Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Cuộc đời tôi, từ khi sinh ra tới giờ…chưa bao giờ sợ như vậy…

Hôm ấy tôi vừa đánh trứng xong, thì quên khuấy mất mình để công thức
làm Macaron trên phòng…đứng trên những bậc cuối cùng của cầu thang, tôi
nghe tiếng hắn …càng gần, từng chữ của cuộc điện thoại ấy càng ám ảnh
tôi…

-”Được, lần này thử độc quan trọng, hi sinh con đó cũng không sao, anh sẽ giao nhiệm vụ, chủ nhật tuần sau tiến hành… ”

Chân tay rụng rời…tôi vội vã chạy lên sân thượng, tránh để hắn phát hiện…

Vâng, vậy là đối xử tử tế, tốt với tôi, hóa ra là thế…

Hóa ra cho tôi sống mấy ngày tươi đẹp trước khi thay hắn làm cái nhiệm vụ khốn nạn kia???

Tôi rất sợ…

Trước đây tôi từng bị bắt, từng bị hành hạ…nhưng chung quy, bọn đó chỉ trông vào chữ “sắc”…

Còn bây giờ…

Là cả một cái mạng…

Thảo nào…lớp học làm bánh, đồ dùng đều mua cho, đi học đưa tận

nơi…hắn thấy có lỗi với tôi sao? Có lỗi vì phải hi sinh con người lương
thiện này sao?

Giờ tôi đã hiểu sao hắn cần tôi…tôi…không gia đình, không họ hàng…xảy ra chuyện gì, đào cái hố là xong, làm gì có ai nhớ thương…có ai báo mất tích…mọi chuyện quả là bình yên suôn sẻ…

Tôi sợ…rất sợ…tôi chưa muốn chết…tôi là một con bé không gia đình…nhưng tôi cũng vẫn có ước mơ…

Không được, tôi không được khóc…phải cứng rắn lên…sẽ ổn thôi…

……………………………

Hôm nào tôi cũng trong trạng thái căng thẳng, cố gắng tìm một kẽ hở, sự sơ xài của hắn mà có cơ trốn chạy…

Tôi gọi cho Linh, nhờ cô ta giúp đỡ, nhận được một tràng…nào là lần
trước sao chậm chạp vậy, nào là cơ hội tới mà không phất thì đáng đời
thôi…cô ta nói chịu, giờ anh Việt yêu quý của cô ta ngày nào cũng ở nhà, có thách cô ta cũng không dám…

Với thế lực của hắn, liệu Uyên có thể giúp tôi…một đằng là kinh
doanh…một đằng là xã hội ngầm…tôi thực không nỡ…cũng không dám mạo hiểm
người bạn thân duy nhất của mình…

Tuyệt vọng…u uất…cũng tới lúc rồi…tự tôi phải cứu lấy mình…đợi lúc
hắn đi bộ ngoài sân hóng gió, tôi nhanh nhẹn lên phòng…cầm chiếc lọ dung dịch trắng trong suốt…đó là chiếc lọ mà một người bạn cùng cảnh ngộ cho tôi, cho tới bây giờ, tôi cũng không biết thứ dung dịch này tên là
gì…chỉ biết, tôi có một kỉ niệm hết sức kinh khủng về nó…

Câu chuyện về lọ dung dịch trắng

Ba năm trước, có một người con gái trẻ bị trói chặt trên giường…cô ấy hoảng loạn, lo sợ tới run rẩy…

Lão già đó, chắc ngoài đời cô phải gọi là bác…

Lão ta gầm rú, nhe nhởn thích thú, cởi trói cho cô…bắt đầu những việc bẩn thỉu…

Cô ra sức giãy giụa…thậm chí, cả món võ học được, là đạp thẳng vào chỗ đó…nhưng đều không có tác dụng với tên khốn nạn này…

Hắn dồn cô tới đường cùng…là hắn ép cô…cô cố gắng tươi cười:

-”Anh, thôi được…nếu đã vậy…xong việc phải thưởng em nhé!!!”

Ha, con này, tưởng thanh cao…hóa ra…hắn buông giọng dê già:


-”Được, cô em thích gì anh chiều hết…”

-”Cho em một triệu nhé…”

-”Tưởng gì, đơn giản…”

Đôi mắt hắn đã long sòng sọc đầy dục vọng…

-”Anh này…người em hôi lắm…em vào tắm nhé…”

-”Đừng có mà dở trò…”

-”Anh thật, nhà tắm ngay đây, em sao chạy được, hóa muỗi chắc…”

-”Được, nhanh lên đó…”

Cô gái mau chóng vào nhà tắm, vờ xả nước, sau đó lấy một lọ dung dịch nhỏ trong túi quần, từ từ thoa lên cơ thể…

Khi cô vừa ra, truyện ta chỉ đăng trên wattpad, những nơi khác ta
không chịu trách nhiệm, mong các nàng thông cảm vì đoạn chèn này, lão
già đã không thể chịu nổi, xông tới cắn xé, nhưng lão nào có ngờ…chưa
đầy ba phút, chân tay tê cứng, đầu óc quay cuồng…

Cô vội chỉnh lại áo quần, nhìn hắn bằng một nụ cười khinh bỉ….sau đó, cũng nghe nói hắn tới giờ vẫn sống thực vật…nhưng cảm thấy thứ mình có
quá kinh khủng, nên từ đó cô đều cố gắng không dùng…

*****************************

-”Việt…là anh ép tôi trước…”


Hoặc là tôi sống, hoặc hắn sống…tôi thực sự…không có lựa chọn…

Hôm nay đã là thứ bảy…chỉ còn chưa đầy hai tư giờ nữa…nếu không nhanh sẽ không có cơ hội…

Vẫn là công việc quen thuộc…tôi chậm rãi đập trứng, tách lấy lòng
trắng…đánh bông, trộn lòng đỏ, bột, vani…nhưng lần này, chiếc bánh của
tôi có thêm một nguyên liệu nữa, đó là vài giọt từ chiếc lọ trong tay…

Tôi bật lò…

Nướng bánh…

Chiếc bánh hôm nay nở rất đẹp, rất to…Tôi phủ cho nó một lớp kem láng mịn, xắt lát dâu tây, xếp hình trái tim…rất đẹp…

Còn chưa định mang ra mời thì hắn đã sun xoe tới…

-”Ái chà…đẹp ghê…tiến bộ thế!!!”

-”Tôi ăn nhé…”

Tôi không nói gì, ăn bánh tôi làm là thói quen của hắn rồi, bởi vậy, hắn tự nhiên như ruồi cầm thìa xắn một miếng…

Chỉ cần hắn đưa miếng bánh lên miệng thôi, hắn sẽ nằm trong 3 năm…5 năm…hoặc cả đời…và tôi…sẽ thoát chết…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui