Bốn người tụ tập lại ăn cơm trưa.
Dương Hi và Sài Xuyên về ký túc xá ngủ trưa, Thẩm Bồi và Khương Hòa Tông cùng trở về phòng học.
Giữa bàn của hai người là một chồng sách của Thẩm Bồi, chồng sách cao bằng nửa cánh tay, ai nằm xuống lập tức sẽ được giấu ở sau chồng sách, không nhìn thấy gì.
Thẩm Bồi nhìn mặt bàn lộn xộn bừa bãi, cuối cùng quyết định phải đọn dẹp một chút, vì thế kéo một chiếc ghế trống đến rồi bắt đầu sắp xếp lại tài liệu theo chủ đề, cậu lót một tờ báo để ngồi xếp bằng dưới đất vì sợ ngồi cao quá sẽ đau lưng, sắp xếp bài thi giống như bày bán hàng vậy.
Vươn tay kéo một ngăn bàn ra, kéo một cái túi màu đen nhỏ xuống.
Khương Hòa Tông nhanh tay bắt lấy được cái dây đeo, đặt nó lên trên bàn của Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi cười tủm tỉm nói cảm ơn.
Không lâu sau dường như nghĩ đến cái gì đó, vỗ bài thi, bò lên bàn đổ trong túi ra —— ba cái đồng tiền rơi kêu leng keng leng keng, một xấp bài Tarot được buộc bằng dây chun rơi xuống mặt bàn.
Thẩm Bồi lại mở khóa kéo của túi bên cạnh ra, mở hết khóa túi ra trở thành một tấm khăn trải bàn, một mặt màu vàng, phía trên vẽ hình ngôi sao sáu cánh, mặt còn lại màu vàng, trên mặt thêu hình bát quái to.
Khương Hòa Tông chớp mắt nghi ngờ: “Đây là cái gì?”
Thẩm Bồi: “À đây là đồ dùng để đoán mệnh, nối liền giữa Trung Quốc và phương Tây.
Có muốn tính một quẻ không bạn cùng bàn?”
Khương Hòa Tông không có gì cần hỏi, nhưng vẫn gật đầu làm theo hướng dẫn mà nghĩ một câu hỏi.
Thẩm Bồi lấy đồng tiền tính quẻ, ba đồng tiền nhảy trên trận bát quái kia một lúc, tiếng nhỏ.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, khu dạy học không có ai, xung quanh thật sự rất yên tĩnh, Thẩm Bồi trông có vẻ vô cùng chuyên nghiệp.
Sau đó lại lấy bài Tarot xem thêm một lần nữa.
Cuối cùng thần thần bí bí tổng kết lại: “Câu hỏi này của cậu ấy à, không phải câu hỏi mang tính đúng sai, mà mang tính mở hơn.
Vì thế không thể chỉ nhìn vẻ ngoài của đồ vật, nếu thấy không hiểu thì có thể thử giao tiếp trực tiếp, sẽ có được đáp án thẳng thắn và chân thành.
Khi giao tiếp có thể thử bày tỏ suy nghĩ của mình nhiều hơn.”
Khương Hòa Tông gật đầu, một lát sau hỏi thẳng: “Cậu làm quen với cách logic trong tấm bản đồ của Sài Xuyên hơn sao?”
Thẩm Bồi dường như có thể đoán được anh muốn hỏi gì, ung dung ngồi xuống mặt đất đầy sách và cất những lá bài Tarot đi, trả lời nhưng không ngẩng đầu lên: “Không, bản của cậu dễ hiểu hơn, hơn nữa rất dễ nhớ, bản của Sài Xuyên cũng tốt nhưng không thích hợp với nhịp của tôi lắm.”
“Vậy vì sao cậu không xem bản của tôi?” Khương Hòa Tông hỏi rất thẳng thắn, không mang theo tình cảm cá nhân nào, chỉ đơn giản là không hiểu.
Thẩm Bồi buộc cái túi lại, đẩy sang một góc bàn: “Tôi có xem mà, tôi xem xong bản của cậu rồi, bây giờ đang đi theo các mạch chính, cái gì cần chú ý sẽ nhân tiện đánh dấu lên bản của Sài Xuyên.”
Khương Hòa Tông: “Tốc độ của cậu rất nhanh, xem một lần có thể nhớ được bao nhiêu rồi?”
Thẩm Bồi “Ôi dào” một tiếng, thở dài nói: “Nhớ kỹ những cái cơ bản, thật ra cũng không nhanh lắm, xem cũng đâu đó một tuần rồi, cậu thì sao? Nhớ được bao nhiêu rồi?”
Khương Hòa Tông mở quyển sổ mới ra, xoay bút hai lần rồi đầu bút chỉ vào bốn chữ “Địa lý nhân văn”.
Thẩm Bồi giơ ngón tay cái lên, chân thành nói: “Vẫn là cậu nhanh hơn.
Hơn nữa cậu còn chưa từng học địa lý, thật sự rất giỏi.”
Não Cá Vàng team
Khương Hòa Tông “Ừm” một tiếng.
Dọn dẹp lại mặt bàn xong thì chuẩn bị đi học, Thẩm Bồi không có thời gian để ngủ trưa, nên báo thù ngủ cả buổi chiều, ngoài tiết tự học tỉnh táo được nửa tiết đến một tiết, những lúc khác đầu còn không cả ngẩng lên.
Đến tiết học cuối cùng Thẩm Bồi mới tỉnh lại, rút một túi tài liệu trong ngăn bàn ra, ngáp một cái rồi nói với Khương Hòa Tông: “Tối nay không ăn cơm cùng với các cậu nữa, cả trăm câu lạc bộ chiêu tuyển, tôi phải đến chỗ đó xem, ăn cơm xong có thể đến xem nhé! Sân khấu nhỏ vẫn còn biểu diễn.”
Có một mảnh đất trống thoáng đãng dưới dãy nhà giảng dạy Trường trung học số 1, đặt một cái sân khấu nhỏ cao chừng hai bậc thang, rộng bằng một phòng học, nghe nói mỗi thứ năm đều có người biểu diễn, đầu tiên là các câu lạc bộ thay phiên nhau, sau đó đến các lớp thay phiên, mỗi tổ chức chịu trách nhiệm tổ chức một tiết mục biểu diễn vào thứ năm.
Buổi biểu diễn của học kì này sẽ bắt đầu từ sau tuần này, đi đầu chính là câu lạc bộ Vũ đạo.
Vừa mới dứt lời, Dương Hi đi tới hỏi cậu tối muốn ăn gì.
Thẩm Bồi khom lưng mở hộp đồ ăn vặt ra, cũng không ngờ bên trong lại trống không, vì thế nhờ Dương Hi mang cơm tới giúp: “Tớ muốn ăn mì trộn gà xé, để lên bàn của tôi là được rồi, tôi bận việc xong rồi mới về ăn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...