Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Thời gian này qua cũng nhanh, trong nháy mắt, Phó Vọng Niên đã ở thế giới này trải qua một năm, hắn hiện giờ sớm đã quen tất cả của nơi này, cũng rất ít nhớ đến chuyện trước kia nữa.

Nếu nói còn có chuyện gì khiến hắn để ý, đó chính là hắn với Thanh Dao vẫn luôn ở biệt viện của Thanh phủ, tuy người một nhà là rất tốt, nhưng dẫu sao cũng không phải một cách, chỉ nói về sau đi, con cháu của hắn dù sao cũng phải có một căn nhà của chính mình mới được!

Con cháu, Phó Vọng Niên nghĩ đến cách nói này trong lòng liền rất là vui vẻ, không ngờ hắn cũng có thể làm một a cha tốt, không biết con của hắn có phải đáng yêu giống Thanh Dao không.

"Tiểu Dao, ta muốn chờ sau khi ngươi sinh con, chúng ta liền dọn ra ngoài ở được không?" Phó Vọng Niên nhìn cái bụng nhô lên rất cao của Thanh Dao, chuyện này đã suy xét rất lâu.

Bởi vì vừa bắt đầu cũng không có tiền bạc gì, nên hắn phải kiếm chút bạc trước mới được, hiện giờ bạc cũng có rồi, cũng quyết định định cư ở Vinh Đô này, vậy vẫn là nên mua một căn nhà của chính mình mới được, chỉ là chuyện này không biết Thanh Dao đồng ý không.

Thanh Dao vươn tay kéo bàn tay to của Phó Vọng Niên, nhẹ nhàng cọ trên mặt: "Ừm, ta cũng cảm thấy chúng ta vẫn là nên có một căn nhà của chính mình mới được, tuy ở đây rất tốt, nhưng con chúng ta sau này cũng cần một căn nhà."

Phó Vọng Niên khẽ cười một tiếng, Thanh Dao ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng nói bên tai y: "Ta đang nghĩ, chúng ta thật không hổ là phu phu, cả cái này đều nghĩ giống nhau."

"Huyên thuyên." Thanh Dao ngây thơ nói một tiếng, sau đó tiếp tục cọ bàn tay Phó Vọng Niên.

Một bàn tay Phó Vọng Niên nhẹ nhàng phủ lên bụng lớn của Thanh Dao, sau đó thấp giọng nói: "Bụng này thật lớn, xem ra thật có chút lo lắng."

"Phu quân không cần lo lắng như thế, ngươi xem ca ca đâu có khẩn trương như ngươi, ca phu còn không phải đã an toàn sinh một nhi tử mập mạp." Thanh Dao muốn vươn tay lấy chút bánh ngọt, Phó Vọng Niên cầm đũa lên gắp một khối bỏ vào trong miệng cho y.

"Ca phu đều sinh qua ba đứa rồi, đại ca khẳng định sẽ tương đối trấn định, chúng ta vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện này, nào có thể không khẩn trương?"

Thanh Dao sau khi ăn bánh ngọt xong, bên môi còn dính chút vụn bánh, Phó Vọng Niên vươn tay nhẹ nhàng phủi đi, Thanh Dao cũng không để ý, y hiện tại đối với mấy niềm vui giữa phu phu này đã thích ứng rất nhiều.

Hai tháng này, Phó Vọng Niên cũng không dám để Thanh Dao ở nhà một mình, cha phải giúp ca phu chiếu cố mấy hài tử, nếu hắn còn ra ngoài, vậy Thanh Dao liền không ai chiếu cố, nếu bình thường còn dễ nói, nhưng gần tới tháng sinh hắn nào có thể yên tâm!

Tuy mấy tháng này, cơ thể Thanh Dao là dưỡng tốt rất nhiều, nhưng sinh con vẫn thật là một cửa ải. Kiếp trước bệnh viện nơi phát triển như thế, còn không phải không thể bảo đảm mọi chuyện thuận lợi, huống chi nam tử không như nữ tử, sinh con tất nhiên là sẽ khó hơn nữ tử nhiều.


Thanh Dao cũng biết lời y nói không thể làm Phó Vọng Niên yên tâm, dẫu sao thời gian này hắn luôn theo bên cạnh y, chính là vì muốn hảo hảo chiếu cố y, hiện giờ gần đến lúc sắp sinh, càng là có thể nhận ra lo lắng của hắn, đành phải đổi đề tài nói: "Con của chúng ta muốn đặt tên gì?"

Sợi tóc trên mặt Thanh Dao theo một cơn gió thổi qua mà có chút rối, Phó Vọng Niên vươn tay vuốt lại giúp y, dịu giọng nói: "Phó Noãn Thu, nhũ danh Noãn Noãn, được không?"

Thanh Dao nghiền ngẫm nho nhỏ tên đó trong miệng một phen, cười gật đầu, lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Tên này nghe qua như là của tiểu á nam!"

"Này vốn chính là của tiểu á nam a, ta muốn một tiểu á nam khiến người thích giống Thanh Dao."

"Vậy nếu là tiểu nam hài làm sao đây?" Thanh Dao cúi đầu nhìn bụng mình, nếu thật sinh một tiểu nam hài, vậy phu quân há không phải rất thất vọng?

"Tiểu nam hài cũng không sao, vậy thì chờ con ra đời, tiểu Dao lại đặt một cái tên cho con là được."

"Phu quân sao không đặt cho con, ngươi đều đặt cho tiểu á nam rồi."

"Kỳ thật, ta không biết đặt tên, tiểu Dao nếu cảm thấy tên vừa nãy không hay, cũng có thể lần nữa đặt tên khác, chúng ta phải đặt một cái tên thật hay."

"Ta cảm thấy Noãn Thu rất hay, Noãn Noãn, nghe qua liền cảm thấy trong lòng ấm áp."

(Noãn Noãn 暖暖: nghĩa là ấm áp.)

Phó Vọng Niên khẽ cười, kỳ thật hắn chính là cảm thấy Thanh Dao đã cho hắn loại cảm giác ấm áp này, nên hắn cũng hi vọng nhi tử của họ cũng có thể ấm áp, vui vẻ trưởng thành.

Lúc hai người đều cho rằng tên này hay, Thanh Dao cảm thấy trong bụng đột nhiên một trận đau đớn, tay thon dài trắng nõn vội vàng kéo tay áo của Phó Vọng Niên, gân xanh trên tay cũng bởi vì động tác của y nhìn càng thêm rõ ràng.

Phó Vọng Niên chú ý thấy Thanh Dao không đúng lắm, cúi đầu nhìn Thanh Dao, lại thấy trên trán y toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệt không tia huyết sắc, một tay gắt gao ôm bụng gồ lên.


"Tiểu Dao, có phải bụng đau không?" Trán Phó Vọng Niên vì lo âu mà toát mồ hôi lạnh, nhất thời hoảng đến không biết nên thế nào mới tốt.

"Ta....ta có thể....là sắp sinh." Thanh Dao cắn răng đau đớn nói, cảm giác trĩu xuống đau đớn trong bụng làm y đau đến khó mà hít thở.

"Vậy.....vậy làm sao đây?" Phó Vọng Niên vội vàng hỏi, lại quên lúc này nên đi tìm ông đỡ đẻ trước, chỉ là luống cuống lau mồ hôi lạnh giúp Thanh Dao.

"Đây là sao vậy, tiểu Phó, con còn không mau bế tiểu Dao về phòng, tiểu Dao đây là sắp sinh a!" Phượng Liên vừa vào sân liền nhìn thấy cảnh hỗn loạn này.

Dựng phu ở đó đỡ bụng kêu đau, trượng phu lại hoảng đến đầu óc rối mù, thật là không nhìn ra con rể ổn trọng ngày thường lại sẽ có màn hoang mang như vậy, xem làm y đều khẩn trương theo.

Phó Vọng Niên nghe thấy lời của Phượng Liên, mới hơi bình tĩnh lại, chặn ngang vững vàng bế Thanh Dao lên, sau đó vội vàng đi vào trong phòng, mà Phượng Liên vội vàng đi tìm Thanh Linh Phong bảo ông đi kêu ông đỡ đẻ, thuận tiện đi chuẩn bị chút nước nóng, sau khi dặn dò xong chuyện này, y cũng sốt ruột đến trong phòng chuẩn bị tốt thứ cần dùng.

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao luôn kêu đau, trên trán còn không ngừng tuôn mồ hôi lạnh, lau thế nào cũng không lau hết, hắn chỉ có thể thấp giọng an ủi Thanh Dao: "Tiểu Dao, đừng lo, ông đỡ đẻ lập tức liền đến."

Thanh Dao đau đến nước mắt chảy không ngừng, nhưng y lại không muốn làm Phó Vọng Niên lo lắng, luôn chịu đựng không kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt môi mỏng của mình, muốn dùng này để đậy kín thống khổ của y.

"Tiểu Dao, đừng cắn chính mình, đau thì kêu ra, ngoan, ta sẽ luôn ở bên ngươi." Phó Vọng Niên đau lòng dỗ Thanh Dao, chỉ sợ y như vậy làm chính mình bị thương.

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên lo lắng đầy mặt, khàn giọng, khó khăn nói: "Phu quân, ta....thật đau....." Nước mắt trong mắt chảy không ngừng.

"Đau thì kêu ra, chờ sau khi hài tử ra đời, chúng ta lại hảo hảo phạt bé, lại làm tiểu Dao đau như thế." Hốc mắt Phó Vọng Niên hơi đỏ, gương mặt nhợt nhạt của Thanh Dao làm hắn nhìn đến trong lòng từng trận đau nhói.

Thanh Dao híp mắt, sau đó nhìn chằm chằm Phó Vọng Niên: "Ngươi không thương..... hài tử, còn muốn.....phạt bé con...."


"Hài tử ngoan ngoãn, ta liền sẽ rất thương, nên tiểu Dao ngươi phải êm đẹp, nếu không thì ta sẽ đánh mông hài tử." Phó Vọng Niên nói đến rất là không nỡ, nhưng hắn hi vọng như vậy có thể làm Thanh Dao xua đi chút đau đớn.

Lúc ông đỡ đẻ vào phòng, liền nhìn thấy Phó Vọng Niên ngồi bên giường lo lắng nhìn Thanh Dao, mồ hôi trên trán còn muốn nhiều hơn dựng phu, nam nhân này, thật là còn gấp hơn phu lang hắn, vội vàng tiến lên nói: "Công tử ra ngoài trước đi! Ở đây không may."

Phó Vọng Niên đầu cũng không ngẩng nói: "Ta sẽ ở lại đây bồi y, ngươi mau bắt đầu đi!"

Ông đỡ đẻ thấy hắn vẻ mặt kiên quyết, biết ông nói nhiều nữa cũng là vô dụng, liền bắt đầu phân phó Phượng Liên bưng nước nóng vào làm tốt chuẩn bị, trong mắt còn mang theo một chút tán thưởng.

"Ngươi ôm phu nhân đi, như vậy sẽ làm y thoải mái chút." Ông đỡ đẻ nhìn Phó Vọng Niên chỉ biết lau mồ hôi giúp y và nắm chặt tay y, liền cho hắn một chút kiến nghị.

Phó Vọng Niên nhận được chỉ thị, vội vàng để cơ thể Thanh Dao dựa trong lòng hắn, còn không ngừng nói bên tai y: "Tiểu Dao đừng sợ, chúng ta cùng chờ hài tử ra đời, về sau bé con sẽ biết chúng ta có bao nhiêu thương nó."

Thanh Dao dựa trong lòng hắn, nhịn đau nói: "Ngươi không được đánh bé con."

"Ừ, ta sẽ không đánh bé con, thương còn không kịp."

...........

Chờ ngoài phòng trừ Thanh Linh Phong, còn có phu phu Thanh Dực nghe tin chạy đến, trên mặt ba người đều mang theo lo lắng, tiếng kêu gào thảm thiết kia làm Lan Hiên nghe đến cả người đổ mồ hôi lạnh, hiện tại nghe thấy người khác sinh con kêu lớn tiếng như thế, cũng thật có thể thể hội được lo lắng của người trong nhà lúc mình sinh con.

Thẳng đến hai canh giờ sau, một tiếng khóc vang dội kinh phá sân yên tĩnh, ba người mới nhẹ nhàng thở phào, nhìn đến Thanh Linh Phong luôn rất trầm ổn cũng là vẻ mặt nhu hòa.

Thanh Dao lúc này một đầu tóc đen ướt đẫm, sắc mặt không có một tia huyết sắc, tay hai người đan nhau còn đổ mồ hôi lạnh, Phó Vọng Niên hiện tại còn nhớ kỹ bộ dáng thống khổ vừa nãy của Thanh Dao, hắn không ngờ hóa ra sinh con khó như thế.

"Tiểu Dao, vất vả ngươi rồi." Phó Vọng Niên khàn giọng dịu giọng nói với Thanh Dao, Thanh Dao chớp chớp mắt với hắn, y hiện tại mệt đến toàn thân vô lực.

"Nào, công tử xem, là một tiểu á nam, nhìn ra được tương lai sẽ là một mỹ nhân trời sinh." Ông đỡ đẻ đặt hài nhi đã tẩy đi vết máu vào trong lòng Phó Vọng Niên.

"Này, hãy bế như vậy." Ông đỡ đẻ sau khi dạy Phó Vọng Niên bế bảo bảo thế nào xong, nhìn Phượng Liên đứng bên cạnh, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.

Phó Vọng Niên hai tay bế bảo bảo, hài tử vừa ra đời hai má có chút nhăn, lại có thể nhìn ra được mắt phượng và miệng giống Thanh Dao, Phó Vọng Niên bế hài tử để xuống trước mắt Thanh Dao.


"Tiểu Dao, nhìn xem, đây là con của chúng ta!" Lời này nói đến rất tự hào.

Thanh Dao nhìn bảo bảo vừa ra đời trước mắt, lại nhìn nụ cười thỏa mãn của Phó Vọng Niên, cơ thể trải qua một phen đau đớn từ từ mềm, cơn buồn ngủ cũng từ từ theo đến.

Phó Vọng Niên thấy y cố chống mí mắt, dịu giọng nói: "Tiểu Dao mệt rồi, ngủ một lát trước, chờ tiểu Dao tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy bảo bảo."

Thanh Dao nhẹ nhàng đáp một tiếng, liền an tâm nhắm mắt ngủ say, Phó Vọng Niên lại vẫn bảo trì động tác này rất lâu, sau đó mới cúi đầu cười nhìn nhi tử trong lòng.

Phượng Liên nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cạnh Phó Vọng Niên, ra hiệu hắn giao đứa bé cho y, Phó Vọng Niên nhìn nhi tử trong lòng, sau đó nhẹ nhàng giao cho Phượng Liên.

Cha biết làm sao chiếu cố hài tử hơn hắn, hơn nữa hắn hiện tại cũng không có tâm tư chiếu cố hài tử, hắn còn phải giúp Thanh Dao lau cơ thể mới được.

Phó Vọng Niên đứng lên đi bưng nước nóng Phượng Liên chuẩn bị xong đến bên giường, sau đó thấm ướt khăn mềm, lại nhẹ nhàng ngồi bên giường, nâng tay Thanh Dao lên, mỗi ngón tay đều tỉ mỉ lau một lượt, thẳng đến lau xong cả người, mới hơi yên tâm.

Nhìn thấy ra giường trên giường nhăn thành một nhúm, Phó Vọng Niên nhíu mày, sau đó đi đến trước tủ quần áo tìm một bộ chăn đệm sạch sẽ mềm mại ra, đổi chăn đệm trên giường, lúc này mới yên tâm nhìn thụy nhan say sưa của Thanh Dao.

Lúc Phượng Liên bế đứa bé đến phòng ngoài, mấy người Thanh Linh Phong đã chờ rất lâu, nhìn thấy bảo bảo trong lòng y liền trực tiếp đi tới, thấp giọng hỏi: "Tiểu Dao không sao chứ?"

"Không sao, có thể vừa ngủ rồi, tiểu Phó ở bên trong bồi thằng bé." Phượng Liên nói rất nhỏ tiếng, bởi vì y sợ làm ồn đến cháu ngoại nhỏ trong lòng.

"Hài tử này bộ dáng thật giống tiểu Dao." Lan Hiên nhìn hài nhi còn nho nhỏ kia, cảm thấy bé thật rất giống Thanh Dao.

"Đúng vậy, ta cũng nói đứa bé này giống tiểu Dao, trong nhà lần này lại thêm một tiểu á nam, về sau là sẽ càng thêm náo nhiệt!"

Mấy người tưởng tượng tình hình mấy đứa nhỏ trong nhà cùng la to muốn ăn cơm, không khỏi khẽ cười ra tiếng, này đúng là rất náo nhiệt, náo đến không biết nên dỗ đứa nào trước!

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: Mẹ ruộta, nên không dằn vặt tiểu Dao nhà ta được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui