Vẻ Ngoài FULL


Bởi vì lời nói của lão Hồ, Mạnh Chiêu nhớ đến người cậu nuôi mình lớn lên nhiều năm qua.

Quả thật, trong vụ án lồng tối anh luôn bận tới mức làm liên tục, khoảng hơn một tháng chưa gặp Mạnh Tường Vũ, nhân lúc bây giờ đang có thời gian, cũng nên trở về ăn một bữa cơm.
Trong nhà cậu chả khác gì ăn Tết cả, Mạnh Tường Vũ và Tống Ninh đều bận rộn trong phòng bếp, chỉ có Mạnh Nhã Thù ăn không ngồi rồi co quắp trên sofa xem phim truyền hình đang hot gần đây.
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạnh Nhã Thù tự giác đứng lên khỏi sofa, xỏ dép lê đi mở cửa cho Mạnh Chiêu.
Cửa đẩy ra, Mạnh Chiêu đi vào, thấy Mạnh Nhã Thù vẫn tiếp tục rướn cổ lên nhìn ra ngoài, anh hỏi một câu: “Nhìn gì đấy?”
“Anh Thời Sâm đâu?” Lúc này Mạnh Nhã Thù mới rụt cổ về, “Anh ấy không tới cùng anh à?”
Mạnh Chiêu liếc nhìn cô một cái, “Tại sao em cảm thấy cậu ấy sẽ đến cùng anh?”
Mạnh Nhã Thù ấp úng: “Ờ thì… chẳng phải gần đây hai anh đều hành động cùng nhau sao.”
Mạnh Chiêu thấy vẻ mặt cô kỳ lạ nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Anh thay dép lê, nói với vào phòng bếp: “Cậu, mợ, con về rồi.”
“Mệt lử rồi đúng không, mau ngồi xuống nghỉ một lát, Tiểu Thù, pha trà cho đại anh hùng nhà ta.” Mạnh Tường Vũ trong phòng bếp hô.
“Con biết rồi —— ” Mạnh Nhã Thù kéo dài giọng đáp.
Để ăn mừng Mạnh Chiêu phá án và bắt giam vụ án lồng tối, Mạnh Tường Vũ và Tống Ninh cùng xuống bếp, cứ thế chuẩn bị một bàn đồ ăn ngày thường có khí thế của cơm tất niên.
Món ăn chuẩn bị đầy đủ, Mạnh Tường Vũ lấy một chai rượu ngon cất giấu nhiều năm: “Hôm nay uống với cậu.”
“Vâng.” Mạnh Chiêu cũng đáp rất dứt khoát.

Trước khi đến, anh đã báo cáo với trong cục trước rồi.
Sau khi cả nhà ngồi xuống, Mạnh Tường Vũ bưng chén rượu đứng lên: “Nào, hôm nay trước tiên mời nhân vật chính một chén, chúc mừng đại anh hùng nhà ta lại thành công phá án và bắt giam một vụ án quan trọng.”
Ông nói xong, Tống Ninh và Mạnh Nhã Thù cũng đứng lên, cười nhẹ nhàng nhìn Mạnh Chiêu nói: “Chúc mừng Mạnh đại anh hùng.”
Mạnh Chiêu hơi ngượng ngùng: “Mạnh đại anh hùng gì chứ, sao hai người lại học ba hoa giống Tiểu Thù rồi.”
Sau một tràng cười, mấy người ngồi xuống, vừa tán gẫu vừa uống rượu ăn cơm.
Tửu lượng của Mạnh Tường Vũ không tốt lắm, sau khi uống mấy chén đã có dấu hiệu uống say.

Biểu cảm trên mặt ông từ vui vẻ ban đầu dần dần hiện ra đau buồn.
Mạnh Chiêu nhớ đến trước đó mình nghe ghi âm của Ngô Gia Nghĩa xong, sau đó gọi điện nói sự thật Mạnh Tịnh bị giết hại cho Mạnh Tường Vũ.


Đầu bên kia điện thoại im lặng hơn một phút đồng hồ, Mạnh Tường Vũ dùng giọng nói nặng nề trả lời một câu “Cậu biết rồi.”
“Mẹ con, chị ấy không nên chết…” Hốc mắt Mạnh Tường Vũ rõ ràng đã đỏ lên, những người còn lại trên bàn cơm cũng im lặng, Mạnh Chiêu giơ bàn tay lên đặt trên cánh tay Mạnh Tường Vũ, chưa nói bất kỳ lời gì.
“Dựa vào đâu tên khốn Ngô Gia Nghĩa cứ chết như thế, con nói xem, dựa vào đâu!” Mạnh Tường Vũ hơi mất kiểm soát cảm xúc của mình, say rượu lại thêm cảm xúc quá kích động, khiến ông nói năng lộn xộn: “Nếu như ông ta còn sống, cậu muốn tự tay giết ông ta, khiến ông ta đền mạng cho chị cậu! Cậu chỉ có một người chị gái như thế…”
Ông nói đến đây, Tống Ninh và Mạnh Nhã Thù không kiềm chế được cảm xúc, cũng nhỏ giọng khóc thút thít.

Ai cũng biết, Mạnh Tịnh có vị trí như thế nào trong lòng Mạnh Tường Vũ, mà những ngày gần đây sau khi Mạnh Tường Vũ biết sự thật phải tự trách và khó chịu cỡ nào.
Mạnh Chiêu hơi áy náy, mình nên đến thăm cậu sớm hơn, anh vừa vỗ nhẹ bả vai Mạnh Tường Vũ, vừa an ủi: “Cậu, đã qua hết rồi.

Bây giờ gia đình chúng ta có thể làm đó là sống thật tốt.”
Mạnh Tường Vũ khóc một lát sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ông nhìn Mạnh Chiêu: “Con có thể điều tra rõ sự thật cái chết của mẹ con năm đó, cũng xem như an ủi chị ấy trên trời có linh thiêng.

Làm rất tốt, phải giống như nhẹ con, bắt hết bọn súc sinh giống như Ngô Gia Nghĩa.”
“Vâng.” Mạnh Chiêu trả lời rất kiên định, “Đúng rồi cậu, nếu mẹ con bị Ngô Gia Nghĩa làm hại, con nghi ngờ sự kiện cậu bị vu oan trước đó, cũng có thể có liên quan đến Ngô Gia Nghĩa, cậu nghĩ kỹ lại xem, lúc đó cậu có tiếp xúc với Ngô Gia Nghĩa không, hoặc là với người có liên quan đến Ngô Gia Nghĩa?”
Mạnh Tường Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Đúng, cậu từng có suy đoán, năm đó cậu còn theo dõi ông ta nữa.”
Mạnh Tường Vũ chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, Mạnh Chiêu kinh ngạc nói: “Sao cậu lại nghĩ đến việc theo dõi Ngô Gia Nghĩa?”
“Năm đó sau khi mẹ con chết, tinh thần cậu sụp đổ, khó mà chấp nhận sự thật này.

Dù cảnh sát có đưa ra kết quả điều tra, cậu vẫn nghi ngờ đây là vụ án báo thù, dù sao những kẻ vô cùng hung ác bị mẹ con đưa vào ngục giam không phải số ít.

Thế là, cậu đã tự đi tìm manh mối, lúc sắp xếp di vật của mẹ con, cậu nhìn thấy quyển sổ của chị ấy, bên trong đều là người mẹ con đã điều tra hoặc đang điều tra, cậu định điều tra lần lượt từng người trong sổ, xem có thể phát hiện ra gì không, mà trang cuối cùng trong sổ lại có ảnh Ngô Gia Nghĩa.

Ông ta là một trong những đối tượng cậu bí mật điều tra lúc ấy.”
“Khi đó cậu bị hãm hại chưa từng nghĩ rằng có thể là Ngô Gia Nghĩa làm?” Mạnh Chiêu hỏi.
“Lúc đó cậu bí mật điều tra nhiều người nên không cố ý nghĩ lên người Ngô Gia Nghĩa, bây giờ xem ra, chắc trong lúc cậu theo dõi đã bị ông ta phát hiện, thế là ông ta bày ra một chuyện như vậy.”
Nói đến đây, Mạnh Tường Vũ tạm ngừng một lúc, lại một lần nữa không kiềm chế được nỗi lòng, “Bởi vì sự lỗ mãng của cậu, đã hại Tiểu Thù, cũng suýt hại con…”
“Bố nói gì thế,” Mạnh Nhã Thù nói bằng giọng điệu chất vấn, “Chuyện này có liên quan gì đến bố, bố còn như vậy con dọn ra ngoài đó.”
Mạnh Tường Vũ thở dài một hơi.
Ăn xong bữa cơm này, không biết Mạnh Tường Vũ uống bao nhiêu rượu.


Nhìn Mạnh Tường Vũ uống quá nhiều, Mạnh Chiêu đỡ ông đứng lên, đưa vào trong phòng ngủ nằm xuống.
Vừa ra khỏi phòng ngủ thì điện thoại Mạnh Chiêu rung lên.

Lục Thời Sâm gửi tin nhắn đến: “Tôi ở dưới lầu.”
Lúc này mợ cũng đi tới: “Tiểu Đao, con về bằng gì? Con uống rượu, bảo Tiểu Thù đưa con về đi?”
“Không cần đâu, bạn con tới đón con rồi.” Mạnh Chiêu nói xong, chào hỏi Tống Ninh và Mạnh Nhã Thù và rời khỏi nhà cậu mình.
Ánh đèn dưới lầu mờ tối, nhưng Mạnh Chiêu vừa xuống lầu liếc mắt một cái đã thấy Lục Thời Sâm đứng chờ trước lầu.
Mạnh Chiêu đi phía về Lục Thời Sâm, ánh mắt Lục Thời Sâm rơi trên mặt anh: “Sao vậy? Tâm trạng không tốt?”
“Ừ, vừa nhắc đến cái chết của mẹ tôi với cậu, người lớn tuổi như vậy mà khóc như đứa con nít,” Mạnh Chiêu thở dài, “Khóc đến mức lòng tôi cũng rất khó chịu.”
Lục Thời Sâm nắm chặt tay anh, hai người chậm rãi đi đến cửa cư xá.
“Đây là ràng buộc cậu đã nói vào buổi họp báo hôm đó à?” Lục Thời Sâm hỏi.
“Đúng rồi,” Mạnh Chiêu thở dài, “Dù một người đã chết, cũng vẫn sẽ tồn tại ràng buộc với thế giới này.”
Lục Thời Sâm lại hỏi, “Giữa chúng ta, cũng có ràng buộc tồn tại sao?”
“Cậu nói xem? Cậu là người thay đổi số phận của tôi,” Trò chuyện vài câu với Lục Thời Sâm, buồn bực trong lòng Mạnh Chiêu tản ra một chút, “Đúng rồi, chẳng phải cậu không nhạy cảm với cảm xúc à? Nhưng tại sao mỗi lần tâm trạng tôi không tốt, hình như cậu đều có thể phát hiện ra ngay lập tức?”
“Tôi cũng không biết,” Dừng một lát, Lục Thời Sâm nói, “Có lẽ cũng vì ràng buộc mà cậu nói.”
Hai người ra khỏi cư xá, họ không lập tức bắt taxi mà đi dọc theo ven đường thêm một lúc.

Có lẽ hai người đàn ông dắt tay trên đường hơi hiếm thấy, thỉnh thoảng sẽ có người đi đường quay đầu nhìn lại, cũng không biết có phải vì tác dụng của cồn không, Mạnh Chiêu chẳng hề để ý những ánh mắt này.
*
Hôm sau trời vừa sáng, Mạnh Chiêu đi vào cục cảnh sát, thấy Chu Kỳ Dương đang ăn cơm, anh đi qua hỏi: “Hôm nay cục trưởng Từ có ở đây không?”
“Có, vừa tới, em nhìn thấy.”
Mạnh Chiêu xoay người đi vào văn phòng cục trưởng Từ.
Cục trưởng Từ đang xách ấm trà rót trà vào trong chén, thấy anh đi tới bèn ngước mắt nhìn anh: “Chuyện gì?”
“Cục trưởng Từ, chuyện lồng tối trên cơ bản đều xử lý xong rồi.”
Cục trưởng Từ đặt ấm trà xuống: “Xử lý xong, cậu chắc chắn?”

Câu nói vừa rồi của Mạnh Chiêu vốn là giả vờ tiến công, nghe vậy anh cười một tiếng: “Tôi nói mà, nhất định ngài có thể nhìn ra, vụ án này không hề đơn giản như vậy.”
“Bớt nịnh hót đi.” Cục trưởng Từ nhìn Mạnh Chiêu một cái, “Nói nghe thử.”
“Có thể dẫn dắt vụ án từng bước một đến cục diện bây giờ, người này không đơn giản.

Mặc dù lồng tối đã bị phá, nhưng cái chết của Chu Diễn và Ngô Gia Nghĩa thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Vụ án Chu Diễn từ lúc bắt đầu và vụ án lồng tối sau đó, đều có người đang giấu tên cung cấp tin tức cho chúng ta, giống như vụ án Chu Diễn xảy ra từ lúc đầu là để dẫn cha con Ngô thị vào chỗ chết.

Cha con Ngô thị làm nhiều việc ác là thật, nhưng bàn tay đẩy phía sau màn cũng liên tiếp mưu hại mấy mạng người trong quá trình này, việc tiếp theo chúng ta phải làm là tìm ra được người này.”
“Ai có hiềm nghi?” Cục trưởng Từ tiếp tục hỏi.
“Người hiềm nghi phải có thù với Ngô Gia Nghĩa, những năm gần đầy Ngô Gia Nghĩa mưu hại rất nhiều người, người thân và người yêu của họ đều có khả năng gây án, cho nên cần điều tra dần dần.

Ví dụ như người thân của nạn nhân mà chúng ta hiện đã tiếp xúc, người đầu tiên là Chúc Duệ, mẹ của anh ta Chúc Văn Tú bị hại, gia sản lại bị Ngô Gia Nghĩa chiếm lấy, qua cuộc đối thoại của anh ta cũng có thể thấy anh ta có lòng căm thù vô cùng mãnh liệt với Ngô Gia Nghĩa, hiềm nghi rất lớn.”
“Chỉ một mình anh ta?”
“Trước mắt chắc chỉ có mình anh ta.”
“Không có người thứ hai?”
“Người thứ hai…” Mạnh Chiêu nói mấy chữ này, sau đó dừng lại không nói tiếp.

Trong đầu anh hiện ra trang sổ ghi chép có mấy tấm ảnh đặt chung với nhau, đó là tình huống anh không muốn nghĩ sâu nhất.
Thấy anh muốn nói lại thôi, cục trưởng Từ trầm giọng nói: “Đừng vì tình cảm mà đánh mất lý trí.”
Mạnh Chiêu im lặng một lúc rồi nói: “Vâng.”
Cục trưởng Từ suy nghĩ một lúc và nói: “Điều tra Chúc Duệ trước, đồng thời điều tra người thân của nạn nhân khác, sát thủ vẫn chưa sa lưới, lúc cậu ra ngoài nhất định phải cẩn thận.”
“Tôi biết.” Mạnh Chiêu gật đầu.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, theo đó là giọng của Nhậm Bân: “Cục trưởng Từ, tôi đến đưa tài liệu.”
“Vào đi.” Cục trưởng Từ nâng giọng lên, lại nói với Mạnh Chiêu, “Cậu cũng trở về đi, có tình huống gì hãy báo cáo ngay lập tức.”
Ra khỏi văn phòng cục trưởng Từ, tâm trạng Mạnh Chiêu không hiểu sao hơi phiền muộn.

Anh đi đến phòng làm việc của mình, ngồi xuống dựa vào lưng ghế thở dài một hơi.
Mạnh Chiêu nhắm hai mắt lại, bắt đầu sắp xếp một loạt vụ án.

Điểm bắt đầu của tất cả những chuyện này đều là vụ án của Chu Diễn, ván này bắt đầu bày ra từ vụ Triệu Vân Hoa giết lầm Chu Diễn, cho nên người lúc đầu hành hung Chu Diễn lần hai, có lẽ chính là bàn tay đẩy phía sau màn, hoặc nói, là người thúc đẩy phía sau màn.
Tại sao người bị giết là Chu Diễn, chỉ vì anh ta có liên quan đến Triệu Vân Hoa? Mượn Triệu Vân Hoa lật ra vụ án của Triệu Đồng, sau đó dẫn hướng cho Ngô Vi Hàm, lại dẫn ra Ngô Gia Nghĩa? Logic đã nói thông được, nhưng mặt tường bị quét vôi trong nhà Chu Diễn lại ẩn giấu điều gì? Nếu Chu Diễn chỉ là một người ngoài cuộc tự dưng bị hại, bàn tay đẩy sau màn tại sao phải vẽ vời thêm chuyện?

Không đúng, hình như đã bỏ qua một điểm tin tức vô cùng quan trọng, rốt cuộc Chu Diễn là ai, anh ta và Ngô Gia Nghĩa phải chăng có mối liên hệ trực tiếp?
Mạnh Chiêu bắt đầu đăng nhập vào hệ thống hộ tịch công an, bắt đầu kiểm tra thân phận của Chu Diễn.
Trên hệ thống, đủ loại thông tin về Chu Diễn đều xuất hiện, ánh mắt của Mạnh Chiêu rơi vào một dòng trong đó —— Chu Diễn, từng có tên là Trần Diễn.
Cha đẻ của Chu Diễn đã qua đời khi anh ta còn nhỏ, mẹ dẫn theo anh ta tái hôn sau đó Chu Diễn đã đổi sang họ Chu của cha dượng.

Mấy năm sau đó mẹ cũng bệnh qua đời, từ đó về sau, anh ta đã sống cùng gia đình cha dượng.

Đây là thông tin trước đó cha dượng của Chu Diễn cung cấp.
Trần Diễn? Cha đẻ của Chu Diễn họ Trần? Trong đầu Mạnh Chiêu nhanh chóng sinh ra một liên tưởng, anh tiếp tục lật xem thông tin của Chu Diễn, tên của cha đẻ…
Trần Dục?!
Cha đẻ của Chu Diễn là Trần Dục? Nông dân công tử vong năm đó Mạnh Tịnh điều tra? Mạnh Chiêu gần như bị chấn động một cái, lúc ấy sau khi vụ án của Chu Diễn xảy ra, anh cũng đã tìm hiểu tình huống gia đình Chu Diễn, nhưng cân nhắc đến việc cha đẻ của Chu Diễn qua đời khi anh ta còn rất nhỏ, thành ra anh không nghĩ đến chuyện này có liên quan gì đến việc Chu Diễn bị giết.
Hai chữ Trần Dục này xuất hiện, khiến Mạnh Chiêu khiếp sợ không gì sánh nổi, bởi vì sự xuất hiện của cái trên Trần Diễn này, từ nơi sâu xa như thể tất cả manh mối quan trọng đều được liên kết lại.

Anh lấy điện thoại ra, tìm đến nhật ký cuộc gọi, vừa định bấm điện thoại, ngón tay lại dừng giữa không trung, động tác dừng một lát rồi anh để điện thoại xuống, trong lòng hơi khó chịu khác thường.
Lúc này, điện thoại cầm trong tay rung lên, Mạnh Chiêu cầm lên nhìn thoáng qua, là lão Hồ gọi điện tới.
Mạnh Chiêu hơi điều chỉnh cảm xúc và nhận điện thoại: “Alo, chú Hồ?”
“Tiểu Mạnh, chú đã kiểm tra một lượt trong ngoài chiếc Hummer kia, cũng đã so sánh với Hummer khác, có linh kiện rất kỳ lạ, không phải linh kiện nguyên bản.

Chú đã gửi ảnh vào điện thoại cháu rồi, cháu xem đi.”
Dưới góc phải máy tính, phần mềm chát nhấp nháy, Mạnh Chiêu nhấn mở, trên hình ảnh là linh kiện mảnh dài có kích thước bằng tàn thuốc, giống như một thiết bị điện trở.
“Linh kiện này có tác dụng gì chú?”
“Linh kiện này được lắp trong đường dây dẫn vô lăng, chắc là có thể khiến tay lái tạm thời mất khống chế.”
Trong đầu Mạnh Chiêu xuất hiện cảnh chiếc Hummer đâm thẳng vào vách đá, quả nhiên, lúc ấy Ngô Gia Nghĩa cũng không phải không muốn rẽ, mà là tay lái hoàn toàn mất khống chế!
Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu nâng giọng lên: “Chu Kỳ Dương!”
“Có, anh Chiêu.” Chu Kỳ Dương chạy mau tới.
“Tìm tới đây tất cả video giám sát liên quan đến chiếc Hummer màu đen do Ngô Gia Nghĩa điều khiển, nó từng đi qua đâu, từng dừng lại ở đây, tìm hết không được sót cái nào, phải nhanh lên.”
“Vâng.”
Sau khi Chu Kỳ Dương đi, Mạnh Chiêu lại nâng giọng lên: “Trình Vận!”
“Em đây anh Chiêu, có nhiệm vụ gì thế?”
“Gọi Chúc Duệ đến, có viện cần hỏi anh ta!”
“Vâng!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui