Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Cuộc sống của chúng tôi trôi qua vẫn nhẹ nhàng như vậy.

Trâm Anh nghe nói lấy chồng bên Mỹ, không về nhà nữa, tôi rất ít gặp cô ấy.

Hai và Út Linh cưới nhau, Út Linh luôn miệng nói, em ấy chỉ cưới Hai
vì cái giống trong bụng, nhưng tôi thấy nụ cười mãn nguyện trên môi Út
khi nhìn Hai.

Việt đã nói hết sự thật cho Tuyết Nhi, ba anh ấy nhiều năm nay đã
giao hết công ty cho Hoàng Tú rồi biệt tăm ở nước ngoài, thực sự thì ba
anh để lại tài sản một nửa cho anh, một nửa cho Tú.

Nỗi hận trong lòng anh ấy, tôi biết từ lâu đã không còn. Tuyết Nhi
lên làm tổng giám đốc của Golden Face, lo toan mọi việc lớn nhỏ.

Đại Bàng Đen, xưa nay vẫn do Hai quản.

Việc cần thiết anh mới ra mặt, nhưng dạo này anh ấy lười, cũng không ham hố dự án lớn, nên hầu hết thời gian anh đều ở nhà!

Ở nhà làm gì?

Còn làm gì nữa? Xây dựng chứ sao!

Ngôi biệt thự chúng tôi đang ở kiến trúc kiên cố, nên xây thêm thì
mất đẹp, Việt lại muốn có không gian rộng lớn cho con. Vì vậy, không còn cách nào khác, chúng tôi phải cho người vượt cái ao sau nhà.

Một nửa ao, anh xây một cái hồ cá nhỏ, và một đầm thả sen.


Một nửa ao, đủ xây cho con cái một thế giới riêng.

Gần năm tháng thi công, chỉ có anh và thợ, tự tay anh ấy chọn sơn,
gạch, đồ đạc, và khốn nạn nhất, là không cho tôi tham dự một cái gì hết, lấy lý do tôi mang bầu chứ…à mà quên mất, tôi đang có bầu, là một bé
trai.

Tôi nghĩ anh muốn tôi bất ngờ thì đúng hơn.

Hôm đó, là ngày khánh thành, anh cầm tay tôi, dẫn vào khu của các con.

Tôi đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác!

Bốn tầng, tổng cộng chia chín phòng nhỏ, một phòng lớn. Phòng to
nhất ấy anh đặt tên là phòng Gia Đình. Anh nói, mai sau chúng tôi sẽ
cùng nhau chơi bời ở đó,

Khu của các con với biệt thự của vợ chồng tôi cũng được nối thông
bằng đường đi gắn rất nhiều những con thú bằng sứ trong các bộ phim hoạt hình.

Mỗi phòng nhỏ một phong cách, trông rất ngộ nghĩnh, trời ạ, chồng tôi xây cho con tôi, sao tôi nhìn mà nước mắt rơm rớm. Tôi cố ý nói tránh:

-”Anh xây không sợ thừa à, làm gì mà nhiều con tới thế?”

-”Cứ xây đấy, ít thì cho mỗi đứa vài phòng!”

Tôi dựa vào vai anh, nhìn ngắm công trình mồ hôi nước mắt, mỉm cười:

-”Lẽ ra chồng nên làm kiến trúc sư!”

Anh sướng:

-”Vợ đánh giá chuẩn đấy!!!”

…..

Tôi nói ghét đẻ ở bệnh viện.

Tôi ghét mùi ở bệnh viện, vả lại, tôi lạc gia đình bao nhiêu năm,
cũng vì họ không cẩn thận trong công tác coi chừng trẻ sơ sinh.

Bởi vậy, tôi ám ảnh, tôi rất sợ nếu nghĩ con mình cũng như mình.

Là tôi tâm sự vậy thôi, không ngờ anh tâm lý tới mức, bố trí đầy đủ trang thiết bị ở nhà, thuê những bác sĩ giỏi nhất.

Hôm đó là một buổi sáng mùa thu…


Tôi đau tới chết đi sống lại, chửi bới loạn xạ.

Cũng may, anh luôn bên tôi.

Tôi thở gấp, anh cũng thở theo tôi, tôi mắng, anh đỡ lời, tôi cào cấu, anh chịu đựng. Có anh, cảm giác thực sự yên lòng!

Khi nghe tiếng bé khóc, tôi mừng tới rơi nước mắt, anh thì gục vào vai tôi, thở hổn hển:

-”Anh mệt quá vợ ơi!”

Cái lão này, tôi đẻ chứ anh đẻ hả?

Vậy đấy, vậy mà sau này, lần nào cũng thế, lần nào cũng là vợ khóc, chồng kêu mệt…Đúng là đồ con Vịt!

….

Bé đầu tiên có tên ở nhà là Gà. Gà con là một cậu bé rất kháu khỉnh, đáng yêu.

Tôi chưa từng thấy đứa nào khéo mồm khéo miệng như thế!

Lẻo mép gấp mấy lần ba nó!

Cũng chỉ vì lẻo mép và thân với mẹ quá, nên bị thằng ba ích kỉ tống xuống ở nhà dưới cùng vú nuôi khi mới hơn một tuổi.

Nó cũng khôn, lúc chồng tôi ở nhà, rất khuất phục, ngoan ngoãn. Cứ
khi nào anh đi làm, là lững chững lững chững bò lên nhà trên với tôi.

Có lúc tôi tiễn chồng đi làm, quay lại thấy con mình bé tý, trốn vú
nuôi, cố gắng bò lên những bậc cầu thang tìm mẹ mà rớt nước mắt. Tôi bế
cu cậu, mang lên phòng yêu chiều!

Gặp mẹ là cậu thơm hết chỗ này tới chỗ kia, thậm chí cái chỗ chứa sữa cũng đòi sờ. Nếu ba cậu ta mà biết chắc cậu ta ăn đòn sớm, nhưng mặc
kệ, mẹ cậu ta – là tôi đây, thương cậu ta, thế là đủ!!!


Tiếc là cái kim trong bọc lâu ngày cũng bị lòi ra.

Trăm lần hành sự thành công, cũng có lần thất bại. Hôm đó, ông chồng để quên tập tài liệu ở nhà, vào thấy thằng con quý tử đang vụng trộm,
mắt lừ lừ, chẳng nói chẳng rằng, xách cổ tống thẳng.

Mẹ con chúng tôi nhìn nhau, đau khổ vô cùng.

Nói về cách dậy con, tôi luôn muốn trong nhà một người cương, một
người nhu, và tôi chọn là người nhu, vì vậy, khi anh xử lý hay ra lệnh
cho con cái, tôi không bao giờ can thiệp, tôi muốn anh có cái uy, như
thế mai sau trẻ mới không làm loạn.

Khi Gà con xuống hẳn nhà dưới, tôi mới cằn nhằn:

-”Anh hơi quá đáng rồi, con còn nhỏ…lại không có người chơi, nó buồn…”

Anh cười tinh ranh:

-”Ừ, anh cũng đang định bàn với em, sản xuất thêm đứa nữa, để nó đỡ cô đơn mà lên làm phiền vợ anh…”

-”Ý em…ý em không phải là thế…”

Chưa kịp nói hết câu thì đã bị lão ăn gọn. Trước ông chồng đẹp trai
phong độ thế này, tôi làm gì có bản lĩnh mà chống đỡ, đành để ông thích
làm gì thì làm thôi, hix! Thôi thì, đằng nào Gà con cũng cần có em mừ,
một công đôi việc!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui