Đứng trên sân thượng ngắm nhìn ánh hoàng hôn đang từ từ di chuyển xuống núi, cái thứ ánh sáng cuối ngày luôn làm con người ta phải khó chịu, có chút gì đó chói chang, chút gì đó hối tiếc, và chút gì đó đợi chờ.
Thỉnh thoảng những cơn gió cứ thi nhau mà đùa vui trên những cánh đồng lúa làm chúng ngã vào nhau nhưng rồi cứ đứng lên. Tôi cứ đứng trên nơi cao nhất của ngôi nhà, ngắm nhìn toàn cảnh nơi đây. Ấy thế đã một tháng tôi trở về Việt Nam, một tháng mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra từ khi tôi trở về với quê hương, thật lòng thì tôi cũng không biết còn chuyện gì có thể xảy với cuộc sống vốn yên bình từ trước của tôi không nữa.
Tiếng xe dừng trước sân nhà tôi khi trời khuất nắng, người đàn ông bước chân xuống xe rồi từ từ mở cổng đi vào. Tôi bước chân xuống sân nhà, gặp người đàn ông mà trong lòng tôi đã thần tượng từ lâu, đó là bố tôi. Chỉ mới vài năm không gặp mà giờ bố tôi đã già đi trông thấy, mái tóc muối tiêu, cái bụng to bự vì hàm lượng bia cứ nhồi vào mỗi ngày khi tiếp đối tác. Tôi đứng trong nhà nhìn ra, sau lưng tôi là Đan còn Uyên và mẹ tôi thì đã ra chào bố, ba người cứ vui vẻ cười cho đến khi bố thấy tôi.
Ánh mắt bố trìu mến nhìn tôi, trong khi tôi cũng bùi ngùi xúc động, bố đi tới thật gần tôi, ôm chầm lấy tôi. Một cái ôm thương nhớ giữa hai người đàn ông trong nhà, ấm và siết chặt.
- Coi thằng con quậy ngày nào giờ chính chắn, trưởng thành hẳn ra. – Bố cười xoa đầu tôi.
- Hì, bố vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe.
- Vâng!
- Thôi vào làm vài chai bia ăn mừng nào.
- À thì…
- Đừng nói là con vẫn chưa biết uống?
- Thì vậy mà bố…
- Nam nhi vô tửu thì còn gì là nam nhi. Hôm nay bố con mình tới bến, vào nhà thôi.
- À vâng.
Bố khoác vai kéo tôi vào nhà, chưa kịp đi vài bước thì bố chợt khựng lại quay sang nhìn Đan từ đầu đến chân rồi quay sang nhìn mẹ tôi và hỏi:
- Ai đây vậy em?
Mẹ tôi cũng cười mà đáp:
- Cái này thì anh hãy hỏi thằng con trai của anh kìa.
Nghe vậy bố quay sang hỏi tôi:
- Cô bé này là ai vậy con?
- Dạ bạn gái con.
- Vậy à, chúc mừng con nhé, con bé xinh quá. – Bố vỗ vai tôi cười hà hà.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng như ngày xưa, mỗi khi nhắc tới bạn gái hay gì gì đó thì bố không nói không rằng, bắt tôi nằm xuống sàn, cầm cây roi mây mà liên tiếp đánh vào mông tôi. Nhờ vậy mà tôi cứ forever alone suốt bốn năm du học và khi về nơi đây thì tôi quen được Đan.
- Bố không cản con như xưa à ? – Tôi tò mò hỏi bố.
- Con lớn rồi thì chuyện yêu đương bố cấm làm gì, con bé này bố thấy được đấy, xinh xắn, giản dị và hiền, con có mắt thật.
- Con giống bố mà.
- Haha, đúng đúng. – Bố tôi vỗ đùi cười, thấy thế tôi cũng theo đà mà cười theo.
Ngồi vào bàn cơm tối. Các món ăn lần lượt được dọn ra cùng những lon bia Heineken, bố tôi ngồi đầu bàn, bên tay phải bố là mẹ tôi và Uyên, bên tay trái bố là tôi cùng Đan. Cả nhà cứ ngồi nhìn mâm cơm vì bố tôi vẫn chưa đụng đũa nên vẫn chưa ai dám đụng vào.
- Thằng Hoàng, cầm ly lên, vô cái nào.
- Vâng.
Cầm ly bia tu một hơi 100% rồi đặt ly bia xuống trong sự khó chịu pha lẫn nét lo lắng của Đan và Uyên, mẹ tôi thì chỉ biết lắc đầu cười khổ còn bố tôi thì cười hạnh phúc.
- Uống bia thì 100% nó mới đã, chứ uống từng ngụm thì sao mà ngon, tiếp con trai.
- Dạ dạ.
Lúc đầu thì tôi cứ tưởng ly bia trong tay tôi là kẻ thù không đội trời chung, sao khi cho nó vào trong người thì mới biết nó là bạn tốt. Hai bố con tôi cứ thi nhau mà chén cả thùng Heiniken còn Đan và Uyên cứ ăn rồi thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho tôi hoặc bố, mẹ tôi cũng vậy. Thùng bia cứ vơi dần theo thời gian, tôi cũng không biết là chính mình đã uống bao nhiêu đi nữa, lúc này đầu óc nó cứ lâng lâng, nhìn mọi thứ cái gì nó cũng ảo.
- Bố biết không, ở bên Úc thì cái gì nó cũng tự động, chỉ cần bỏ tiền vào là có nước hay đồ ăn nhanh ngay thôi… hức ợ.
- Bố nói cho con biết… mục đích bố cho con đi du học là tiếp thu văn hóa của người ta để sau này giúp đất nước đi lên… bố sợ con bị chảy máu chất xám nên mới gọi con về học cấp ba…
- Vâng…
Dù trong cơn say nhưng tôi cũng hiểu những lời bố tôi nói, dù có cố hiểu cho tận gốc thì chắc rằng ngày mai tôi có còn nhớ hay là không vì giờ đây tôi cứ nhìn mọi thứ nhiều gấp mấy lần, một ngón tay cứ thành hai ba ngón, một cái chén mà cứ thành bốn năm cái. Đưa tay gấp món thịt bò xào mà sao tôi cứ đưa đũa vào nó thì lại ra ngoài, tôi cứ ngồi chọc chọc vào đĩa thịt mà toàn chọc ra ngoài bàn.
- Anh say quá rồi, đi nghỉ đi. – Tiếng Đan bên cạnh tôi vang lên.
- Không có say… còn tỉnh lắm. – Tôi đáp trong cái giọng lè nhè.
- Không sao đâu con dâu, để nó uống với bác. – Giọng bố tôi cũng lè nhè nhưng vẫn còn chút tỉnh táo chứ không như tôi.
- Thôi được rồi anh, Uyên với Đan, hai đứa đưa thằng Hoàng lên phòng nghỉ đi.
- Dạ, con xin phép bác…
Định cầm ly bia uống tiếp thì Uyên giật lại rồi để xuống bàn, hai người hai tay dìu tôi lên nhà. Tôi cũng không biết tôi leo bậc thang như thế nào nữa, người cứ như đang bay. Khi vào phòng, nằm phịch xuống giường thì tôi chìm thẳng vào giấc ngủ mà không quan tâm mọi việc tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào.
Sáng tỉnh dậy, cái đầu của tôi vẫn còn nhức kinh khủng, cứ như có vài cái búa tạ đang thi nhau mà đập vào đầu tôi vậy. Cố gắng lắm mới vệ sinh cá nhân xong rồi bước xuống dưới nhà. Mẹ tôi, Đan và Uyên đang ở dưới bếp nấu đồ ăn sáng, bố tôi thì đang đọc báo. Tôi ngồi xuống rồi hai tay cứ xoa hai bên thái dương cho đỡ nhức.
- Anh uống nước chanh cho bớt đi nè. – Đan đặt trước mặt tôi ly nước chanh nóng.
- Ờ, cảm ơn em.
Cầm ly nước tu một hơi rồi chấp chấp miệng cảm nhận vị ngọt hòa cùng vị chua của ly nước.
- Chà, có bạn gái chu đáo ghê.
- Hì, con trai bố chọn mà.
- Mày chỉ được cái giống bố.
- Ý bố bảo là bố chọn mẹ ấy hả ?
- Hiểu bố mày ghê.
- Vâng.
- Thôi hai cha con lo ăn rồi một người đi học, một người đi làm. – Mẹ tôi đặt hai tô phở trước mặt hai cha con.
- Hì.
Những ngày cuối tháng 9, khí trời thu cứ se se lạnh vào sớm ban mai. Ngồi quay cây viết trên tay mà tâm trí tôi cứ mãi nghĩ lung tung một vấn đề gì đó, cứ ở đâu đó trong tâm trí tôi, có một khoảng trống nào đó.
- Quốc Hoàng !
- Dạ ?
Đang ngồi suy nghĩ lung tung thì đột nhiên thầy dạy toán gọi tôi, cũng nhờ Uyên khẽ đánh vào tay để hồn phách tôi kịp thời mà quay về với chủ.
- Cậu làm gì mà cứ nhìn ra cửa sổ ?
- Dạ…
- Lơ đễnh trong giờ học, vô sổ đầu bài là được rồi chứ ?
- …
- Nhà trường xin thông báo !
Tôi không biết phải làm gì tiếp theo thì cái loa của nhà trường đã cứu tôi một cái mạng. Khi nghe câu nói thì cả lớp cũng như thầy giáo đều lắng tai nghe.
- Nhà trường xin thông báo ! Nhà trường sẽ tổ chức giải bóng đá nữ tháng 10 nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20-10. Các lớp nộp danh sách các bạn tham gia vào ngày mai, mỗi lớp tối đa là 10 em và ít nhất là 5 em. Xin hết !
Cả lớp tôi khi được nhận thông báo xong thì cả lớp, nhất là tụi con gái thì mặt hết sức thảm, cứ như sắp sửa bị bắt ra đánh trận vậy. Sau thông báo thì tiếng trống trường cũng vang lên, tưởng là thoát khỏi án vào sổ tử thần thì đúng là chạy trời không khỏi nắng. Khi nhỏ Thảo cầm sổ đầu bài rồi đọc lớn lên :
- Quốc Hoàng, không tập trung trong giờ học. Giờ B.
Khỏi phải nói lúc này tôi chỉ muốn trốn về nhà thật nhanh, tụi thằng Hưng cứ ôm bụng mà cười, kế bên thì Uyên liên tục nhéo tôi còn phần Đan thì nhìn tôi bằng ánh mắt âu yếm ẩn chứa vài viên đạn như muốn nói rằng: “Chút về nhà biết tay em”.
Đan đi lên đứng giữa lớp để hỏi ai tham gia, tôi thấy Đan đứng hỏi mà chỉ có vài đứa bạn thân của nàng như nhỏ Mai, nhỏ Thảo và nhỏ Xuân là hưởng ứng nhiệt tình, còn lại chỉ mang tính chất ép buộc. Hỏi tới hỏi lui thì chỉ có chín người tham gia, trong đó hết năm người là miễn cưỡng, Đan thì đương nhiên phải tham gia vì là lớp trưởng, có vẻ như danh sách như vậy có vẻ ổn nên em định chốt danh sách rồi đi về thì nhỏ Oanh đột ngột đứng lên:
- Mình xin tham gia!
Nhỏ vừa dứt lời thì cả lớp quay lại nhìn với đôi mắt ngạc nhiên, cả tôi cũng không tin vào chính đôi tai của mình, một tiểu thư lại tự hạ mình để chạy trên ruộng để đá bóng, nghĩ cũng lạ. Nhưng đó chắc là suy nghĩ của riêng mình tôi mà thôi, chứ còn nhỏ Oanh nghĩ gì thì tôi hoàn toàn không biết. Nhưng sau khi Đan ghi tên nhỏ Oanh vào rồi thì tôi chợt thấy nhỏ mỉm cười, một nụ cười khó hiểu nhưng tôi thấy nụ cười đó có chút gì đó bí ẩn và ẩn chứa một nỗi nguy hiểm.
- Vậy mình xin đọc lại danh sách nhé: Mai, Thảo, Xuân, Oanh, Hương, Ánh, Nhi, Xuyến, Doanh và mình. Không thiếu ai chứ?
- Không!
- Ừa, vậy được rồi.
Đan chấp bút rồi đi về chỗ của mình lấy cặp rồi cho lớp ra về. Trên đường đi về nhà Đan hỏi tôi.
- Nãy sao anh không tập trung vậy, học vậy coi chừng hành kiểm và bị đuổi ra khỏi lớp đấy.
- Rồi rồi anh biết rồi mà.
- Anh có thấy lạ không?
- Lạ gì?
- Nhỏ Oanh, hôm nay lạ lắm…
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 17
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...