Chương 29: Rước nàng về dinh.
Tiếng trống đã vang lên báo hiệu ra về được hơn năm phút mà thằng Thành cứ nhất quyết không để đứa nào có thể bước ra khỏi cánh cửa lớp. Tôi nhìn xung quanh, có vài đứa vì đói bụng mà không ngừng năn nỉ thằng này cho về, thấy mà thương. Nhìn lung tung như vậy thì tôi vô tình thấy Đan, khuôn mặt đang rất giận dữ, Đan đứng dậy đi về phía thằng Thành rồi nói thẳng:
- Làm gì mà không cho ai về hết vậy? Trưa rồi làm gì thì nhanh đi. Tui có hẹn.
Nghe những lời đó thì trong lòng tôi cũng bực tức lắm, dù cho lúc đầu tôi có cảm tình với Đan trong mơ nhưng Đan ngoài đời như vậy thì tôi không muốn bản thân quen biết một người như vậy.
- Thì chờ Thành chút, thằng Phúc sắp về rồi.
Nhỏ Đan đứng khoanh tay trước ngực nhìn thằng Thành trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống nó làm thằng bạn tôi chỉ biết gãi đầu cười trừ. Gần mười phút sau thằng Phúc mới mò tới cửa lớp, mồ môi lấm tấm trên trán nó như mới đi chạy giặc về. Mà thôi thì nó cũng khỏi cần chạy giặc ngoài kia vì trong căn phòng này có đến ba mươi tám tên giặc đang chờ xử tử nó, chỉ có hai người không màng đến thế sự là tôi và Uyên.
- Đợi lấy vé xem ca nhạc mà làm rần rần.
- Ông có bị điên không, trưa nắng đói muốn xỉu mà chờ ông, biết thương người quá nhỉ?
- Muốn chị em tôi xử đẹp ông không?
- …
Nó cười như mếu, rồi nói:
- Như quý vị đã biết, trường ta thường có thông lệ từ ngày xưa, từ thời những khóa đi trước đến tận khóa hiện nay điều có một ngày kỉ niệm, một ngày dành cho các thầy cô giáo…
- Vào vấn đề chính giùm cái… – Một đứa trong lớp nói.
- Từ từ, cái gì cũng phải có trước có sau.
- Ừa, đúng rồi, kể đầu đuôi đi mà thôi kể ngay khúc giữa được rồi.
- Rảnh quá.
- Thôi không đùa nữa, dù gì thì mình cũng đang đói nên không giữ mọi người lại nữa. Như các bạn đã biết thì sẽ có buổi văn nghệ chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam vào đêm 19/11. Trừ các bạn diễn văn nghệ thì những bạn còn lại sẽ mua vé, mỗi vé hai mươi ngàn, ngày mai đem tiền đi mua. Và đây là nhà trường ép buộc nên bạn nào không mua thì cũng phải mua, đặc biệt là không quỵt tiền khi mua. Rồi lớp về.
Câu nói của thằng Phúc thì chắc tụi bạn chỉ thích nghe ba từ cuối mà thôi, nó vừa nói xong thì cái lớp như chạy để kịp né trái bom nguyên tử đang chuẩn bị rơi xuống lớp vậy, thiếu điều là muốn đạp lên nhau mà chạy.
Tôi đi bên em, dưới sân trường đầy nắng hạ. Em ríu rít đi bên tôi, đôi má ửng hồng xinh xắn. Xung quanh chúng tôi, từng học sinh vui đùa cùng nhau ra về. Tôi vào nhà xe, dắt chiếc xe đạp ra cửa trường. Em đặt chiếc balo của em vào giỏ xe rồi ôm cái balo của tôi vào lòng. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đi qua những con đường mang đầy những nỗi nhớ.
Cánh cổng màu trắng ấy được em mở ra, dắt xe vào trong sân, tiếng gió hiu hiu lay động từng cành lá làm chúng đung đưa như đang chào mừng tôi. Vì trời khá nóng nên tôi ngồi ở bộ ghế đá nhà em, dưới bóng cây mận đang nở hoa, đâu đó mùi hương hoa sữa nhẹ nhàng lay động lòng người.
- Hi, để Hoàng đợi lâu.
- Ờ, không gì đâu.
Uyên thay tà áo dài ra thay bằng một chiếc váy hồng dài chạm gối, em như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
- Bánh mình làm có ngon không?
Nhớ lại những chiếc bánh đang còn nằm trong tủ lạnh thì tôi gãi đầu cười trừ:
- À chưa?
- Sao vậy?
- Tại ăn sợ hết.
- Hihi, tưởng gì. Hết thì mình làm cho tiếp có gì đâu. Mình làm bánh đó thường xuyên mà.
- Vậy à?
- Ừa, Hoàng muốn ăn không?
- À thôi, bánh hôm qua Uyên cho còn ở nhà mà. Chút về ăn cũng được.
- Hihi, bánh mình mới làm lúc sáng thôi. Ăn bây giờ chút về ăn tiếp. Sướng thế còn gì.
- À ờ…
- Hi, đợi mình chút.
Tôi nhìn theo em, chợt nghĩ bản thân có thể đủ xứng đáng để bên một người con gái hoàn hảo như em hay không? Em học giỏi, nấu ăn ngon ngoài ra còn biết làm bánh và tính tình ngoan, chu đáo. Thật khó để có thể tìm một ai như em ở thời điểm này. Thời điểm mà mạng thông tin phát triển, thời điểm mà con người bắt đầu sống ảo trên những trang mạng, từ tình bạn đến tình yêu và đó là lí do tôi rất ít khi dùng những trang mạng như Facebook, Zalo… Có thể tính tôi hơi hai lúa một chút, chỉ dùng điện thoại để gọi hay nhắn tin, lâu lâu chỉ lên mạng tìm vài tin tức hay nghe một bản nhạc mình thích, thế là đủ. À nhắc đến điện thoại tôi mới chợt nhớ ra là chưa xin số điện thoại em, một điều quan trọng vậy mà vô tình quên đi.
- Bánh ra rồi nè. – Em nói làm tôi nhìn về phía em.
- À ừ, nhìn đẹp ghê.
Trên khay bánh em vừa đặt xuống, những chiếc bánh kem màu xanh lá được phết thêm một chút kem trắng trông thật bắt mắt, chỉ cần nhìn thôi cũng biết ngon rồi.
- Bánh này là bánh gì vậy Uyên ?
- Tiramisu bạc hà.
- Nhìn lạ nhỉ ?
- Hihi, bánh này trên thị trường bán nhiều mà. Mỗi ngày mình làm một vị khác.
- Vậy hôm qua Uyên ình là vị gì ?
- Hihi, bí mật, chút về mở ra Hoàng sẽ biết.
- Uầy, vậy ngày nào Uyên cũng làm à.
- Ừa, thường thì mình làm đủ một người thôi. Còn hôm nay thì làm hẳn một cái.
- Vậy à, vậy mình Uyên ăn sao hết.
- Có phải mình ăn đâu, có cái tên trước mặt mình ăn nữa nè.
- Mình hả ?
- Chứ còn ai nữa, giả vờ ngây thơ à.
- Hì.
- Thôi Hoàng ăn đi, rồi ình nhận xét.
- Không ăn cũng biết ngon.
- Xạo, hihi.
Tôi lấy muỗng rồi bắt đầu nếm thử chiếc bánh kia. Vị bạc hà the the, cùng vị ngọt thanh thanh của phần kem ở bên trên, phần bột vừa mềm vừa thơm mùi bơ. Ngon tuyệt vời.
- Ngon quá.
- Hihi.
- Uyên không những nấu ăn ngon mà còn làm bánh giỏi nữa. Chắc mình qua nhà cho Uyên nấu ăn mãi luôn
- Thật không ?
- Thật, ngon thế này thì ai nỡ chê.
- Hihi, vậy mỗi sáng Uyên nấu ăn sáng cho hai đứa nha.
- Vậy thì còn gì bằng. À mà khoan, nếu vừa làm bánh vừa nấu ăn sáng thì Uyên phải dậy sớm lắm à.
- Không đâu, mình chuẩn bị mọi thứ vào lúc tối rồi bỏ tủ lạnh, sáng mai đem đi nấu thôi.
- Rồi rồi… Thôi giờ Hoàng về nhé. Cũng gần đến giờ cơm rồi. – Nhìn đồng hồ trên tay tôi giật mình.
- Ừa, hay Hoàng ở lại ăn cơm với mình rồi về.
- À tại mình chưa nói với mẹ nên không ở lại được.
- Ừa, thôi Hoàng về đi, bác gái đang chờ kìa. – Đôi mắt em thoáng buồn.
Tôi không muốn em mang theo những nỗi buồn đó, tôi muốn mang cho em niềm vui chứ không phải làm em mang thêm những nỗi buồn từ tôi nữa. Chắc từ lâu nay em chưa có những buổi cơm cùng người thân, chắc em cứ mãi một mình trong căn nhà rộng lớn này.
- Hay là Uyên qua nhà mình đi.
- Sao được chứ.
- Được mà, cứ coi như là Uyên nấu đồ ăn sáng ình thì mình nấu ăn trưa lại thôi.
- Hihi, nếu Hoàng nấu thì mình không dám ăn đâu.
- Ờ thì mình cũng biết chút chút, còn lại mẹ nấu không à nên yên tâm.
- Hihi, nhưng ngại lắm.
- Không sao đâu, giờ này chỉ có mẹ mình ở nhà thôi, bố mình thì đi làm rồi dù có ở nhà hình bố mẹ mình cũng dễ tính lắm.
- Nhưng…
- Thôi, đi mau, mắc công mình bị mắng nữa.
- Vậy đợi mình thay đồ nha.
- Ủa, mặc vậy đẹp mà.
- Không được, chờ mình chút. – Em dọn khay bánh rồi đi vào nhà.
Đành ngồi chờ em thay đồ, không hiểu từ đâu trong cái đầu tôi lại nhớ cái câu nói của các bậc tiền bối rằng : “Một chút của con gái thì bằng cả một giờ của con trai”. Nghĩ thôi thì chắc tôi phải chờ dài cả cổ rồi. Nhưng khái niệm ấy không nằm ở em, bằng chứng là chỉ mới mười lăm phút sau thì em đã bước ra, em mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay dài đến khuỷu tay, chiếc quần kaki đen và đôi giày búp bê, mái tóc xõa dài.
- Hihi, mình đẹp không ? – Em đứng trước mặt tôi rồi xoay một vòng.
- Ờ, ờ, đẹp lắm…
- Hihi. Thôi đi nhanh nào.
- Rồi rồi.
Đợi em đóng cửa, xong rồi em ngồi lên sau xe rồi đập lưng tôi bảo :
- Đi thôi.
- Rồi rồi.
Tôi không ngờ rằng có một ngày tôi có thể đưa một người con gái xinh đẹp như em về nhà, dù chỉ là dùng một bữa cơm. Không biết mẹ tôi phản ứng như thế nào nữa, thật tình thì trong lòng tôi cũng hơi lo lo. Một người con gái như em thì chắc chắn ngoài kia sẽ có hàng ngàn, hàng trăm người sẵn sàng yêu em. Họ có khi hơn tôi, có thể đưa em đi bằng những chiếc xe đắt tiền chứ không phải là chiếc xe đạp cà tàng này nhưng giờ thì tôi với em chỉ là những người bạn thông thường mà thôi, tôi có tình cảm với em nhưng chắc em chỉ xem tôi là một người bạn thân, một người bạn ngồi cùng bàn. Liệu em có thích tôi ?
Dừng xe trước nhà tôi, em nở một nụ cười thật tươi rồi nói :
- Nhà Hoàng xinh quá.
- Thua nhà Uyên mà.
- Hihi, nhà Hoàng có bán đồ ăn mà, sau có thể xây như nhà mình được nhưng thế này cũng đẹp lắm.
- Ờ ờ.
Nhà tôi tuy nhỏ nhưng được một người bạn của bố tôi thiết kế cho, ngôi nhà được thiết kế theo kiểu Nhật nên nhìn cũng đẹp lắm, chỉ có phần sân trước khá rộng nên được làm nơi giữ xe và bàn ghế ngồi cho khách. Nhìn phong cách quán cũng như là ngôi nhà của tôi thì rất nhiều quán tưởng mẹ tôi bán đồ ăn kiểu Nhật nhưng thật ra chỉ là những món mì mang đậm chất Việt Nam.
Tôi đưa em vào nhà, thấy mẹ tôi đang ở bếp nấu ăn thì em nếu tay áo tôi rồi chỉ vào bếp. Tôi hiểu ý em nên đi vào nói với mẹ :
- Thưa mẹ con mới về
Mẹ quay lại nhìn tôi rồi trách :
- Mày làm gì về trễ vậy, ủa mà ai đây. – Vừa nói mẹ vừa nhìn sang em.
- Dạ con chào bác.
- Dạ, để con nói…
Tôi bảo Uyên lên phòng khách chờ rồi nói với mẹ những điều về em, về hoàn cảnh của em cũng như hiện giờ em đang sống một mình. Nghe vậy thôi mà mẹ tôi nước mắt lăn dài, tôi biết người phụ nữ có chức vụ cao nhất nhà tôi là một người có trái tim đa cảm nên mẹ không bao giờ phàn nàn việc tôi mời những người già bán vé số ăn một tô mì ngược lại còn thêm thịt và mì nhiều hơn nữa.
- Mẹ hiểu rồi, thôi mày lên chơi với con bé đi, để ở đây mẹ lo.
- Dạ.
Ra phòng khách định bảo Uyên đợi chút để tôi lên cất balo thì em bảo tôi :
- Hi, Hoàng cứ đi lên phòng đi. Để mình vào phụ bác gái.
- Thôi Uyên cứ ngồi chơi đi, đợi mình chút thôi.
- Hihi, để mình vào phụ bác, khách gì mà khách.
Không để tôi cản nữa, em đi vào bếp cùng mẹ tôi. Đi lên cầu thang thì tôi cũng nghe mẹ tôi bảo em ra ngoài phòng khách đợi nhưng em nói gì đó rồi mẹ tôi cũng đành xiêu lòng, đi hết cầu thang thì tôi nghe tiếng trò chuyện, tiếng cười dưới bếp. Tôi chắc rằng mẹ tôi cũng chịu Uyên rồi, một người con gái như em thì mẹ tôi nào lại không thích kia chứ, tôi cũng vậy mà.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 30
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...