Về Mùa Hạ


Sau khi Thẩm Bồi và Lâm Thịnh đưa ra kế hoạch cho tiết mục này thì hai người nhanh chóng đặt tiêu đề cho bài thơ, chỉ đọc diễn cảm tiếng Trung đơn giản sẽ có vẻ bình thường quá, nghĩ đến câu lạc bộ Tiếng Anh năm nay cũng không có tiết mục gì, nên Thẩm Bồi lôi kéo Lý Giai Di cùng nhập hội.

Tiếp theo cậu đến phòng quảng bá tải nhạc nền xuống, rồi xuống phòng bảo vệ ở sân trường mượn bộ đàm với đèn pin, khi trở về thì đúng lúc hai người họ viết xong văn bản, Thẩm Bồi ngay lập tức bắt đầu lập ký hiệu để chiếu ánh đèn dựa trên văn bản.

Để phối hợp diễn xuất, đèn đường bên cạnh quảng trường nhỏ có đường dây điều khiển riêng, nhưng bình thường căn bản là không có ai đi sửa, Thẩm Bồi suýt chút nữa lật tung cả phòng thiết bị lên mới tìm được chìa khóa hộp điện bị rơi ở trong góc phòng đưa cho Sài Xuyên, Sài Xuyên lập tức chạy đi cắt điện không dám dừng nghỉ.

Thẩm Bồi thấy đám người đã giải tán được kha khá thì tháo đèn pin xuống ôm vào người, giơ cánh tay trống không còn lại về phía Khương Hòa Tông muốn ôm cả cái đèn pin còn lại về.

Khương Hòa Tông không đưa cho cậu mà ngược lại cầm lấy đèn pin trong tay cậu, nói: “Tay cậu bị thương rồi, đến phòng y tế xem xem.


Thẩm Bồi cúi đầu nhìn cánh tay mình, bên trên có một vết thương nhỏ, có lẽ là lúc tìm chìa khóa bị quệt phải.


Cậu không để ý lắm, xua tay nói: “Lát nữa tôi sẽ đi, hay là cậu đi trả đèn pin giúp tôi đi? Buổi tối bác bảo vệ phải dùng đó để đi tuần tra, tôi ra chỗ sân khấu, còn rất nhiều thiết bị gì đó cần phải cất đi, còn có mấy tài liệu phải đưa cho trưởng câu lạc bộ nữa, có rất nhiều thủ tục phải làm để đăng ký tiết mục bổ sung.


Khương Hòa Tông liếc nhìn miệng vết thương kia một cái, nói “Được”, cầm đèn pin xoay người định đi.

Thẩm Bồi chạy theo mấy bước đuổi theo, nhét bộ đàm vào trong túi Khương Hòa Tông, nói câu cảm ơn rồi sau đó chạy lên sân khấu nhỏ nhanh như chớp, bên phía sân khấu nhỏ có Lâm Thịnh đang cầm một xấp phiếu báo danh cười tủm tỉm mà nhìn Thẩm Bồi đang chạy như bay tới, rồi lại gật đầu với Khương Hòa Tông.

Khương Hòa Tông không có biểu cảm gì mà đi về luôn.

Khi Thẩm Bồi làm xong công việc rồi trở về phòng, tiết tự học buổi tối thứ nhất đã qua một nửa.

Cậu lén lút bước vào từ cửa sau, lén lút ngồi về chỗ rồi thở phào nhẹ nhõm.

Não Cá Vàng team
Hôm nay thực sự làm việc hết mình, Thẩm Bồi thậm chí còn chưa kịp nhìn mì trộn gà xé đặt ở bên cạnh bàn đã nguội lạnh thì đã mệt nằm sấp xuống ngủ rồi.

Khương Hòa Tông dừng bút, nhấc mì lên bỏ lùi vào trong, rũ mắt nhìn cánh tay Thẩm Bồi, không khỏi nhíu mày.

Áo khoác đồng phục của Thẩm Bồi ban nãy đã bị cậu tùy tiện nhét vào ngăn bàn, trên người vẫn mặc áo đồng phục tay ngắn, lộ ra vết thương trên cánh tay còn dính sợi lông tơ rất nhỏ, có lẽ là ban nãy dọn dẹp đồ đạc bị dính phải.

Hiển nhiên, Thẩm Bồi quay đầu đi đã quên mất chuyện đến phòng y tế của trường để xử lý miệng vết thương.

Khương Hòa Tông ngoắc ngón tay, lấy một cái bao nilon nhỏ trong ngăn bàn ra, bên trong đựng nước sát trùng, tăm bông y tế và băng cá nhân, là do anh đi trả đèn pin xong thì chạy đến phòng y tế mua.


Mùi của nước sát trùng rất nhẹ, phòng học mở cửa sổ thông gió, dường như không ngửi thấy.

Khương Hòa Tông muốn duỗi tay gọi Thẩm Bồi dậy, thấy anh ngủ rất say với vẻ mặt mệt mỏi, dừng lại một chút rồi thu tay lại, lấy tăm bông thấm một ít nước sát trùng, nhẹ nhàng lăn lên miệng vết thương.

Thật ra miệng vết thương không to lắm, chỉ cách cổ tay vài cm, có một vết thương dài khoảng một đốt ngón tay, để nguyên hai ngày có khi cũng có thể kết vảy.

Khương Hòa Tông cẩn thận khử trùng.

Ngón tay Thẩm Bồi gập cong lại trong vô thức, giống như cảm giác ngứa muốn gãi, bị Khương Hòa Tông tay mắt lanh lẹ mà cầm lấy cổ tay.

Thẩm Bồi mơ mơ màng màng mà mở nửa con mắt, sau khi thấy là Khương Hòa Tông thì không nhìn kĩ lắm, lẩm bẩm cái gì đó rồi lại ngủ rồi.

Khương Hòa Tông xử lý vết thương cho Thẩm Bồi xong thì đúng lúc tan học.

Trần Tư Vũ xoay người muốn khen Thẩm Bồi, thấy đỉnh đầu đen nhánh kia thì ngậm miệng lại, quay đầu đi hỏi Khương Hòa Tông: “Cậu ấy ăn cơm chưa?”
Khương Hòa Tông nói chưa.


Trần Tư Vũ lấy hai thanh chocolate từ trong túi ra đặt lên bàn Thẩm Bồi, rồi sờ hộp đựng mì trộn gà xé, tiếc nuối nói “Lạnh mất rồi” sau đó quay người lại.

Khương Hòa Tông không nhìn nữa, viết cách diễn đạt của câu hỏi cuối cùng ra.

Sau đó cầm mì trộn gà xé lên, bước về sau thật mạnh, ra khỏi phòng học lặng yên không một tiếng động đến nhà ăn.

Cô ở nhà ăn hâm nóng mì trộn gà xé giúp anh, tiện thể còn dạy dỗ anh vài câu, bảo anh phải ăn cơm đúng giờ, không được trì hoãn, nói sức khỏe chính là tiền vốn của cách mạng.

Khương Hòa Tông nghiêm túc gật đầu, mang mì trộn gà xé nóng hổi thơm ngào ngạt trở về phòng học.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui