Editor: Rinnina
Beta: Bibibibili
Ngày thứ hai, Hà thị dậy thật sớm, bởi vì bột mì đã nở vào buổi tối ngày hôm trước, buổi sáng khi thức dậy, chỉ cầm nắn bột thành bánh rồi hấp trong nồi là có thể ăn được . Vừa hấp xong, mấy tỷ đệ cũng đã thức dậy. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Ngư Nhân, mấy đứa nhỏ cũng học được cách dùng muối đánh răng. Rửa mặt đơn giản, đi vào phòng liền nhìn thấy trên bàn cơm có vài cái màn thầu mập mạp , nước miếng đều ứa ra. Cả mấy miếng dưa muối nhỏ ăn chung với màn thầu cũng thơm ngon. Nếu như có một ít dưa chuột muối, lại thêm bát cháo trắng, thêm một chút bánh màn thầu này, cuộc sống quả thật sẽ rất tươi đẹp. Ngư Nhân hạnh phúc nghĩ.
Cơm nước xong, Tiểu Mỹ muốn cùng lên núi , nhưng lo lắng đường xa, Tiểu Kỳ không thể không có người trông chừng được. Vẫn như cũ, Tiểu Mỹ ở nhà trông Tiểu Kỳ. Hà thị cầm theo ba cái màn thầu để vào trong túi , kêu Ngư Nhân và tiểu Hổ cùng nhau lên đường.
Lần trước lên núi đường lầy lội không dễ đi, lần này, đường đi trải đầy đá vụn và đất khô, so với lần trước thoải mái hơn. Trong tay có ít bạc, cả người cũng có sức lực, đi đường cũng nhẹ nhàng. Ngư Nhân vừa đi vừa hát. "Xem nha đầu con kìa, đắc ý thành cái dạng này , trong nhà này trước sau đều có chỗ cần dùng tiền, chút bạc ấy thế nhưng không nhiều, nương còn tính chờ Tiểu Kỳ lớn hơn vài tuổi, đưa nó lên trấn trên học chữ. Tốt xấu cũng hi vọng nhà chúng ta sẽ có người biết chút học vấn." Hà thị gõ lên đầu Ngư Nhân một cái.
Ngư Nhân không đáp lời, mấy tính toán nhỏ nhặt cứ nổ lùng bùng trong đầu, mấy mẫu hoa thêu kiểu dáng mới, chờ mình trở về mới vẽ thêm vài bộ thật đẹp, lần này lên trấn trên mua bút, cũng mua giấy, hảo hảo tốn chút tâm tư, còn sợ Vương chưởng quỹ kia không ngoan ngoãn đưa bạc ra sao? Quan trọng nhất là, nàng từ trong cửa hàng phát hiện ra được, chữ của niên đại này mình có thể nhận thức, chính là chữ phồn thể, viết chắc là không biết viết, nhưng đọc hiểu thì không có vấn đề .
Đoàn người vẫn là đi đến nơi hái măng lần trước, lần này mục tiêu chủ yếu là chặt trúc, hơn nữa, măng kia cũng không đổi được tiền nhiều, Hà thị cũng tự mình ở rừng bên cạnh hái ít măng đủ nhà ăn. Ngư Nhân cùng tiểu Hổ ở chung quanh chọn lựa những cây trúc bộ dạng khỏe mạnh chặt xuống. Không lâu sau, liền chặt được ba bó, ba người mỗi người một bó, cõng trúc đi về nhà. Lúc xuống núi đi ngang qua cây hoa tiêu kia, Ngư Nhân rất muốn lập tức dời về nhà, "Nương, cây tê này chỉ có một cây này sao, nơi khác có không?" Ngư Nhân thăm dò thử hỏi."Có, theo phía trước đi qua chỗ khác, còn có mấy cây, con hỏi cái này để làm gì, tê lắm." Hà thị lơ đễnh nói. Ngư Nhân không nói gì nữa, còn mấy cây là tốt rồi.
Ba người cố sức khiêng gậy trúc, cuối cùng cũng về đến nhà. Về tới nhà, mặt trời đã ngả về đằng Tây, chắc khoảng ba giờ chiều. Nhanh chóng uống chút nước vào bụng, Hà thị liền phân phó: "Tiểu Hổ, con đi lấy con dao đến, chặt đôi cây trúc, nhớ giữ lại một ít rễ để bện giỏ."
Ngư Nhân đi vào hậu viện, nhìn nhìn con gà con, hoàn hảo, tinh thần cũng không tệ. Vị đại gia kia không nói sai, cả đàn đều rất vui vẻ. Ngư Nhân còn nhìn nhìn những cây rau xanh trong ruộng, bộ dạng rất tốt, chính là hơi sát nhau một chút, lát kêu nương tốn ít sức, nhổ một ít trồng ở bên tường. Dưa chuột cũng rất khả quan.
Trở lại Tiền viện, tiểu Hổ cũng sắp chẻ trúc xong, Hà thị cầm lên một ít để đan giỏ."Đan, đan, đan lẵng hoa, đã cái lẵng hoa lên Nam Sơn. . . . ." Ngư Nhân không tự chủ được ca hát ,
"Ngư Nhân, con rầm rì cái gì đấy, đến, ôm mấy bó trúc này đến chân núi." Hà thị cắt ngang lời Ngư Nhân.
"Tỷ, đệ chẻ xong rồi, đi, chúng ta cùng nhau ôm qua đi!" tiểu Hổ ôm lấy bó trúc, dẫn đầu đi đến hậu viện. Tiểu Mỹ cũng đi theo ôm một ít. Ôm hết mấy bó trúc đến sau chân núi, phía sau núi giáp với hậu viện nhà mình , phụ cận cũng không có người nào, cáo chồn gì cũng không có, cho nên, người một nhà rất yên tâm nuôi thả gà con ở đây, hơn nữa, lúc trời tối , lùa gà con vào trong hậu viện, đóng kỹ cửa sân, cũng không sợ mất trộm.
Hà thị mang theo vài cái tỷ đệ, ngăn ra một khu đất khoảng mười mét vuông, cẩn thận cắm nghiêng mấy cây trúc giao nhau vào trong đất, một đầu trúc đã bị tiểu Hổ chuốt nhọn. Mất một phen khí lực, cuối cùng hoàn thành cái nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang này , nhìn thành quả lao động của mình, cả nhà đều hưng phấn vô cùng.
"Tỷ, tỷ nói xem, nơi này b chỉ chút cỏ dại, gà con sẽ ăn cái gì đây? Cũng không thể ăn hết cỏ, hơn nữa, cỏ này ăn xong rồi, chúng nó lại ăn cái gì" tiểu Hổ có chút lo lắng.
Về vấn đề này, kỳ thật Ngư Nhân đã sớm nghĩ tới, lúc này gà con còn nhỏ, chỗ này cũng đủ cho chúng nó ăn vài ngày , lại lớn chút nữa thì sẽ không đủ, bất quá đến lúc đó, đám gà con này chắc là đã nuôi tốt, buổi tối cũng biết tự quay về lồng. Đến lúc đó chỉ cần thả ra, cho chúng nó ở phía sau núi nhà mình tìm sâu ăn, núi này lớn như vậy, chẳng lẽ không đủ chúng nó ăn sao. Ngư Nhân nghĩ đến là tốt đẹp. "Không có việc gì, hiện tại đủ ăn là được, chuyện sau này để sau này nói " Ngư Nhân không nghĩ giải thích nhiều như vậy.
Hà thị để gà con vào trong khu đất, nhìn gà con ở bên trong lắc lắc lắc lắc chạy tới chạy lui, trong lòng ấm áp , đây mới là bước đầu tiên, về sau sẽ rất tốt . Ngày mai mang theo Tiểu Mỹ đi lấy chút rau dại, băm ra rồi trộn lẫn chút bột ngô vào, ấy con gà con thêm tí thức ăn, làm cho chúng nó mau mau lớn lên, vậy là trong nhà có thể có thịt gà, có trứng gà ăn. Ngư Nhân cảm thấy ngày mai thật tốt đẹp. Cuộc sống hạnh phúc đang vẫy tay với mình..
Làm xong công việc, trời cũng đã sắp tối, Hà thị lo lắng cho gà con vào bên trong, một lần nữa lao lực bỏ gà con vào trong giỏ, cái lồng gà có chút nhỏ , ngày mai nhanh chóng làm cái chuồng gà ở phía sau viện. Hà thị nghiễm nhiên yên tâm để mấy con gà con trong.
“Ngư Nhân, con nói mấy con gà con này nếu có thể nuôi lớn, chúng ta tích góp trứng gà, đến khi lên trấn trên lấy theo bán đi, không biết có thể bán được bao nhiêu bạc, nương thấy người khác bán trứng trên chợ đều bán hai văn tiền một quả đó" Hà thị cũng chưa nghĩ sẽ để lại cho nhà mình ăn, nghĩ bán đi toàn bộ đổi tiền.
"Nương, trước để nhà mình ăn đi, con buổi tối sẽ vẽ vài loại hoa văn nữa, chờ về sau nuôi nhiều gà mới bán đi."
"Đúng rồi, nương, con thấy nhà Bạch tam thẩm không tệ, đối với nhà chúng ta cũng tốt, ngày mai nương lấy mấy con đưa cho thẩm ấy nuôi đi" Ngư Nhân vừa ăn cơm vừa nói với Hà thị.
"Ừ, phiền con nhắc nhở nương, nếu không nương cũng không nhớ rõ chuyện này." Hà thị đáp.
Hôm nay xem như hoàn thành một đại sự, tuy là không nhiều gà lắm, nhưng cũng là một khởi đầu tốt, có khởi đầu tốt, mới có thể làm cho người ta tràn đầy hi vọng. Ngư Nhân là đánh tâm lý xem họ trở thành ngươi nhà, từ đáy lòng chấp nhận người nhà này. Mình nhất định phải làm cho nương sống những ngày cẩm y ngọc thực, làm cho đại đệ cùng tiểu đệ có thể đến trường, làm cho tiểu muội có thể gả đến nhà người tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...