Tiếng trống trường vang lên để báo hiệu một buổi học đã kết thúc, khi cô giáo bộ môn bước ra khỏi lớp thì tụi thằng Hưng đã nhảy sang qua chỗ tôi ngồi:
- Đi thôi các chiến hữu, hôm nay là trận đầu ra quân nên chúng ta phải quyết thắng. – Thằng Hưng cao hứng giơ tay như đang thề độc.
- Giờ phân tích vị trí từng chú đã rồi ráp đội hình. – Tôi trầm ngâm rồi nói.
- Ok…
Sau một hồi đánh nhau bằng miệng đã đời trước Uyên và Đan thì bọn tôi mới ôn tồn mà đàm đạo với nhau. Theo như sơ đồ thằng Tâm vẽ trên giấy thì chúng tôi sẽ ra sân với đội hình 3-2-2. Thủ môn là thằng Trịnh vì nó có lợi thế về thể hình cũng như là sức bậc tốt, cái điều này do nó tự nói chứ tôi cũng không biết thực hư ra thế nào nhưng cũng chỉ còn vài phút nữa thôi là bọn tôi sẽ được mở mang tầm mắt theo lời của nó. Bộ ba hậu vệ B – B – P là Bảo, Biểu, Phúc. Bộ đôi tiền vệ H – H là tôi và thằng Hưng và cuối cùng là hai tiền đạo Thành, Lộc. Đập bàn cái rầm, thằng Tâm hồ hởi lên tiếng kéo cả bọn hành quân đến sân mặc dù đóng vai trò dự bị vì đá có phần hiền lành.
Vào một buổi chiều gió tà tà trên những ngọn lúa chín, dưới ánh nắng nhẹ nhàng của cuối ngày. Trên bờ đê kia, những cô cậu học trò phè phởn chém gió trên con đường đi đến sân bóng. Để bọn bạn ở trên mặc sức mà chém gió với nhau nó lẳng lặng đi phía sau cùng Đan và Uyên.
- Em muốn về nhà trước không Uyên?
- Không đâu anh, lâu lâu mới được xem đá banh mà.
- Hi, Hoàng cứ làm như Uyên là con nít không bằng ấy. – Đan cười khúc khích.
- À ừ, thì Hoàng quan tâm em gái mình thôi mà.
- Em lớn rồi mà.
- Hai người mới nhận ra nhau có vài ngày mà trong thân thiết ghê.
- À có gì đâu, người một nhà mà.
- Hi.
Trò chuyện một lúc thì cũng đến đồi cỏ. Quan sát tổng quan đồi cỏ này thì phải nói là rộng bao la, bãi cỏ xanh rì cùng với địa hình bằng phẳng giúp nơi đây vô tình tự biến thành một sân banh thứ thiệt. Hai khung thành được dựng lên bằng ba cây tre cột vào nhau rồi sơn trắng, bọn tôi đứng vào đội hình đã được bố trí sẵn trên lớp trước ánh mắt khinh thường của bọn A1. Chắc chúng nó nghĩ là tụi A0 (A) lớp chọn bọn tôi chỉ là những thư sinh sách vở không biết thể thao nhưng theo tôi thì điều này cũng có cơ sở. Chỉ trừ thằng Trịnh ra thì tất cả bọn tôi thằng nào cũng mỏng cơm cũng may là tôi cũng có da có thịt một chút chứ không khoe dao găm, súng máy như tụi bạn.
Vì có sự hiện diện của hai bóng hoa lớp tôi là Uyên với Đan nên tụi trai ngoại tộc cứ liên tục dòm ngó làm tôi cũng lấy hơi bực tức, dù gì Uyên cũng là em gái tôi nên tôi không muốn thằng nào nhìn em ấy với cặp mắt ăn tươi nuốt sống, Đan là người yêu trong mộng của tôi nên cũng vài phần mà ghen tức. Con trai ai cũng vậy, thấy có con gái thì luôn muốn chứng tỏ mình với các nàng để lấy điểm vì vậy nên tụi A1 cứ la hét ỏm tỏi bảo chúng tôi bắt đầu trận đấu, tôi nhìn một thằng bên nó mặt mày đỏ phừng phừng coi bộ hăng tiết vịt lắm.
- Cứ theo như hồi nãy mà làm. Thằng Bảo, Biểu, Phúc thủ rắn vào, thấy bóng thì phong tỏa, thằng Hưng sẽ đảm nhận nhiệm vụ phòng ngự từ xa. Cứ yên tâm mà đá. – Tôi nói với tụi bạn dưới danh nghĩa là đội trưởng vừa mới được bình chọn do thành tích học tập.
- Rồi rõ thưa sếp.
- Mày nhớ kiến tạo cho tốt đấy Hoàng, tao với thằng Lộc sẽ làm ăn ngon lành. – Thằng Thành phát biểu.
- Rồi chơi luôn.
Tôi quay sang nhìn về phía hai cô nàng, cả hai cùng giơ tay hình chữ V để cổ động chiến thắng cho bọn tôi nói chung và tôi nói riêng.
Trận đấu được bắt đầu, ở lượt giao bóng này thì A0 chúng tôi được giao bóng trước. Thằng Thành lăng xê cho thằng Lộc rồi thằng Lộc chuyền lại cho tôi để băng lên phía trước cũng thằng Thành. Tôi dừng bóng nhìn bao quát một lúc rồi dốc banh chạy lên. Ngay lập tức có hai thằng chặn trước mặt tôi, vì thi đấu với số lượng tám thành viên một đội nên không phải quá phụ thuộc vào cá nhân nên tôi xoay người chuyền lại cho thằng Hưng rồi chạy lên phía trước. Như đã bàn trước đó, thằng Hưng nhận bóng rồi phát động tấn công bằng một đường chuyền dài lên vượt tuyến chuẩn từng xen – ti – mét cho tôi. Đón bóng, tôi bậc tường hai chân kiểu như Rô “vẩu” rồi nhẹ nhàng lướt trên sân cỏ như “thiên thần” Kaka. Qua được một thằng tôi liền chuyền cho thằng Lộc đang duy chuyển bên cánh trái, tôi, thằng Lộc và thằng Thành tạo thành ba mũi tấn công về phía khung thành của đối phương trong đó tôi là cầu nối của hai tiền đạo. Thấy có khoảng trống thì thằng Lộc chuyền sang cho thằng Thành đang băng băng phi nước đại về phía trước, nó co chân sút thẳng nhưng rất tiếc là trúng vào vị trí mà thủ môn đã chọn sẵn. Một đợt tấn công của đội tôi bị vô hiệu hóa.
- Tiếc ghê. – Thằng Thanh lắc đầu.
- Lui về phòng ngự, thằng Thanh đứng trên đó cắm đi. – Thằng Lộc nói rồi tham gia phòng ngự từ xa giống tôi.
Sau pha tấn công vừa rồi thì đội bạn cũng vô cùng lắc léo với sự nhạy bén của hai tiền vệ cánh. Lợi dụng tốc độ cả hai dốc bóng chạy xé vào hai cánh đội hình của bọn tôi, một thằng lắc léo lừa bóng qua thằng Hưng rồi băng thẳng vào cánh phải, thằng Phúc ra án ngữ một lúc rồi cũng bị vượt qua rồi chuyền đảo cánh cho tiền vệ cánh trái, bóng vừa tới chân thì liền dứt điểm, bóng đi thẳng vào góc chết xa nhưng thằng Trịnh chứng tỏ nó không chỉ biết nói miệng, nó tung người bay tuyệt đẹp cản phá pha bóng vừa rồi. Thằng Bảo nhận bóng rồi chuyền cho thằng Hưng, Chạy tới giữa sân thì bóng được chuyền sang tôi để bắt đầu một cuộc phản công. Tôi đưa bóng nhẹ nhàng qua người sau khi dùng hai chân để bật tường, sau khi lừa qua hai người tôi chuyền sang cho thằng Thành nhưng vì bị kèm quá chặt nên bóng không đến được chân nó và phải đành bất lực cướp bóng trong khi đã được vượt tuyến lên trên phần sân chúng tôi. Thằng tiền đạo bên nó đón bóng nhẹ nhàng rồi bật tường cùng một tiền vệ trung tâm để vượt qua thằng Hưng rồi lần lượt đến thằng Phúc và thằng Biểu. Khi nhận thấy chỉ còn thằng Bảo ở vòng 16m50 thì tiền đạo đội bạn co chân sút thẳng, bóng bị thằng Trịnh bắt bài nhưng không thể ôm trọn trái bóng, bóng bị ói ra vào đúng chân tiền vệ cánh đội bạn và cái gì đến nó cũng đã đến, đội chúng tôi đón nhận bàn thua đầu tiên sau pha đặt lòng nhẹ nhàng đánh gục thủ môn Trịnh. Dù thằng Trịnh có tài giỏi cỡ nào cũng không một mình chống đỡ một đợt bo có tổ chức.
- Làm lại nào. – Tôi đặt bóng vào giữa sân rồi nhìn lại hàng thủ.
Trong khi quan sát tôi chợt nhận ra thằng Phúc với thằng Biểu có vẻ chậm chạp nên không thể theo những người chơi bóng thiên về tốc độ. Vấn đề của chúng tôi là nằm ở hàng thủ. Lấy công bù thủ là điều đương nhiên đối với chúng tôi lúc này.
Chỉ vừa giao bóng thì thằng Thanh lại để mất bóng trong một pha solo với hậu vệ đối phương. Bóng được vượt tuyến để lại tôi với thằng Lộc ngước nhìn đội nhà bị tấn công trong vô vọng vì về không kịp. Hàng thủ bị quay như chong chóng, thằng Biểu phì phỏ chạy theo đối phương, thằng Bảo bất lực một mình chống hai. Khi nhận thấy ngon ăn, tiền đạo đối phương lại co chân sút.
- Víu… – Một lần nữa bóng lại bay vào khung thành và tỉ số hiện giờ là 2-0 nghiêng về đội A1.
Tôi giơ tay bảo nghỉ giải lao khi thấy tình hình không ổn cho lắm.
- Phù, mệt quá. Cứ thế này thì thua mất. – Thằng Bảo ngán ngẩm.
- Không sao, thời gian còn dài. – Thằng Hưng động viên cả bọn.
- Hàng thủ không ổn thì tụi tao không có bóng để mà đá. – Thằng Thành cáo tiết.
- Mày để bóng mất hai ba lần rồi nói tụi tao à. – Thằng Biểu cũng phản ứng lại.
- Bây giờ thế này. Thằng Thành lui về đá tiền vệ hộ công để thằng Lộc cắm. Tao sẽ cùng thằng Hưng phòng ngự từ xa. Có bóng thì tao tham gia tấn công cùng hai đứa mày.
- Ừ, mày kĩ thuật tốt nên cứ vậy đi.
- Rồi, quyết thắng?
- Quyết thắng!
Bàn bạc xong hết, bọn tôi cũng hăng tiết lên để mà đá. Chuẩn bị bước vào sân thì Đan kéo tay tôi bảo:
- Cố lên nhé Hoàng, không được thua nha.
- Ờ, mình biết mà.
Sau khi được Đan động viên thì tiết canh trong người tôi cũng sôi lên, khí nóng bốc lên trên tận đỉnh đầu. Vừa giao banh, tôi bật tường bóng hai chân mình rồi vượt hai bóng người. Rồi tiếp tục tâng bóng qua đầu như anh Viễn rồi tiếp tục chạy. Đối mặt với thủ môn tôi không vội sút mà căn ngang cho thằng Thành ở tư thế vô cùng trống trải, nó đệm bóng nhẹ nhàng sau pha căng ngang rút ngắn tỉ số còn 2-1.
- Tuyệt quá Hoàng ơi! – Tiếng Đan vang lên.
Nhìn về phía hai cô nàng thì Uyên cũng vỗ tay chung vui với Đan.
- Lội ngược dòng để mấy chú. – Thằng Tâm la làng ỏm tỏi lên.
Nhưng được uống thuốc, đội tôi chơi bóng như đánh giặc. Hàng thủ thấy bóng thì cứ lao vào mà phá lên trên, trong khi tôi cùng thằng Hưng, Thành liên tục cắt bóng ở tuyến giữa. Bóng được thằng Biểu phá lên đến chân thằng Hưng, nó tham gia tấn công cùng tôi và thằng Thành trong khi thằng Lộc đã chờ sẵn ở tuyến trên. Cả bốn đứa tôi phối hợp bằng những đường chuyền ngắn để vượt qua bức tường dầy đặc phía trước. Thấy cơ hội ngon ăn sau khi thằng Lộc chạy vị trí thông minh tôi liền chọc khe vào giữa hai chân hậu vệ đội bạn đặt thằng Lộc vào vị trí ghi bàn vào lưới còn khó hơn sút ra ngoài và nó không phụ lòng đồng đội khi cứa lòng hạ gục thủ môn cân bằng tỉ số 2-2 cho chúng tôi.
- Hoan hô, tiếp nào máy chú, làm vài quả nữa đê.
- Hay quá, cố lên mọi người.
Mặt mũi đội bạn đỏ phừng phừng, liền giao bóng mà lao lên như hổ đói để kết liễu chúng tôi khi trận đấu đang dần đến hồi kết. Đội bạn dồn hết cả đội hình lên phần sân của chúng tôi làm cả bọn không chống đỡ nổi khi thằng Lộc và thằng Thành đã ở tuyến trên. Nhận bóng ở vị trí thuận lợi khi vượt qua thằng Hưng lẫn thằng Bảo, nó vung chân sút mạnh về phía khung thành, trái bóng lao đi như xé gió, xé luôn cả nắng chiều tà.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 5
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...