Vẻ Đẹp Nông Thôn

Editor: Tiểu màn thầu
Beta: Nekofighter
Mấy mẹ con thật vất vả mới đánh xe trâu trở về nhà, lúc gần đến thôn, cũng gặp mấy người trong thôn, mọi người đều ngạc nhiên nhìn xe trâu của Ngư Nhân giống như thấy vật quý hiếm, ở nông thôn, trâu thế nhưng chính là vật quý giá, không có mấy người có để dùng.
Không đến hai ngày, chuyện nhà Ngư Nhân có trâu đã truyền khắp cả thôn, Hà thị cũng sợ hãi có người nhớ thương ghen tị, nên chỉ cần có người đến xem trâu, sẽ nói: “ Đến ngày mùa, chỉ cần trâu nhàn rỗi, ngài cứ đến nhà mượn.” mới bình ổn mọi người trong thôn một chút.
Hai Bạch lão thái nghe nói nhà Ngư Nhân mua trâu thì liền lập tức đến thăm, ngay cả Đại thúc và Nhị thúc bình thường hầu như không bao giờ đến cũng tới cửa. Nhị thúc dựa vào cánh cửa, nghiêng nghiêng nhìn Hà thị “ Chị dâu, ca ta để lại không ít bạc đi, trước kia ta ượn hai lượng bạc cũng nên trả chứ?”

Hà thị nghe xong tức giận tới mức run rẩy, lúc trước trượng phu không còn, chính mình tìm đến cửa mượn ít tiền của hắn, người khác ngay cả cửa đều đóng không ình vào, hắn lại nổi tiếng vắt cổ chày ra nước, như thế nào sẽ cho người khác mượn tiền, hơn nữa với bà vợ phá sản nhà hắn, có thể tích lũy được tiền bạc mới là lạ .
“Nhị thúc, cha con mượn người bạc sao? Có giấy vay nợ không? Sao con không nghe cha con nói qua là có mượn người đấy, người lại muốn khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta sao?” Ngư Nhân phẫn nộ nói.
“Giấy vay nợ thì không có, nhưng cha ngươi mượn là sự thật, không có tiền, ta liền đem trâu đi, nhà các ngươi nam nhân cũng không có, làm sao sai sử được trâu.” Nhị thúc bắt đầu tỏ ra vô lại.
Ngư Nhân nghe xong, hắc hắc cười lạnh hai tiếng, quay người đi ra ngoài, đến khi trở lại trên tay có thêm một con dao thái thịt “Muốn đánh chủ ý lên trâu nhà ta, ta cùng với ngươi liều mạng, Tiểu Hổ, đi gọi thôn trưởng tới. Ta không tin không có người chủ trì công đạo, ta còn muốn đi huyện nha cáo trạng.”
Ngư Nhân chuẩn bị hù dọa hắn một tí. Cái Nhị thúc vô lại này nhưng mà cũng tiếc mạng đấy. Nhị thúc thấy điệu bộ này của Ngư Nhân, liền co rụt thân thể lại .
“Cha, nương, hai người cũng nhìn thấy rồi đấy, nhà con mua trâu, nhưng là lấy tiền trong nhà mua. Nhà của con không có nam nhân, chỉ có con với mấy đứa nhỏ, không có con trâu, làm thế nào làm ruộng để sống?”
Hà thị nói với cha mẹ chồng. “Nếu không có trâu, con cũng không sống nổi, mọi người cũng đừng sống, ai cũng đừng nghĩ tới nữa.” Hà thị cũng biết mình là kẻ bị bắt nạt, sợ hãi kẻ mạnh, trước kia mình qua mềm yếu, mới bị khi dễ, hiện tai Ngư Nhân đã dũng cảm đứng ra rồi, chính mình sau này cũng phải đứng chung một chỗ với nó mới được.
“Được rồi, được rồi, lão tam, mặc kệ lão đại có hay không mượn ngươi bạc, việc này cứ như vậy được rồi, về sau đừng nói nữa.” Bạch lão thái làm bộ lớn tiếng quát mắng. “ Nương tiểu Hổ, cũng không phải chúng ta không thông cảm các ngươi, ngươi xem chúng ta cũng lớn tuổi rồi, cũng không nhúc nhích được, sống không được bao lâu, dù sao đến lúc cần, ngươi đưa trâu cho hai lão nhân gia chúng ta dùng là được.” Bạch lão thái thấy Ngư Nhân bọn hắn một bộ dạng không muốn sống, cũng bắt đầu hòa hoãn xuống.

“Được, nương, chỉ cần người lên tiếng, con sẽ đem trâu cho các người kéo đi.” Hà thị cũng thuận theo hạ xuống. Một hồi trò khôi hài cũng không giải quyết được gì.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, đảo mắt là vào thu rồi, từ lúc vào thu, tới nay vẫn không mưa, trong ruộng đều đã nứt ra những khe hở, chắc lương thực cũng không thu được mấy hạt, Ngư Nhân mỗi tháng đều đi lên trấn trên lấy bạc được phân chia, bạc đều đưa cho Hà thị tích lũy. Trong lúc này, lại thêm ba con heo con nuôi trong chuồng heo sau chân núi. Hà thị bởi vì muốn chiếu cố gà heo, còn phải chăm sóc vườn rau…, cũng không có thời gian làm đồ thêu, lúc rảnh cũng chỉ làm mấy bộ quần áo cho tỷ đệ các nàng.
Lúa trong ruộng cũng cần phải thu, khoai lang cũng cũng nên đào. Trong nhà không có nam nhân, cả Hà thị, Ngư Nhân cùng tiểu Hổ đều phải thu hoạch, thời gian thu hoạch lúa ít nhất cũng mất vài ngày.
Tại nông thôn, thu hoạch lúa dựa vào chính đôi tay, đi vào trong ruộng, cầm kéo, cắt bông lúa rồi đem thả vào bên trong sọt, sau đó gánh về nhà đem phơi nắng trong sân. Ngư Nhân nhìn phương thức thu hoạch như vậy, khóc không ra nước mắt, cái này phải thu tới khi nào a. Không được, cần phải cải tiến phương pháp này, phải dùng liềm mới được, mục tiêu của Ngư Nhân là làm đại địa chủ mà, ruộng đồng này ít nhất phải hơn mười mẫu, cách làm này không được.
Nhưng mà người nơi này từ xưa đến nay đều thu hoạch như vậy. Năm nay thì chắc không được rồi, sang năm chắc chắn phải chuẩn bị tốt liềm. Còn phải làm cối giã gạo lớn để cho trâu kéo ép hạt thóc. Cứ như vậy, người một nhà tiến lên trận địa, Tiểu Mỹ cũng trở về hỗ trợ, bỏ ra thời gian bốn ngày, mọi người đều quá sức mệt mỏi. Cuối cùng cũng đem thóc đều thu trở về, trong đất chỉ còn lưu lại cán cây lúa trơn bóng. Những cái này có thể lưu lại tại đó, phơi nắng mấy ngày, rồi dùng đuốc đem đốt đi, đốt thành tro lưu lại trong đất đem làm phân cho đất. Đến đầu xuân, mang trâu đến, đem đất tinh tế cày lên một lần là có thể gieo hạt giống rồi.
Nhìn thóc kia trải ra nội viện, mỗi người trong nhà trên mặt đều cười tươi như hoa. Ngư Nhân nhìn nhìn, lúa năm nay sinh trưởng không tốt, rất nhiều hạt lép đấy. Cuối cùng cũng không được bao nhiêu hạt gạo. Bận rộn liên tục mấy ngày, Hà thị cũng không có vội vàng đi thu khoai lang. Mọi người trong nhà nghỉ ngơi thật tốt hai ngày. Trong nhà nuôi gà đã bắt đầu đẻ trứng rồi, thỉnh thoảng cả nhà có thể uống súp trứng gà, mấy tỷ đệ Ngư Nhân còn có thể ăn trứng gà luộc, Hà thị thì không nỡ ăn, còn lại thì tích lũy…xong cầm lên thị trấn bán, Ngư Nhân đã nói rất nhiều lần, nương nàng cũng không chịu nghe, nàng cũng đành để tùy ý vậy.

Lúc ăn cơm. Hà thị nói với mọi người “Ngày mai đi đào khoai lang.” Nghe nói muốn đào khoai lang, Tiểu Hổ cùng Tiểu Kỳ rất cao hứng, đào khoai lang rồi, có thể đem khoai lang vùi trong lò nướng chín ăn, hương vị ngọt ngào vô cùng. Còn có thể làm khoai lang viên ăn, trước kia trong nhà nghèo, phải đem khoai lang thành lương thực chính để ăn, hiện nay cũng đã có chút tích góp rồi, có thể ăn uống đa dạng hơn, Ngư Nhân cũng có chút chờ mong.
Ngày hôm sau, sáng tinh mơ, Hà thị mang theo mấy tỷ đệ Ngư Nhân đi đến ruộng. Đi vào trong ruộng mới phát hiện ruộng năm nay khô hạn cỡ nào, mặt đất cứng rắn như vậy, Ngư Nhân cuốc xuống một cái, mới đào cái hố nhỏ, Ngư Nhân lo lắng trong lúc nhổ khoai lang…như thế này, không biết có thể được không. Hà thị và Ngư Nhân ra sức đào ở phái trước, Tiểu Hổ cùng Tiểu Kỳ ở phía sau ra sức nhặt lấy. Nhất định phải cẩn thận đào lấy, nếu không sẽ làm hư khoai lang. Ngư Nhân dốc lòng đào phá “Thời điểm đào cẩn thận chút, nhìn, như mẹ đây này, ở bên cạnh bắt đầu đào, trước dùng cuốc làm cho đất hai bên nới lỏng ra, nếu có đằng (bụi cây quấn quýt, thực vật mọc chằng chịt có tua dây )… thì dùng tay kéo kéo đằng kia một cái, làm cho đất rơi ra, lại dùng tay moi đất kia cho ra, lúc này cũng thuận lợi hơn rồi.” Hà thị đào bên cạnh chỉ dạy Ngư Nhân, tay nghề Ngư Nhân cũng dần dần có tiến triển.
Giữa trưa không có về nhà ăn cơm, đem lương khô tới ăn luôn ở trong ruộng. Cơm nước xong xuôi lại tiếp tục đào, đầu bờ ruộng bên cạnh khoai lang cũng chồng chất thành núi nhỏ rồi. Thẳng đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, cuối cùng cũng đào xong khoai lang rồi. Hà thị đều đem khoai lang bỏ vào sọt, xếp tràn đầy bốn cái sọt, nhìn thấy cũng phải gần 200 cân rồi. Hà thị chọn lấy hai cái sọt lớn, còn lại hai cái là của Ngư Nhân, thi thoảng Tiểu Hổ cũng phụ giúp gánh bớt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui