Chúng tôi hồi hộp nhìn cây đa, nơi đã xuất hiện một linh hồn cách đây một ngày trước sự chứng kiến của tôi và Đan. Không gian cứ im lặng, chỉ có tiếng gió, tiếng thở đều đều của bọn tôi. Thằng Hưng có vẻ sốt ruột nên hỏi cả bọn:
- Có ma thiệt không vậy? Chờ nãy giờ có thấy gì đâu?
- Haha, tao nói rồi, làm gì có ma. – Thằng Phúc cười đắc chí.
Cả bọn cứ cười nhạo tôi và Đan trong khi Uyên cứ nhìn chằm chằm ngoài sau lưng bọn tôi. Tôi quay nhìn mặt em, khuôn mặt xinh xắn đang tái nhợt đi. Rồi em nhìn tôi, ú ớ chỉ một vật gì đó vô hình sau lưng cả bọn. Tôi nhìn em, cả bọn thằng Phúc, Đan, Oanh cũng vậy, tất cả nhìn Uyên với ánh mắt sợ hãi đan xen nỗi lo lắng.
- Uyên có chuyện gì vậy? Đừng làm bọn này sợ nha. – Thằng Trịnh toát mồ hôi mà nhìn Uyên hỏi.
- Mày bình tĩnh đi Trịnh. – Tôi trấn an nó rồi nhìn theo ánh mắt em.
Dõi theo ánh mắt Uyên, nó hướng về phía sau lưng thằng Tâm, đứa ngồi sau cùng trong bọn cũng đang đưa mắt nhìn Uyên. Trong một khoảnh khắc, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ: “Có khi nào Uyên thấy nó”, rồi khẽ nói thì thầm vào tai Uyên:
- Có phải em thấy một tà áo dài bay lơ lửng đúng không? Em chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi.
Tôi vừa dứt lời thì Uyên quay sang nhìn tôi rồi gật đầu lia lịa. Tôi thở dài rồi vuốt những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên đầu, thì ra từ nãy đến giờ, chúng tôi rình ma thì ai ngờ rằng nó đang rình lại chúng tôi mà chúng tôi không hề hay biết. Vì chúng tôi là người, ở ngoài sáng còn ma quỷ thì ở trong tối và vô hình. Uyên cứ nhìn về phía đó, tôi cũng cảm thấy sống lưng mình lạnh toát lên, vội nói cứng để tẩu thoát:
- Ờ, chắc tao nhầm rồi, về thôi tụi bây.
Vừa nói xong tôi đứng dậy nắm tay Uyên mà chạy không quên kéo theo Đan với vẻ mặt ngạc nhiên pha chút sợ sệt. Tôi chạy cách một đoạn rồi mới vọng lại nói với bọn thằng Trịnh đang chạy phía sau và cười đùa vì tôi bỏ chạy trước tụi nó:
- Chạy nhanh lên, nó đang ở ngoài sau tụi mày đấy.
- Haha, mày còn đùa à. Có gì đâu. – Thằng Phúc ngoái nhìn ngoài sau rồi quay lên trả lời tôi cười chế nhạo.
- Nó đang ở ngoài sau mày kìa Phúc. – Lần này tới thằng Tâm, thằng Trịnh lên tiếng. Cả hai đứa nó ra sức chạy về phía tôi.
Đến lúc này hình như tất cả mọi người trong bọn trừ thằng Phúc, thằng Lộc, thằng Biểu và thằng Bảo là vẫn đang nghi ngờ mà không nghe bọn tôi, bọn nó chạy sau cùng mà nó nói chuyện cùng nhau. Tôi dẫn Uyên và Đan chạy đến bờ tường để đợi bọn kia tới mà leo ra ngoài mà chạy khỏi nơi đây. Đứng từ vị trí này thì tôi không thể thấy được nó nữa, hiện giờ nó đã hiện ra cho bọn tôi được thấy và chỉ che đi bốn thằng kia vì không tin. Đứng chờ một lúc thì thằng Tâm, thằng Hưng, thằng Trịnh, thằng Thành, nhỏ Oanh chạy đến nơi mà thở hổn hển:
- Giờ tao tin rồi. Ghê quá. – Thằng Hưng mặt trắng bệt như không còn một giọt máu.
- Leo ra thôi, còn đứng đây làm gì. – Thằng Thành sợ sệt rồi nhảy lên bờ tường.
- Khoan đã, chờ tụi thằng Phúc nữa. – Thằng Trịnh ngăn lại.
- Tụi nó đâu?
- Mấy người đó vẫn còn ngoài sau mà cười đùa đó Hoàng. – Nhỏ Oanh nhìn tôi nói.
- Mấy thằng đó không tin những gì mày nói đâu Hoàng. – Thằng Tâm nói.
- Hình như nó không cho bốn người kia thấy vì không tin nó. – Đan lo lắng nói.
- Thật chứ?
- Mình nghĩ vậy.
Tôi không biết chuyện này có thật hay là không? Trong khi bọn tôi đang đứng im lo lắng đợi bọn kia đến để thoát khỏi cái nơi quái dị này nhưng chỉ một lúc thì một trận mưa rào đổ ập đến là cho khu đất dưới chân bọn tôi nhão ra, đất từ từ lún xuống, mặt đất trở nên lầy lội khó chịu. Cả bọn kéo nhau đứng vào khu phòng học ở tầng trệt gần đó, từ nơi đây có thể nhìn thấy cái căn tin phía sau cây đa và một dãy phòng thí nghiệm.
- Mưa lúc nào không mưa, lại ngay lúc này. – Thằng Trịnh nhìn bầu trời đỏ rực rồi than thở.
- Lạ quá, đứng đây thì có thể thấy mấy người kia rồi, sao bây giờ lại không thấy ai. Từ nãy đến giờ thì cũng phải tới nơi rồi chứ.
Lời nói của Oanh làm tôi giật mình, nếu tính từ căn tin chạy tới nơi để leo ra thì chỉ năm phút là tới, trong khi chúng tôi đã đứng đây chờ mười phút và trú mưa ở đây thêm năm phút nữa mà vẫn không thấy tụi thằng Phúc ở đâu.
- Có khi nào tụi nó đã về rồi không? – Thằng Tâm quay nhìn hỏi cả bọn.
- Nếu về thì phải chạy qua chỗ của mình, không lẽ bọn nó mạo hiểm mà đi cửa trước để bảo vệ bắt sao?
Thằng Trịnh nghĩ ngợi rồi nói:
- Không lẽ bọn nó đã bị bắt.
- Bị bắt? – Cả bọn đồng thanh hỏi lại.
- Tao nghĩ tụi nó bị ma giấu rồi.
- …
Cả bọn im lặng nhìn nhau, không khí lại cứ ẩm ướt vì cơn mưa, những tiếng sét vang trời cùng những cơn gió lạnh cứ thổi những giọt mưa hắt vào cái hành lang chúng tôi đứng. Tôi bảo Uyên đứng cạnh Đan rồi ra bảo Oanh cũng lui về phía hai nàng. Trong ba người con gái có mặt ở nơi đây thì tôi có cảm giác Oanh là người gan dạ nhất nên tôi cũng yên tâm mà giao hai nàng cho Oanh. Tới kế bên thằng Trịnh tôi nói:
- Bây giờ chắc phải đi tìm bọn kia thôi. Ở đây có tám người nên chia ra thành hai nhóm. Tao sẽ cùng thằng Trịnh, Oanh, Uyên và Đan làm một nhóm, còn lại thằng Hưng, Tâm, Thành sẽ là một nhóm.
- Ừ, chia ra tìm sẽ nhanh hơn. – Thằng Trịnh cũng tán đồng ý kiến của tôi.
- Giờ chia ra chút nữa tập trung lại ở đâu? – Thằng Tâm hỏi tôi.
- Ở đây.
- Rồi oke.
- Giờ nhóm của tao sẽ tìm dọc theo phòng thí nghiệm và căn tin rồi hướng ra phía cổng trường, còn bọn mày cứ tìm trên những dãy phòng học.
- Ê ê, khôn thế. Trên mấy dãy phòng học nhìn ghê bà cố luôn. – Thằng Hưng rút cổ.
- Vậy giờ tụi mày ra căn tin rồi dãy phòng thí nghiệm nhé. – Thằng Trịnh nheo mắt hỏi.
- Thôi khỏi, để tụi tao đi phòng học đi. Trong phòng thí nghiệm sinh có mấy bộ xương với mô hình toàn là nội tạng, chưa kể hồi lúc chiều tụi lớp 12 mới mổ mấy con ếch, giờ còn trưng bày thành phẩm trong đó kìa. – Thằng Thành nói rồi kéo cả bọn hướng lên hướng cầu thang.
- Ừ, được rồi, không nói nhiều nữa, tìm bọn nó lẹ rồi về, không trời lại mưa.
Nói rồi tôi kéo cả bọn chạy ngược về phía dãy phòng thí nghiệm. Thằng Trịnh đi trước để dò đường, rồi tới Oanh, Đan và Uyên đi ở giữa còn tôi đi sau cùng. Nhìn xung quanh, những hàng cây lâu năm của ngôi trường đang nhỏ những giọt nước mưa còn đọng trên tán lá xuống dưới đất hệt như một con người đang khóc. Dọc theo phòng thí nghiệm, qua hai phòng thí nghiệm hóa và vật lí thì không có gì cả, khi đến phòng sinh học thì có một mùi tanh bốc lên. Cả bọn đưa tay che mũi rồi cố đi nhanh qua. Đi hết dãy phòng thí nghiệm, bọn tôi rẽ vào khu căn tin không bóng người rồi đi đến nơi vừa nãy chúng tôi vừa ngồi. Nhìn xung quanh vẫn còn những vết chân in trên đất của bọn tôi hồi nãy, đi theo những dấu chân hướng về phía bờ tường, thằng Trịnh đưa bọn tôi đi đến giữa sân trường thì mới phát hiện ra những dấu chân ấy cứ đi vòng vòng quanh cái cột cờ rồi biến mất. Đan đưa mắt nhìn tôi rồi nói:
- Hoàng, nhìn xem.
Đan chỉ xuống đất, nơi những dấu chân hướng về phía dãy lầu học và biến mất cách những dãy phòng học một đoạn xa. Thấy có điều chẳng lành, tôi lấy điện thoại gọi cho tụi thằng Hưng. Tiếng chuông hồi đáp qua đường dây điện thoại vẫn là câu: “Thuê bao quý khách…”.
- Không gọi được hả? – Thằng Trịnh nhìn tôi.
- Ờ.
- Hay mình ra báo bảo vệ đi.
- Bạn có ngốc không Đan, báo bảo vệ không khác nào đầu thú, muốn bị cấm túc cả đám à.
- Nhưng hiện giờ, mấy bạn kia mất tích thì phải tìm cho ra chứ Oanh, nói gì kì vậy?
- Thôi đừng cãi nhau nữa, Đan nói đúng đó. Giờ mình phải tìm bảo vệ nhờ giúp đỡ rồi tính sau.
- …
Cả bọn kéo nhau chạy ù ra phòng bảo vệ mà đập cửa rầm rầm la lên:
- Bác bảo vệ ơi! Mở cửa bác bảo vệ ơi!
- Đứa nào ồn ào đấy.
- Nhanh nhanh bác ơi, có chuyện gấp lắm.
- Chuyện gì… ủa bọn mày chưa về à.
Bác bảo vệ nhìn tôi với thằng Trịnh rồi quay sang nhìn Oanh, Đan và Uyên rồi nói:
- Nhớ hồi nãy đông lắm mà, đâu hết rồi.
- Dạ… thì… Mày nói đi Hoàng.
- Dạ tụi nó bị lạc trong trường hết rồi ạ.
- Ơ hay, ai cho bọn mày vào trường thế.
- Dạ tụi con leo tường…
- Tụi mày ngon quá nhỉ? Mai lên phòng giám thị cả đám.
- Bác nghe tụi con nói đã…
Bí bách quá nên tôi đành nhờ Đan và Oanh tường thuật lại những gì xảy ra với chúng tôi từ nãy đến giờ và cũng không quên kêu Đan nhắc lại câu chuyện xảy ra cách đây một ngày cho bác bảo vệ biết. Nghe xong thì bác bảo vệ trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Chuyện này hoang đường, tao làm ở đây mấy chục năm, chưa thấy ma bao giờ.
- Bác không tin thì bác gọi bác bảo vệ kia thử xem. – Thằng Trịnh nói.
- Ý mày là ông Năm ấy à?
- Vâng !
- Để tao gọi hỏi em…
Cả bọn ngồi chờ đợi cuộc nói điện thoại của hai ông bác bảo vệ mà muốn ngủ gục. Tầm khoảng mười lăm phút sau thì ông bảo vệ mới đi ra nói với chúng tôi :
- Giờ đứa nào có đèn pin không ?
- Tất cả đều có ạ.
- Có vậy sao nãy giờ không bật lên mà tìm.
- Dạ thì sợ bác phát hiện.
- Ừ, đi tìm tụi nó lẹ. Kẻo không kịp.
- Không kịp là sao bác ? – Đan hỏi.
- Thì tao sợ con ma đó dẫn tụi nó đi đâu khi tới mười hai giờ thôi.
- Vâng.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 11
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...