỡi sáng, trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài.
Mạnh Chiêu mở mắt ra, nhìn về phía trần nhà đen sì.
Lên giường nằm xuống từ mười một giờ, đã mấy tiếng mà vẫn không hề buồn ngủ.
Sự chua xót ở ngực đập theo trái tim, chảy qua toàn thân theo máu, cảm xúc chua xót kia như thể còn mang theo tính ăn mòn mạnh mẽ, khiến anh khó chịu tới mức trằn trọc, không thể bình tĩnh nằm xuống chìm vào giấc ngủ, phải liên tục tìm kiếm một tư thế khiến mình thoải mái hơn.
Nhưng không tìm được, cho dù nằm nghiêng hay nằm thẳng, cảm giác khó chịu đó cũng không mảy may giảm bớt.
Mạnh Chiêu ngồi dậy từ trên giường, giơ tay bật sáng đèn bàn trên đầu giường.
Xuống giường, anh đi đến trước bàn sách của mình, kéo một ngăn kéo trong đó ra tìm kiếm một lần, cuối cùng tìm được một gói thuốc lá còn thừa lại mấy điếu ở ngăn dưới cùng.
Anh rút một điếu ra, cầm lấy bật lửa đốt nó lên rồi đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài và rít từng hơi thuốc.
Thuốc lá này được anh mua cách đây hai năm trước khi anh cai thuốc, cũng đã biến chất rồi, hút vào có vị kỳ lạ, vừa ẩm vừa chát, còn hơi đắng.
Tại sao chuyện lại đi đến một bước này? Rõ ràng ngay từ đầu trên người Lục Thời Sâm đã có hiềm nghi phạm tội, rõ ràng lúc điều tra viện dưỡng lão mình vẫn đang nghi ngờ động cơ của Lục Thời Sâm.
Rõ ràng sau vụ tai nạn xe kia anh biết được sự thật Lục Thời Sâm bị rối loạn cảm xúc, rõ ràng trong quá trình điều tra án sau đó anh cũng đã nhận ra Lục Thời Sâm khác thường, rõ ràng trong quá trình chung đụng anh cũng từng nghi ngờ quan hệ giữa họ vì phản ứng của Lục Thời Sâm không như bình thường…
Dường như mỗi một bước, anh đều có khả năng để cho mình tỉnh táo và kịp thời dừng tổn hại, nhưng anh vẫn mặc bản thân rơi vào từng chút một.
Đây là Mạnh Chiêu không bỏ sót bất kỳ dấu vết để lại nào, giữ vững nghi ngờ với mọi thứ sao? Tại sao lại giống như thằng nhóc con tình xuân nảy mầm vậy.
Cho rằng mình sẽ là một người đặc biệt, đủ để khiến một người bị rối loạn cảm xúc rung động vì mình… Thật sự là có phần vô lý.
Bây giờ kết thúc cũng tốt, tiếp theo không cần bị tình cảm chi phối, có thể đủ lý trí và tỉnh táo để điều tra rõ chân tướng vụ án.
Điều tra vụ án, điều tra vụ án, điều tra vụ án… Mạnh Chiêu nhả ra một ngụm khói, vốn cho rằng cuộc đời của mình chỉ có điều tra án là đủ rồi, nhưng sự xuất hiện của Lục Thời Sâm bỗng nhiên khiến anh nhận ra, cuộc sống chỉ có điều tra vụ án và công việc thật ra vấn rất khô khan.
Buổi tối đuổi bắt Ngô Gia Nghĩa, nhìn Lục Thời Sâm bên cạnh tăng ca với mình, anh còn tưởng rằng mỗi một buổi tối tăng ca sau này đều sẽ trở nên thú vị hơn…
Hút xong mấy điếu thuốc, sắc trời bên ngoài cũng dần dần sáng lên.
Mạnh Chiêu nhả ra ngụm khói cuối cùng, sau đó cầm lấy gạt tàn thuốc đổ hết tro thuốc vào trong thùng rác.
Vụ án vẫn chưa điều tra ra chân tướng, anh không thể để cho bản thân luôn đắm chìm vào trong cảm xúc, điều này sẽ quấy nhiễu lý trí và sức phán đoán của bản thân.
Mạnh Chiêu đứng thẳng người, đi vào trong nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình rồi ra ngoài đến cục thành phố.
Hôm nay đi ra ngoài hơi sớm, vẫn chưa đến bảy rưỡi, Mạnh Chiêu đã đến cục thành phố.
Anh lại nhận ra ánh mắt đến từ Ngự Hồ Loan kia, ánh mắt này khiến anh có phần bực bội, nó khiến cảm xúc anh đã điều chỉnh tốt trước khi ra ngoài lại nhăn nhúm.
Chẳng phải đã đạt được mục đích tiếp cận mình rồi sao? Chẳng phải Ngô Gia Nghĩa cũng đã chết rồi à? Tại sao vẫn phải nhìn qua đây? Rốt cuộc còn muốn làm gì nữa?
Lúc này, sau lưng vang lên giọng của Chu Kỳ Dương: “Anh Chiêu!” Chu Kỳ Dương xách túi bánh bao hấp trong tay chạy chậm đến, “Sao hôm nay anh đến sớm thế?”
“Ừ.” Mạnh Chiêu rời khỏi ánh mắt sau lưng, “Sao cậu cũng đến sớm vậy?”
“Em luôn đến sớm mà, đến muộn bánh bao hấp của quán kia sẽ bán hết, anh ăn chưa? Ăn ngon lắm…” Thấy Mạnh Chiêu luôn cau mày, Chu Kỳ Dương chuyển chủ đề từ bánh bao hấp lên người Mạnh Chiêu, “Anh Chiêu, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hử?” Mạnh Chiêu thất thần nói, “Không có gì.”
“Không có chuyện gì mà sao trông anh tâm sự nặng nề thế? Trông có vẻ nghỉ ngơi cũng không tốt?”
Mạnh Chiêu không muốn nói chuyện bèn qua loa đáp: “Sầu vì vụ án.”
“Phá án quan trọng, sức khỏe quan trọng hơn, nếu sức khỏe anh sụp đổ, vậy vụ án này càng không tiến lên được.
Đúng rồi, cố vấn Lục đâu? Sao dạo này không thấy anh ấy?”
“Cậu ta bận.”
Hai người đi lên cầu thang, Chu Kỳ Dương quan sát vẻ mặt Mạnh Chiêu, hỏi dò: “Anh Chiêu, có phải anh và cố vấn Lục xảy ra mâu thuẫn gì không? Mấy ngày trước chẳng phải anh đến từ Ngự Hồ Loan à, sau hôm nay không từ đằng kia tới đây….” Nói còn chưa dứt lời thì, trên trán Chu Kỳ Dương bị gõ một cái rõ kêu.
Chu Kỳ Dương ôm trái hít sâu một hơi: “Đau…” Vừa nói ra một chữ, mắt thấy Mạnh Chiêu cong ngón tay, lại muốn gõ trán cậu một cái, Chu Kỳ Dương vội vàng tránh sáng bên cạnh.
“Phá án sao rồi? Làm rõ mạch suy nghĩ chưa? Đến cục thành phố sớm như thế không phải vì phá án mà vì mua bánh bao, có tiền đồ gớm nhỉ!” Mạnh Chiêu đứng lại, dạy dỗ Chu Kỳ Dương trên hành lang, “Không đặt ánh mắt lên manh mối vụ án, quan tâm anh ở đâu để làm gì? Vụ án gì cũng đợi cố vấn Lục cung cấp manh mối, cục thành phố tuyển các cậu tới đây để cậu ăn bánh bao?!”
Tầng một phần lớn là phòng hành chính, nhân viên công tác đi ngang qua cũng đều bước chậm lại, nhìn về phía Mạnh Chiêu đang phát cáu.
“Lúc đội phó Mạnh hung dữ còn đẹp trai hơn cả lúc bình thường,” Lời này cũng không biết anh truyền ra trước, tóm lại trên dưới cục thành phố đều đã nghe nói.
Nhưng vì hai năm này tính tình của Mạnh Chiêu bị cục trưởng Từ dạy dỗ dịu đi nhiều, thành ra anh không hay phát cáu bên ngoài văn phòng, cho nên lúc này, người đi ngang qua đều dừng chân lại nhìn thêm mấy lần.
Mạnh Chiêu dạy dỗ Chu Kỳ Dương vài câu rồi quay người tiếp tục đi lên lầu.
Không hiểu sao bị dạy dỗ một trận Chu Kỳ Dương không biết mình đã nói gì sai, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như có liên quan đến cố vấn Lục, nhưng lại không dám hỏi tiếp nữa, đành phải đi theo mà không dám thở mạnh.
Đi thẳng đến văn phòng điều tra tội phạm trên tầng hai, cuối cùng Chu Kỳ Dương dám lên tiếng: “Anh Chiêu, vậy tiếp theo chúng ta nên điều tra cái gì?”
Nhắc đến vụ án, hòa não lại tính tình của mình: “Tiếp tục điều tra Chúc Duệ.”
“Chúc Duệ này đúng là hơi thất thường, nhưng phải điều tra từ chỗ nào…”
“Cậu ăn bánh bao trước đi, lát nữa Trình Vận đến hai người cùng đến tìm anh.” Mạnh Chiêu nói xong quay người đi vào phòng làm việc của mình.
Ngồi xuống trước máy vi tính, Mạnh Chiêu ép buộc bản thân không nghĩ đến Lục Thời Sâm nữa, thay vào đó là tập trung lên vụ án.
Phải khiến mình bận rộn, phải tạm thời quên đi Lục Thời Sâm, phải quay về cuộc sống trước khi gặp lại Lục Thời Sâm.
Mạnh Chiêu hít thở sâu một hơi, bắt đầu suy tư phương hướng điều tra và giải quyết tiếp theo của vụ án này.
Vừa rồi Chu Kỳ Dương nói không sai, cảm giác thất thường trên người Chúc Duệ thực sự rất mãnh liệt.
Tại sao gã lại bỗng trở về từ nước ngoài vào một đêm trước khi Ngô Gia Nghĩa chết? Ngoài nói dối chuyện “Con trai bị Ngô Gia Nghĩa bắt cóc”, phải chăng Chúc Duệ cũng nói dối trong chuyện khác?
Ngoài ra, Chu Diễn là con trai của nông dân công Trần Dục, mà Ngô Gia Nghĩa, Chúc Văn Tú và Chúc Duệ, đều liên quan đến vụ án dân công đòi lương năm đó.
Bây giờ xem ra, muốn điều tra rõ chân tướng vụ án, nhất định phải làm rõ hai vấn đề là năm đó xảy ra chuyện gì và Trần Dục chết như thế nào.
Mạnh Chiêu ngồi thẳng người, duỗi cánh tay tìm tài liệu liên quan đến vụ án lồng tối trên kệ tài liệu.
Điều tra kinh tế đã từng điều tra tất cả công ty dưới tên Ngô Gia Nghĩa, trong đó cũng bao gồm công ty Văn Đỉnh.
Mạnh Chiêu lật ra tờ của bất động sản Văn Đỉnh, nhìn vào dòng cơ cấu công ty, ở đó liệt kê mấy quản lý cấp cao của công ty trước khi bị Ngô Gia Nghĩa thu mua.
Sau khi tìm thông tin của mấy quản lý cấp cao trong hệ thống cảnh vụ, Mạnh Chiêu phát hiện, sau khi Văn Đỉnh bị Ngô Gia Nghĩa thu mua, mấy quản lý cấp cao đều rời khỏi Văn Đỉnh và đến những công ty khác, trước mắt chỉ có hai người trong đó vẫn ở lại Nham Thành.
Xem ra, muốn hiểu sự thật năm đó, chỉ có thể đến Nham Thành một chuyến nữa…
Lúc này, Chu Kỳ Dương và Trình Vận đi vào văn phòng: “Anh Chiêu, có nhiệm vụ gì ạ?”
Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn hai người, phân công nhiệm vụ: “Trình Vận, em kiểm tra hành tung của Chúc Duệ thông qua giám sát.
Từ trước khi anh ta về nước đến bây giờ, chỉ cần có thể tìm được giám sát đều phải xem một lần, mỗi ngày Chúc Duệ làm gì, có chỗ nào khả nghi không, làm rõ ràng những điểm này.”
“Vâng.” Trình Vận đáp.
“Tiểu Chu, bây giờ cậu lập tức thu dọn một chút, đến Nham Thành với anh một chuyến, điều tra tình huống năm đó của công ty Văn Đỉnh.”
Chu Kỳ Dương nói: “Rõ.”
*
Sau nửa tháng, Mạnh Chiêu lại ngồi tàu cao tốc đến Nham Thành.
Nhìn cây cối lùi nhanh như bay ngoài cửa sổ, Mạnh Chiêu nghĩ đến cảnh tượng đến Nham Thành cùng Lục Thời Sâm.
Lúc đó anh lâm thời quyết định muốn đến Nham Thành điều tra rõ sự thật cái chết của Mạnh Tịnh, Lục Thời Sâm nghe xong chỉ nói một câu, “Tôi đi cùng cậu”.
Khi ấy mình đã bị cục cảnh sát tạm thời cách thức, cũng không có thông tin chính xác khi nào có thể phục chức, chẳng lẽ lần đó Lục Thời Sâm đến Nham Thành với mình, chỉ vì thúc đẩy vụ án tiến triển sao…
Một lần khác, sau khi rời khỏi nhà Lâm Mạch, anh đi đuổi bắt sát thủ theo dõi mình.
Tay không tấc sắt đối đầu với hai sát thủ cầm dao, lúc ấy Mạnh Chiêu suýt nữa mất mạng, cũng vì bước ngoặt chuyển tiếp đó, Lục Thời Sâm cảm nhận được cảm xúc tức giận… Đó dù thế nào cũng không phải giả đúng không?
Lúc cứu mẹ con Lâm Mạch, trong nhà máy bỏ hoang kia, đối mặt với Lâm Mạch giơ súng săn lên, Mạnh Chiêu có thể cảm nhận được, trong nháy mắt đó Lục Thời Sâm muốn chặn một phát súng cho mình, chẳng lẽ cũng chỉ để bảo vệ mình như một “công cụ” sao?
Rốt cuộc khi nào là thật lòng, khi nào là giả dối… Mạnh Chiêu nhìn ngoài cửa sổ xe thở dài một hơi.
Chu Kỳ Dương ngồi bên cạnh Mạnh Chiêu, trên đường đi cũng không dám lên tiếng, sợ câu nào nói không đúng lại bị dạy dỗ một trận ập xuống đầu.
Cậu nhàm chán tới mức im lặng đếm số, từ Minh Đàm đến Nham Thành, trong hai tiếng rưỡi đường xe, Mạnh Chiêu thở dài tổng cộng mười hai lần.
Chu Kỳ Dương vụng trộm nghiêng mặt sang nhìn Mạnh Chiêu, từ hai năm trước tiến vào cục thành phố, và từ khi làm việc chung với Mạnh Chiêu đến nay, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mạnh Chiêu nằm trong trạng thái này —— nóng nảy, dễ giận, mỏi mệt, hình như còn trộn lẫn chút khổ đau và cô đơn không dễ dàng nhận ra, cứ cảm thấy không chỉ vì vụ án…
Đi ra từ trạm đường sắt cao tốc, Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương ngồi lên xe taxi, đến thăm một trong những quản lý cấp cao năm đó của công ty Văn Đỉnh – Phạm Minh.
Thông tin cho thấy, hai mươi năm trước, sau khi Văn Đỉnh bị Ngô Gia Nghĩa thu mua, Phạm Minh đã thành lập công ty môi giới bất động sản của mình ở Nham Thành.
Dựa vào mạng giao thiệp và tài nguyên tích góp được ở công ty Văn Đỉnh đã thu lời dựa vào đầu tư và mua đi bán lại nhà qua tay trong từng ấy năm đến nay, tuy quy mô không lớn nhưng ở nơi đó cũng xem như có chút danh tiếng.
Nửa tiếng sau, hai người đến công ty của Phạm Minh.
Dưới sự dẫn đường của lễ tân, Mạnh Chiêu đi tới văn phòng của Phạm Minh.
Mạnh Chiêu đi lên trước, giơ giấy chứng nhận của mình lên: “Giám đốc Phạm, mạo muộ tới đây thăm ông, tôi là Mạnh Chiêu của công an Minh Đàm, cục trưởng Lý đã nói với ông rồi đúng không?” Mạnh Chiêu nhìn kỹ Phạm Minh một cái, mặc dù trạc tuổi Ngô Gia Nghĩa, nhưng nhìn từ mặt mũi lại có vẻ trẻ hơn Ngô Gia Nghĩa.
Phạm Minh cũng lập tức đứng lên, vươn tay về phía Mạnh Chiêu, “Chào cậu chào cậu, cục trưởng Lý đã tự mình gọi điện cho tôi, người phụ trách vụ án lồng tối tiếng tăm lừng lẫy, hôm nay gặp mặt, thật sự là thanh niên tài tuấn, nào, ngồi xuống uống trà.” Phạm Minh dẫn Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương ngồi xuống sofa, lại đích thân rót trà cho hai người.
“Ông khách sáo rồi.” Mạnh Chiêu nhận lấy chén trà và đặt lên bàn.
“Từ Minh Đàm đến Nham Thành xa như vậy, chắc chắn có chuyện rất quan trọng phải không?” Phạm Minh ngồi xuống đối diện Mạnh Chiêu.
“Ngô Gia Nghĩa chết rồi, chắc ông cũng biết chuyện này.”
Phạm Minh gật đầu: “Đương nhiên, loại người này chết không có gì đáng tiếc.”
“Đúng rồi, nhưng Ngô Gia Nghĩa dính đến rất nhiều bản án cũ, cũng vì ông ta chết mà đã mất đi manh mối.
Lần này tới đây, chủ yếu nhất là muốn hỏi ông về một số chi tiết vụ án của Trần Dục năm đó.”
“Trần Dục? Là ai nhỉ?” Biểu cảm của Phạm Minh lộ ra vẻ nghi ngờ, dường như đang cố hết sức nhớ lại cái tên này.
“Nông dân công năm đó tự tử vì đòi lương.” Mạnh Chiêu nhắc nhở nói.
“À, tôi nhớ ra rồi.” Phạm Minh dừng một lát, vừa suy nghĩ vừa kể lại, “Năm đó vì chuyện này, áp lực dư luận trên xã hội rất lớn, vụ kiện của Văn Đỉnh thất bại một cách khó hiểu, tiếp đó Văn Đỉnh bị Ngô Gia Nghĩa khống chế thu mua, sau khi cải tổ, những người quản lý ban đầu như chúng tôi đều bị Ngô Gia Nghĩa thay thế đi.”
“Hừm, ông cảm thấy Trần Dục có thể bị Ngô Gia Nghĩa giết không?”
“Lúc ấy cảnh sát điều tra nói là tự tử, nhưng ai biết được, Ngô Gia Nghĩa này lòng dạ rất sâu, ông ta cũng có giao tình sâu với cục trưởng cục cảnh sát Nham Thành vào thời điểm đó, loại chuyện này, chúng tôi khó mà nói.”
“Sao lại nhìn ra được có giao tình sâu?”
“Cậu cũng biết, sau khi Ngô Gia Nghĩa lên nắm quyền, có thể kéo dài tiền lương của nông dân công bao lâu thì kéo bấy lâu, các công nhân không có đường sống, đến tập đoàn gây chuyện đương nhiên cũng không ít, ông ta là người đã giúp đỡ giải quyết những chuyện này.”
Cục trưởng cục cảnh sát Nham Thành hai mươi năm trước… có vẻ như vẫn phải đi tìm hiểu một chút, Mạnh Chiêu nghĩ trong lòng.
“Được rồi, tôi đã hiểu.
Ngoài ra lại xác minh một vài chuyện với ông.” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi, “Năm đó tập đoàn Văn Đỉnh vì kinh doanh không tốt mới để Ngô Gia Nghĩa bơm tiền đúng không?”
“Đúng, khi đó dòng tiền của Văn Đỉnh thật sự xảy ra vấn đề.”
“Sau khi Ngô Gia Nghĩa bơm tiền, tất cả mọi chuyện đều do Ngô Gia Nghĩa quyết định sao?”
“Đúng là ông ta nắm quyền lớn trong tay, nhưng nếu nói tất cả mọi chuyện đều do ông ta quyết định cũng không đến mức đó, ông ta và sếp Chúc chia năm năm.”
“Sếp Chúc, là sếp Chúc nào? Là Chúc Văn Tú?” Mạnh Chiêu dừng một lát, “Hay là Chúc Duệ?”
“Mặc dù chị Văn Tú là chủ tịch trên danh nghĩa, nhưng lúc đó đã lùi xuống hàng hai, khi đó Chúc Duệ là người quản lý tập đoàn Văn Đỉnh, cũng vì cậu ta không nghe khuyên ngăn mua đất số lượng lớn, tập đoàn Văn Đỉnh mới kinh doanh khó khăn, để Ngô Gia Nghĩa có cơ hội lợi dụng.” Nói đến đây, Phạm Minh thở dài một hơi, như là có phần bất mãn với chuyện năm đó.
Quả nhiên, mỗi lần đối thoại với Chúc Duệ, anh ta dường như đang cố gắng nhấn mạnh mình không phải người quản lý và hướng tất cả tội lỗi đến Ngô Gia Nghĩa, Mạnh Chiêu thầm nghĩ.
Con một của Chúc Văn Tú, một cậu ấm của tập đoàn, sẽ chỉ làm một chức vụ nhàn hạ? Nghĩ thế nào cũng không có khả năng.
“Nói cách khác, khi đó tất cả quyết sách đều là Ngô Gia Nghĩa và Chúc Duệ cùng bàn bạc và quyết định?”
“Là như thế, thỉnh thoảng trưng cầu ý kiến của chúng tôi, nhưng quyền quyết định đều nằm trong tay họ.”
“Quan hệ của hai người thế nào?” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi.
“Chuyện này à…” Phạm Minh suy nghĩ, “Cá mè một lứa, lợi dụng lẫn nhau thôi.
Ngô Gia Nghĩa vừa đến, xem thư giải quyết khẩn cấp của Văn Đỉnh, quan hệ của hai người cũng được, tất cả chuyện lớn, trên cơ bản Chúc Duệ đều nghe Ngô Gia Nghĩa, bao gồm ác ý thiếu lương, Chúc Duệ cũng ra sức ủng hộ.
Nhưng dù sao Chúc Duệ cũng quá non, về sau hai người ồn ào tách ra, chắc là cũng hết cách mới ra nước ngoài định cư.”
“Ừm, trước khi Chúc Duệ ra nước ngoài, con trai có từng bị bắt cóc không?”
“Còn có chuyện này? Lần đầu tôi nghe nói, khi đó cậu ta lặng lẽ rời đi, chúng tôi không biết gì cả.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Xem ra chuyện con trai bị bắt cóc, rất có thể là Chúc Duệ bịa ra, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, lại nói, “Nói về Chúc Duệ đến đây thôi, ông có thân với Chúc Văn Tú không?”
“Tất nhiên, các công nhân cũ như chúng tôi, đều là theo chị Văn Tú đi làm ngay từ đầu, quan hệ vô cùng tốt.”
“Chúc Văn Tú mất tích như thế nào ông còn nhớ rõ không?”
“Thời gian cụ thể thì không nhớ rõ, có lẽ sau khi tập đoàn Văn Đỉnh thua kiện.
Chị Văn Tú là một người rất coi trọng danh dự, rất nhiều người đều nói chị ấy không chịu được áp lực của dư luận, tinh thần mới xuất hiện vấn đề.”
Cho tới bây giờ, khi nhắc đến Chúc Văn Tú Phạm Minh vẫn mở miệng gọi một tiếng chị Văn Tú, có thể nhìn ra được, Chúc Văn Trí có sức nặng trong lòng ông ấy.
Nghĩ đến điều này, Mạnh Chiêu nói: “Ông rất tôn trọng Chúc Văn Tú.”
“Đó là đương nhiên, năm đó chị Văn Tú lập nghiệp thật sự chịu rất nhiều khổ, một người phụ nữ có thể làm được đến mức này, khó khăn biết mấy chứ.” Phạm Minh dừng một lát, “Hơn nữa, với tư cách là một doanh nhân, chị Văn Tú là người có tinh thần trách nhiệm và đạo đức mạnh nhất trong những người tôi từng gặp, không có người thứ hai.
Chị ấy lại không giống chủ doanh nghiệp bình thường, ngoài miệng nhân nghĩa đạo đức, trong bụng thì nam đạo nữ xướng[1].”
[1] nam đạo nữ xướng: nam trộm cắp, gái bán điếm; cùng một lũ mèo mả gà đồng
“Có thể nói cụ thể hơn không?”
“Ngay chuyện nợ lương ác ý này, lúc ấy Ngô Gia Nghĩa và Chúc Duệ thực hiện chuyện này, chúng tôi đều rất phản đối, vì lo lắng sau đó sẽ khiến danh dự chị Văn Tú khó khăn xây dựng được bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng chúng tôi thấp cổ bé họng, không ai có cách nào.
Về sau chuyện này truyền đến tai chị Văn Tú, sau khi biết chị ấy lập tức đến văn phòng Chúc Duệ mắng cậu ta một trận ngay mặt, chuyện nợ lương ác ý này đã trì hoãn một thời gian.”
“Sau đó thì sao?”.
Xin hãy đọc truyện tại || TRUMTRUYE N.
N E T ||
“Sau đó sức khỏe chị Văn Tú càng ngày càng yếu, cơ bản không thường đến công ty, cái tên phá của Chúc Duệ và Ngô Gia Nghĩa làm ra mấy chuyện thất đức này, thật là…” Phạm Minh thở dài, “Chị Văn Tú tốt như thế, sao lại sinh ra cái thứ này.”
Nói đến đây, Phạm Minh đã hơi kích động, Mạnh Chiêu có thể cảm nhận được, mặc dù Phạm Minh mang theo chút cảm xúc cá nhân, nhưng những gì ông ấy nói đều là thật, có độ tin cậy rất cao.
“Vất vả rồi giám đốc Phạm, hôm nay làm chậm trễ nhiều thời gian của ông, thật sự xin lỗi.” Mạnh Chiêu đứng lên, “Vậy chúng tôi xin đi trước.”
“Không sao, có vấn đề gì cậu cứ đến đây.” Phạm Minh cũng đứng lên theo.
Mạnh Chiêu gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng của Phạm Minh với Chu Kỳ Dương.
Đi ra từ công ty, trong đầu Mạnh Chiêu nhanh chóng sắp xếp một vài manh mối và thông tin lấy được từ Phạm Minh, lại so sánh với câu trả lời của Chúc Duệ trong phòng thẩm vấn, hiềm nghi của Chúc Duệ rõ ràng hơn.
Trần Dục, có khả năng rất cao cũng không phải tự tử, mà do Chúc Duệ giết.
Người giết hại Trần Dục, cũng rất có thể là Ngô Gia Nghĩa.
Nhưng cái chết của Trần Dục, rất có thể không hề như Chúc Duệ nói, chẳng liên quan gì đến gã.
Đối với chuyện này, Chúc Duệ vẫn có điều giấu giếm.
Năm đó Chúc Văn Tú mất tích kỳ lạ, sau đó xuất hiện trong tầng hầm viện dưỡng lão, có thể kết luận là Ngô Gia Nghĩa gây nên, nhưng Chúc Duệ là con, thật sự không hề phát hiện việc mẹ mình bị đầu độc?
Nếu như chuyện con trai bị bắt cóc là bịa ra, Chúc Duệ cũng đã phát hiện vấn đề của Ngô Gia Nghĩa, vậy tại sao gã lại vứt bỏ mẹ mình một mình chạy ra nước ngoài?
…
Chúc Duệ… bàn tay đẩy phía sau màn này, có thật sự là gã không?
Bước xuống mấy bậc thang trước cửa công ty, Mạnh Chiêu thở ra một hơi, tạm thời đi ra khỏi vụ án.
Sáng sớm từ Minh Đàm chạy đến Nham Thanh, vẫn chưa kịp ăn miếng cơm nào.
“Có đói không?” Mạnh Chiêu vươn tay nắm chặt cánh tay bên cạnh, “Muốn ăn gì?”
Chu Kỳ Dương vừa bị dạy dỗ một trận vào buổi sáng lập tức được cưng là sợ —— cho dù Mạnh Chiêu không phát cáu, cũng hiếm khi có giọng điệu nhẹ nhàng như thế, trong đầu cậu nhanh chóng nhảy ra liên tiếp mấy thực đơn, gần như có phần khó lựa chọn.
Cùng lúc đó, vừa nắm lấy cánh tay Chu Kỳ Dương, Mạnh Chiêu đã ý thức được khác thường, xúc cảm không đúng, nhiệt độ cơ thể cũng không đúng.
Vừa rồi nghĩ đến vụ án tập trung quá, anh nhất thời xem người bên cạnh trở thành Lục Thời Sâm.
Chu Kỳ Dương đã quyết định xong trong vài giây ngắn ngủi, toan mở miệng lại thấy Mạnh Chiêu buông cánh tay cậu ra, giơ tay chỉ một quán bánh bao bên kia đường: “Đi, mua mấy cái bánh bao ăn.”
Chu Kỳ Dương: “...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...