Chương 36: Noel và của nợ.
“ Last Christmas
I gave you my heart
But the very next day you gave it away
This year
To save me from tears
I’ll give it to someone special …”
Những lời bài hát Last Christmas vang lên bên những hàng quán bán những món đồ lưu niệm trên con đường Nguyễn Huệ. Mũ, áo của ông già Noel hay những băng rôn được in lên hàng chữ Merry Christmas được treo khắp cả cửa hàng, trong đó còn có vài món đồ trang trí cây thông nữa. Tôi chở em đi dạo vào cuối ngày, sẵn tiện đi coi những hang đá đầy màu sắc.
Chạy dọc đường Thủ Khoa Huân, ra phố Đạo Thanh Hải thì sẽ bắt gặp những đoạn đường được treo những ngọn đèn vàng làm sáng rực cả một góc phố phường. Không dừng lại đó, đi vào những con hẻm thì càng đẹp hơn, những ngọn đèn đầy màu sắc làm cho những con hẻm càng thêm lung linh và đầy màu sắc.
- Hihi, mà mình đi sớm quá chút khó về đấy anh?
- 6 giờ rưỡi rồi, đi giờ này cho vắng. Sao khó về?
- Không, ý của em là chút mình đi xong thì sẽ trễ, lúc về người ta đi ra làm kẹt xe thì khó mà về.
- À à, cái này em yên tâm, chút đi đường tắt về.
- Có hả anh?
- Có, nhưng hơi tối. Sợ không?
- Sợ, nhưng có anh nên hết rồi. Hihi.
Chở em đi thêm vài vòng nữa thì cũng về sớm để em dọn nhà. Ngày hôm nay nhìn em cứ vui vẻ làm tôi cũng vui lây, đôi môi xinh xắn cứ luôn mỉm cười, hát những ca khúc tiếng anh nào đó rất hay nhưng có điều là tôi không biết bài đó là bài nào. Sở dĩ em vui như vậy là vì ngày mai ba em sẽ về sau những tháng ngày đi công tác. Phụ em bê những chậu cây cảnh lại trong vườn cho ngay ngắn, rồi lau cầu thang. Đây là lần đầu tôi được bước lên lầu hai nhà em, phải nói là nó như một cái khách sạn vậy, hành lang được trang trí y như khách sạn và có năm phòng tất cả. Không biết sao phòng nhiều đến thế.
- Nhà có mình em mà phòng nhiều ghê. – Tôi nói khi em đưa nước cho tôi.
- Hihi, thì phòng em, phòng của ba em, một phòng cho khách, một phòng cách âm để tập nhạc rồi một phòng ẹ em.
- Ờ ờ.
- Hihi, thôi tối rồi, anh về nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai em gọi rồi qua.
- Ờ, anh biết rồi.
- Hihi
Lầm lũi dắt xe ra khỏi nhà em, ngồi lên yên xe, em vẫn đứng nhìn tôi mà chưa chịu vào:
- Vào nhà đi!
- Anh nè?
- Hả.
- Chụt…
Em đặt lên má tôi một nụ hôn rồi đóng cửa chạy vào nhà, không quên nói vọng ra:
- Thưởng cho anh đó.
Tôi ngơ ngác, một tay cầm tay lái, một tay sờ sờ vào má, nơi vừa mới được đôi môi ấy chạm vào, miệng cười như gã điên. Trong đêm, tôi cứ lái xe ngoài đường mà tâm hồn cứ treo ngược trên mây. Đến lúc tới nhà thì tôi mới chợt nhận ra là mình về nhà lúc nào mà không hay biết.
Dắt xe vào nhà thì thấy mẹ tôi đang ngồi xem tivi, bố tôi hình như đã đi ngủ rồi.
- Mày rửa mặt rồi đi ngủ đi. Sáng mai phải dậy sớm đó.
- Ủa chi vậy mẹ?
- Bác Hai mày gửi con bé lên học, nghe nói ở dưới quê không có trường cấp ba nên cho nó lên đây ở nhà mình rồi học luôn.
- Vâng, mà con bé đó là con bé nào vậy mẹ?
- Con bé Trinh đó, lúc nhỏ hai đứa mày dính nhau như sam mà. Giờ không nhớ là sao.
- Vâng vâng, thôi con đi ngủ ạ.
- Ừa, mai nhớ dậy sớm.
Kể ra cũng có vài điều tôi quên mất sau khi bị tai nạn, trong đó cũng có người thân, bạn bè, một vài quá khứ nào đó mà giờ đây tôi chẳng thể nhớ ra dù chỉ một chút. Giờ đây, ngoài tụi thằng Hưng ra thì tôi chẳng nhớ mặt một đứa bạn cấp hai nào nữa cả. Nói ra thì có hơi vô tình nhưng biết làm sao được, đến cái nguyên nhân xảy ra tai nạn tôi còn không nhớ nó đã xảy ra ở đâu, đoạn đường nào…
Lết cái mặt vào nhà tắm định rửa mặt nhưng nghĩ lại lúc em hôn lên má nên thôi, lấy tay xoa xoa vài cái lên má rồi mới chịu ngủ. Chìm trong giấc mơ, em lại xuất hiện trong giấc mơ tôi, tựa thiên thần.
Sáng sớm, thật sự thì chỉ năm giờ sáng đã có tiếng nói chuyện ở dưới nhà rồi. Lò mò vào rửa mặt rồi cũng đi xuống dưới nhà coi thử mặt mũi con bé Trinh, theo lời mẹ tôi thì lúc nhỏ ở dưới quê thì con bé này đeo tôi dữ lắm nên chắc con bé cũng không có ác cảm đối với tôi nên chắc sẽ không nguy hiểm gì.
Dưới nhà, một cô bé với mái tóc dài, mặc một chiếc váy hồng cùng với áo sơ mi trắng, nhìn từ ngoài sau thì cũng hơi cao, tầm cũng ba mét bẻ đôi hơn chút. Tôi mò đến sa lon ngồi rồi mở tivi xem, chứ giờ này mà ra ngoài cửa hóng hớt thì trăm phần trăm là có biến ngay và làm náo động hàng xóm. Tôi có linh cảm vậy chứ không biết mò ra đó có mệnh hệ gì đến cái mạng này hay không ? Lỡ có chuyện gì thì tôi không thể nào mà qua nhà em để diện kiến bố của em cả. Mong là từ nay nhà tôi có con bé này thì mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, vẫn bình yên như cái trật tự vốn có của nó bấy lâu nay.
- Anh Hoàng !
Chưa kịp định thần thì có thứ gì đó bay thẳng vào tôi làm đầu óc tôi choáng váng. Định thần lại thì bé Trinh đã ngồi trên đùi và ôm lấy tôi mà con bé còn mặc váy. Ôi tội lỗi quá. Con bé chỉ là con nít thôi chắc vô ý vô tứ thôi, bỏ qua bỏ qua. Tôi cốc cái đầu đang ngoay ngoáy ở lồng ngực tôi.
- Hic, sao anh cốc em.
Con bé ngước mặt lên, mắt rơm rớm nhìn tôi. Đôi mắt màu nâu, đẹp như đang đeo lens mắt vậy. Khuôn mặt bé Trinh cũng xinh xắn không kém gì Trúc nhưng lại có một nét gì đó mộc mạc của thôn quê. Tôi nhìn con bé, con bé cũng nhìn tôi.
- Coi bộ hai đứa cũng thân như lúc nhỏ nhỉ?
Ngước lên thì bác Hai cùng mẹ tôi đang đứng nhìn cả hai. Chợt nhớ đến cảnh mà bản thân đang gặp phải thì mặt tôi đỏ lên. Nhỏ bước xuống rồi đứng bên cạnh mà không quên khoác tay tôi.
- Bỏ tay anh ra nào.
- Hihi, thích mà làm bộ.
Ơ cái con bé này, tôi nói tôi thích khi nào nhỉ? Bé Trinh mà làm vậy với tôi lỡ may Uyên thấy thì chắc cái thân tàn của tôi thành đống tro tàn mất. Em hỏa thiêu như chơi. Mà hình như con bé này không chút gì luyến tiếc khi phải xa quê, xa bạn bè, xa người thân hay sao mà từ lúc gặp tôi đến giờ con bé cứ nhe răng mà cười, ờ thì răng em đều trắng, cười đẹp nhưng không bằng người yêu anh đâu nhé.
- Mong chị giúp đỡ cho cháu nó, để nó học cấp ba ở đây.
- Có gì đâu chú, chị em thì giúp đỡ, với lại nó cũng là con cháu của chị mà.
- Làm phiền chị rồi.
- Không gì đâu. Thằng Hoàng, đưa đồ của con Trinh lên lầu đi.
Tôi ngơ ngác, nhà tôi trên lầu chỉ có một phòng chứ mấy, không lẽ…:
- Ủa, trên lầu có phòng nào đâu mẹ?
Đáp lại sự thắc mắc của tôi thì bác Hai cười ôn hòa trả lời:
- À, bác muốn con bé ở cùng con, có gì con kèm nó học giùm bác luôn. Hai đứa bây khỏi ngại, thuở nhỏ tụi bây còn cởi truồng tắm mưa chung nên lớn chắc không sao đâu.
Vâng, lại sự tích cởi truồng tắm mưa muôn thuở dù tôi chẳng nhớ là có hay không nữa, người lớn luôn có hàng vạn lí do để biểu đạt yêu cầu của họ dù cho cái lí do ấy có vô lí đến thế nào thì cũng phải buộc lòng mà chấp nhận. Vậy là kể từ đây, căn phòng của tôi, đáng ra là không gian yên tĩnh của tôi đã phải chứa chấp thêm một con bé. Ôi cuộc sống yên bình của tôi nay còn đâu, bế tắc hoàn toàn.
- Hihi, vậy em ở chung với anh hả?
Đáp lại sự vui mừng của con bé, tôi thê thảm:
- Ờ, chắc vậy.
- Hihi.
Bác Hai kêu bé Trinh ra dặn dò rồi cũng đi ra cửa, trước khi đi bác đưa tôi vài triệu:
- Tiền này con giữ, con bé muốn gì thì con cứ mua cho nó trong phạm vi số tiền này cho phép, nhưng mua ít thôi, còn lại con mua sách vở cho nó.
- Dạ dạ, con biết rồi.
Cứ tưởng bác bồi thường cho sự yên bình bấy lâu nay của tôi chợt bị phá vỡ, ai ngờ lại giao cho tôi nhiệm vụ đi chiều con bé này. Nhìn em dễ thương vậy chắc tính tình cũng như vậy thôi nhỉ?
Lôi cái vali to đùng của bé Trinh lên phòng tôi, con bé và mẹ tôi cũng đi sau. Lên đến phòng, việc đầu tiên là tôi phải nhường hai ngăn trong tủ quần áo lại cho con bé. Đương nhiên việc này không thành vấn đề. Tiếp theo thì một góc bàn học, cũng không sao, dù gì tôi toàn học bằng bàn con. Nhưng tôi kịch liệt phản đối việc chia giường.
- Ơ, sao mẹ lại bắt hai đứa ngủ chung, không được.
- Thì sao, hai bây lúc nhỏ cũng nằm chung, tắm chung, đi đâu cũng có nhau thì giờ sao phải lo gì.
- Cái đó lúc nhỏ mà mẹ. – Lại cái điệp khúc ấy, không biết có hay không?
- Thôi không bàn cãi, vậy đi. Nhanh xuống ăn sáng.
Nói rồi mẹ tôi đi mất, để cho tôi với cái mặt chảy dài như cái dưa leo, còn bé Trinh thì xem ra chuyện này bình thường, chắc con bé ngây ngô nghĩ rằng việc ngủ chung cũng như lúc nhỏ mà thôi, cái thời trẻ con thì có biết gì đâu mà phải ngại. Còn bây giờ thì đầu óc, tư duy phát triển một cách nhanh chóng thì điều này lại không được.
- Haizz… Tối nay em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất vậy.
Bé Trinh ngơ ngác nhìn tôi:
- Sao phải vậy? Trời lạnh lắm, nằm dưới đó bệnh đấy anh. Lên giường nằm chung đi.
- Thôi thôi, cho anh xin, anh nằm dưới được rồi.
- Dạ.
- Ờ.
Nói cái giường cho oai chứ thật ra chỉ là một cái nệm cao đặt xuống nền đất mà thôi, dù nằm dưới đất cũng có mảnh chiếu nên cũng không đến nỗi nào, nhưng cái nệm của tôi chỉ cao chừng 30 cm nên nằm trên hay dưới gì cũng gần nhau. Chắc tôi phải dọn lên ban công ngủ nếu không muốn Uyên thiêu sống. Trời ơi! Trả lại cuộc sống bình yên của tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...