Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Về tới phòng, đầu óc Tú choáng váng một cách lạ thường. Cả người đều nóng rực, rượu này có vẻ nồng độ rất cao!

Anh không biết, người dì yêu quý đã chuẩn bị cho mình một món quà rất đặc biệt. Đơn giản cũng là một cách hữu hiệu phòng ngừa nỗi lo trong
lòng bà.

Căn phòng mờ mờ ảo ảo, anh đang mơ?

Người con gái này, hình ảnh thân thương này? Đã bao đêm anh mơ thấy nàng?

Nàng lại ở đây, ngay trước mặt anh, ngủ yên bình…

Một cảm giác lẫn lộn khó tả. Rượu này thật mạnh, mạnh tới mức tạo được cả ảo ảnh cho người ta…

Trong cơn mộng mị ấy, nguyên tắc, rào cản, tội lỗi dường như bị xem nhẹ.

Tất cả, chỉ còn bản năng người đàn ông cùng những tình cảm sâu đậm chất chứa trong lòng.

Bàn tay run rẩy đặt lên bờ môi mọng đỏ, cứ thế di chuyển mân mê, ánh
mắt trìu mến tới nhu mì, làn da này, hơi thở nhè nhẹ thơm mát này, sao
mà giống thật đến thế!!!

Nụ hôn này, có thứ gì trên đời ngọt ngào hơn? Từng chút, từng chút
gặm nhấm, từng chút đưa đầu lưỡi thăm dò, cảm nhận…lại từng chút bồi
hồi, xao xuyến.

Nhiệt độ cơ thể lên cao tới mức chính anh cũng không thể kiểm soát nổi.

Nhẹ nhàng tháo đi nơ xinh thắt eo, không biết lúc nào tay anh đã đặt ở nơi thanh xuân ấy, những chiếc hôn không ngừng nghỉ trên khuôn mặt, lại tham lam di chuyển dần xuống dưới. Từng milimet trên người con gái này, đều là khát khao của anh.


Tim annh tưởng như đã ngừng, rồi lại đập rất mạnh, thứ cảm xúc lẫn lộn, đầu óc trở nên đau nhức…

Cái thứ ngọt ngào lãng mạn này, rõ ràng có trong kí ức anh!

Mùi vị này, nhất định, anh đã thấy trước kia!

Người con gái mặc váy trắng nằm bình yên trên giường…hình ảnh này…rất đỗi quen thuộc!

Đầu mỗi lúc một đau, những cơn đau liên tiếp dày vò…

Vào nhà tắm, xả nước thật mạnh, lúc sau Tú bình tĩnh đi ra. Lúc này,
anh mới phát hiện, nàng không phải ảo ảnh, nàng bằng xương bằng thịt
trước mặt anh.

Với người con gái đẹp đẽ như vậy, anh có thể đốn mạt tới thế sao? Cẩn thận chỉnh lại váy, đặt một nụ hôn trên trán, anh lập tức rời khỏi!

…………………..

Nàng tỉnh dậy, với tay ôm lấy con gấu Vịt Ngan mà không thấy.

Giật thót, nàng thực sự không hình dung được, rốt cuộc mình đang ở đâu?

Hôm qua, nàng có giao bánh cho một bà khách rất sang trọng, bà ta trả cực kì cao. Sau đó thế nào, tự dưng quên sạch.

Lẽ nào…???

Nhưng nếu bắt cóc thì cũng bắt gái trinh chứ, như nàng, đáng giá sao? Theo phản xạ, nhìn dưới áo quần vẫn phẳng phiu, thử vận động, không
đau, nếu là chuyện đó, mỗi lần nàng đều nhức…Lan thở phào nhẹ nhõm.


“Người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua

và em sẽ chờ

và em sẽ đợi

dù cho gió mưa giăng kín khiến em ko tìm được thấy đường anh…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nàng vất vả mãi mới tìm được nó trong cái túi, vứt gần chân bàn phòng khách.

-”Alo!”

Giọng người đàn ông rất gấp gáp, bi thương, quỵ lụy.

Khiến nàng tạm thời quên đi việc suy nghĩ về hoàn cảnh của mình hiện
tại, gấp gáp bảo Hai lo hộ vé ra Bắc, mình thì ra sân bay gấp!

…..

-”Anh, người của khách sạn nói hôm qua anh để quên cái này…”

Tú nhận món đồ từ tay thư kí, là một miếng đồng kì lạ, rất giống
miếng đồng anh đeo ở tay hồi mới tỉnh dậy, sau thấy kì cục liền vứt
trong tủ.

Bọn chúng rất giống một đôi.

Nhìn vào miếng đồng này, đầu óc anh lại quay cuồng…Mà vật này, chắc
chắn của nàng, lẽ nào, trong quá khứ, họ từng có liên quan???

Nghi ngờ ngày càng nhiều. Thấy nét mặt đăm chiêu của ông chủ, thư kí nhanh nhẹ:

-”Đây là đồng bình an, của một bà bói ở Lạc Tâm, cái này rất nổi
tiếng, nhưng không phải ai xin bà ấy cũng cho, chỉ có người nào thực sự
gặp nguy hiểm và có duyên.”

-”Lạc Tâm?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui