Mùa xuân tháng ba, chính là mùa tốt cỏ mọc chim bay.
Phó Vọng Niên sau khi ăn sáng xong, liền bồi Thanh Dao đi một hồi trong sân, cúi đầu nhìn cái bụng đã trở nên rất lớn kia, nói không lo lắng là không thể, nhưng hắn cũng chỉ có thể tim đập dồn dập chờ hài tử sinh ra sớm chút, như vậy hắn cũng tương đối an tâm.
Thanh Dao một tay đỡ bụng mình, một tay đặt trên lòng bàn tay ấm nóng của Phó Vọng Niên, lộ ra một nụ cười ấm áp với Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên cười đáp lại: "Tiểu Dao, sao vậy, có phải mệt không?"
Thanh Dao lắc đầu, hỏi: "Phu quân, ngươi hôm nay không cần đi tửu lâu sao?" Hắn đã rất nhiều ngày không ra ngoài.
"Bồi tiểu Dao đi chút nữa liền đi, đúng rồi, tiểu Dao có thứ muốn ăn không, lúc ta về mua cho ngươi." Phó Vọng Niên dìu Thanh Dao đi đến đình.
Thanh Dao nghĩ ngợi, nói: "Ta muốn ăn bánh hoa quế của Quế Phương Các." Y nhớ bánh hoa quế kia thật sự rất ngon, hại y ăn rồi còn muốn ăn.
"Được, bánh hoa quế, còn gì nữa không?"
"Hết rồi, chỉ cái này thôi."
Phó Vọng Niên cười điểm chóp mũi y, Thanh Dao lại e thẹn xoay mặt qua một bên, chờ Phó Vọng Niên nhìn thấy có người đi đến hướng họ, lúc này mới biết hành động vừa nãy của họ thì ra là đã vào trong mắt người đến.
"Cha, người sao đến đây?" Phó Vọng Niên nhìn Phượng Liên cười vui vẻ.
Phượng Liên gật đầu với hắn, sau đó nói: "Dực nhi mời đại phu về xem cho tiểu Hiên, ta đến nói hai đứa biết một tiếng."
Phó Vọng Niên nói: "Bọn con qua liền."
Kiếp trước đều nói phụ nữ mang thai phải đi khám định kỳ, nơi này tuy không có máy khám hoàn thiện như kiếp trước, nhưng hắn cũng từng nói với người trong nhà, mỗi tháng bảo đại phu đến kiểm tra một chút.
Lúc mới đầu họ vẫn là rất khó hiểu, hắn mới biết hóa ra nơi này là rất ít có dựng phu mỗi tháng đều kiểm tra một lần, hắn liền nói với họ vài chuyện hắn biết, lúc này mới bắt đầu mỗi tháng mời đại phu đến khám một lần.
"Thế nào, không có gì chứ?" Phượng Liên vừa vào đến sảnh chính liền hỏi Thanh Dực ở một bên, Thanh Dực lắc đầu, nhẹ nói: "Không có gì, hài tử rất khỏe mạnh."
Kỳ thật mới đầu Thanh Dực cũng chưa từng nghĩ phải mỗi tháng mời đại phu đến khám, nhưng nghĩ đến lúc trước Lan Hiên mang thai cũng sẽ thỉnh thoảng khó chịu, gã mới vội vàng đi mời đại phu về.
Hiện tại mỗi lần khám như vậy, cũng có thể kịp thời biết hài tử trong bụng thế nào, hơn nữa Lan Hiên hiện tại cũng gần 25, vẫn là phải cẩn thận tốt hơn.
Phó Vọng Niên dìu Thanh Dao ngồi xuống, sau đó nói với đại phu: "Đại phu, ngài xem cho phu lang ta."
Lão đại phu cũng không nói gì, đặt lên mạch đập của Thanh Dao, khẽ nhíu mày một cái, sau đó nói: "Lúc buổi tốingủ tốt nhất ngủ nghiêng bên trái, như vậy tương đối tốt cho thai nhi."
Sắc mặt Thanh Dao đột nhiên rất là lo lắng, bởi vì y dạo này ngủ luôn sẽ động tới động lui, theo như đại phu nói, đây là bởi vì y ngủ không an ổn ảnh hưởng đến hài tử sao?"
"Đại phu, vậy đứa bé hiện tại không sao chứ?" Phó Vọng Niên nhẹ nhàng vỗ bàn tay kia của Thanh Dao, tỏ ý y đừng quá lo lắng.
"Đứa bé hiện tại không có gì, có điều về sau phải nhớ chút, tư thế ngủ sẽ có ảnh hưởng đến thai vị của đứa bé, nếu thai vị không ngay, khi sinh sẽ rất nguy hiểm."
Phó Vọng Niên gật đầu, Thanh Dực nghe thấy lời của đại phu cũng gật đầu, bởi vì hắn nhớ khi Lan Hiên sinh tiểu Yên cũng là thai vị không ngay, lúc đó Lan Hiên xém chút sẽ bỏ hắn mà đi, không ngờ tư thế ngủ cũng sẽ có ảnh hưởng với thai nhi.
Lần này gã càng là kiên định lời của Phó Vọng Niên, phải mỗi tháng đều mời đại phu về khám mới tốt, nếu một tháng không sao, đó không bảo đảm tháng nào cũng không chút chuyện như thế a.
Phượng Liên tuy đã là người bậc ông, nhưng y cũng không phải rất rõ chuyện này, hiện giờ nghe đại phu nói như thế, mới biết y năm đó cũng lơ là thật nhiều vấn đề.
Lát nữa y nên đi Kim phủ nói với đệ đệ một tiếng mới được, thuận tiện cũng đi trò chuyện chút, hiện tại Kim phủ kia chỉ một mình Phượng Điệp cũng không một người trò chuyện, khẳng định sẽ cảm thấy sầu muộn.
Phó Vọng Niên chờ sau khi đại phu kiểm tra cho Thanh Dao xong, liền nói với Thanh Dao: "Vậy tiểu Dao lúc ngủ buổi trưa cũng phải nhớ ngủ nghiêng bên trái nha."
Thanh Dao gật đầu, sau đó nói: "Yên tâm đi, ta sẽ nhớ kỹ, lúc trước đều không biết chuyện này, giờ ta nhất định sẽ không động tới động lui nữa."
Phó Vọng Niên nghĩ đến Thanh Dao ngủ thường động tới động lui, không khỏi nhẹ nhàng cười một cái: "Giống như sâu lông, xoắn qua xoắn lại."
"Đâu có?" Hai má Thanh Thanh Dao không khỏi đỏ lên, bởi vì y biết đó là sự thật.
"Tiểu Dao nói không có thì không có đi, vậy ta đi tửu lâu xem thử trước, buổi trưa ăn cơm không cần chờ ta."
"Ừm, phu quân đi đi."
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dực, Thanh Dực gật đầu, gã hôm nay không cần đi làm, chuyện trong nhà gã tất nhiên sẽ hảo hảo chiếu cố, Phó Vọng Niên lúc này mới yên tâm đi đến Tri Vị Lâu.
Phó Vọng Niên sau khi ra khỏi nhà đi thẳng đến Tri Vị Lâu, có điều khi đi đến nửa đường, nhìn thấy một cậu bé 11 12t bị người từ tửu lâu đuổi ra ngoài.
Phó Vọng Niên nhíu mày nhìn cậu bé đứng ở cửa tửu lâu, chung quanh cũng vây ngày càng nhiều người, chỉ nghe chưởng quỹ tửu lâu kia nói: "Đã nói tửu lâu bọn ta không thiếu người, ngươi vẫn là đi sớm chút đi!"
"Ta chỉ cần có một nơi ăn ở là được, không cần tính tiền lương cho ta cũng được." Cậu bé nói với chưởng quỹ.
"Ngươi đi đi, nếu không thì, đừng trách ta không khách khí." Chưởng quỹ phất tay áo về đến sau quầy.
Người bốn phía nhìn chuyện này cũng không nói gì, dần dần cũng tản ra.
Phó Vọng Niên nhìn cậu bé kia thất thần rời khỏi tửu lâu kia, sau đó lại đi vào một cửa hàng khác, đồng dạng bị người đuổi ra ngoài.
Giả như thật phải nói thật, cậu bé nhỏ như thế tìm việc bị người đuổi ra ngoài, trái lại là chuyện rất bình thường, nhưng thần sắc không chút vì vậy mà từ bỏ của cậu bé lại làm Phó Vọng Niên rất là bội phục.
"Ngươi muốn tìm việc?" Phó Vọng Niên đi đến trước mặt cậu bé, nhìn cậu bé cao đến ngực hắn.
Cậu bé nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
"Đến tửu lâu bọn ta đi."
Cậu bé không dám tin nhìn Phó Vọng Niên, chỉ sợ đó là nó nghe lầm, sau đó lại gật đầu.
Phó Vọng Niên khẽ nhướng mày, dễ như vậy liền đáp ứng, nó không sợ hắn là người xấu sao?
"Ngươi không sợ ta là người xấu sao?"
Cậu bé lắc đầu, nó có thể cảm giác được nam nhân trước mắt này có phải người xấu không, mà cảm giác của nó nói nó biết, nam nhân này đáng để nó tin tưởng.
"Không ngờ ngươi thật là gan dạ, được rồi, theo ta!"
Cậu bé nhìn bóng lưng của Phó Vọng Niên, sau đó cất bước đi theo hắn, nó biết hắn không phải người xấu, bởi vì trong mắt hắn không có loại thần sắc sẽ làm nó cảm thấy khó chịu kia.
Phó Vọng Niên về đến Tri Vị Lâu liền đi thẳng tới nhà bếp, cũng là lúc này, cậu bé mới biết đây lại là Tri Vị Lâu có tiếng của Vinh Đô, nó vừa đến đây không lâu, nghe thấy nhiều nhất chính là tửu lâu này, nhưng nó biết nó càng không có khả năng vào tửu lâu này làm việc, nên nó chưa từng nghĩ muốn đến đây xem thử, không ngờ lần này lại là trực tiếp đi đến trong bếp.
"Phó đại ca, đây là?" Tiểu Lương vừa từ nhà bếp đi ra liền nhìn thấy cậu bé theo sau Phó Vọng Niên, trên mặt mang theo nghi hoặc.
"Đến, giới thiệu cho các ngươi, ngươi tên gì?" Phó Vọng Niên nhìn cậu bé, hắn phát hiện hắn còn chưa biết tên của cậu bé này.
Cậu bé ưỡn thẳng lưng, lễ phép đáp: "Tiêu Trình."
Phó Vọng Niên nhìn ánh mắt của nó, tuy là một cậu bé, lại còn rất đúng mực, hèn gì hắn có thể sau khi ăn nhiều canh bế môn (từ chối không cho khách vào nhà), lại lần nữa phấn chấn.
"Tiểu Lương, quãng thời gian này ngươi liền mang theo tiểu Tiêu ra ngoài mua nguyên liệu trước, chuyện thằng bé làm được, ngươi liền giao cho thằng bé làm, làm không được ngươi liền chỉ dẫn chút."
Tiểu Lương gật đầu: "Phó đại ca, tiểu Tiêu này là bao nhiêu tuổi a?"
Phó Vọng Niên cũng nhớ đến chuyện này, hỏi: "Các ngươi có phải không thể thuê lao động trẻ em không?"
"Lao động trẻ em? Hạ nhân trong phủ mấy người có tiền kia cũng có rất nhiều đứa nhỏ khoảng 10t a, ta sao chưa từng nghe nói lao động trẻ em?" Tiểu Lương rất là ngạc nhiên.
Phó Vọng Niên càng là ngạc nhiên, hắn còn tưởng tiểu Lương hỏi hắn Tiêu Trình bao nhiêu tuổi, là muốn nhắc nhở hắn đừng thuê lao động trẻ em, không ngờ còn căn bản không nói lao động trẻ em này.
Xem ra xã hội của cổ nhân thật không có luật như thế, đoán chừng luật lao động đó còn chưa đưa vào sử sách của quốc gia này đi, đương nhiên đó không liên quan tới hắn.
"Tiểu Tiêu, ngươi mấy tuổi?" Tiểu Lương thấy Phó Vọng Niên cũng không biết, đành phải hỏi chính người đó.
"12." Tiêu Trình trả lời nhanh gọn dứt khoát.
Phó Vọng Niên gật đầu, không ngờ nó thật là 12, có điều luôn cảm thấy người nơi này 12t đúng là đủ thành thục a, nghĩ đến người tuổi này của kiếp trước vẫn chỉ là một đứa nhóc choai choai.
"Đúng rồi, tiểu Lương ngươi bảo chưởng quỹ an bài một chỗ ngủ cho thằng bé, về tiền lương, ta xem thử thằng bé có thể làm những việc gì lại tính chuyện này!"
"Được, chuyện này cứ giao cho ta! Tiểu Tiêu, ngươi trước theo ta đi xử lý nguyên liệu hôm nay xong rồi nói."
Tiêu Trình nhìn Phó Vọng Niên, sau đó đi theo tiểu Lương, nó căn bản không ngờ Phó Vọng Niên còn sẽ tính tiền lương cho nó, vốn đã cảm thấy có thể có nơi ở và ăn là được, không ngờ còn có thể có tiền lương.
Tuy Phó Vọng Niên vừa nãy chỉ là nói đến lúc đó lại tính, nhưng nó biết Phó Vọng Niên nhất định sẽ thực hiện lời hắn nói vừa rồi.
Phó Vọng Niên chờ sau khi họ đi, liền vào bếp xem thử việc hôm nay, thuận tiện cũng giúp làm mấy món, làm rồi làm, một buổi trưa cứ vậy trôi qua.
Chờ sau khi qua giờ ngọ, Phó Vọng Niên và mấy đầu bếp mới rảnh nghỉ ngơi, mà họ cũng là lúc này mới bắt đầu ăn cơm, nhưng mấy đầu bếp là ăn vui vẻ, này là món lão bản đích thân xuống bếp làm nha, hiếm khi họ có cơ hội ăn được món này.
Tiêu Trình tuy còn chưa thành niên, nhưng nó dẫu sao vẫn là một nam nhân, nên nó liền ngồi cùng bàn với bọn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên thấy nó hồi lâu không động thủ gắp đồ ăn, liền gặp ít thịt gà cho nó, nói: "Ăn đi, nhà bếp là vậy, không cần gò bó."
Tiểu Lương cũng đẩy đẩy Tiêu Trình, cười nói: "Đúng vậy, tiểu Tiêu hôm nay làm việc lâu như thế, tuy trước đó có ăn mấy cái bánh bao, nhưng hiện tại cũng sớm đói rồi, mau ăn đi, món Phó đại ca làm rất ngon, chậm nữa liền không còn để ăn."
Nghĩ đến cậu vừa mang theo Tiêu Trình đi đến sân chuẩn bị mang nguyên liệu xuống liền nghe thấy bụng Tiêu Trình kêu ọt ọt, cậu lấy ít bánh bao cho nó, lại nhìn thấy nó ăn cả mấy cái, đoán chừng nó là mấy ngày chưa ăn rồi!
Tiêu Trình gật đầu, gắp thịt gà Phó Vọng Niên gắp cho nó từ từ cho vào trong miệng, nó đã bao lâu không ăn thịt rồi, hình như là từ sau khi gia gia luôn chăm sóc nó chết bệnh nó đều không hảo hảo ăn qua một bữa cơm, huống chi là thịt!
Mấy đầu bếp nhìn Tiêu Trình, hỏi Phó Vọng Niên: "Tiểu Phó, thằng bé này hẳn không phải là đồ đệ của ngươi chứ?"
Phó Vọng Niên nhướng mày, đồ đệ? Vậy cũng phải xem cậu bé có năng lực này không mới được!
"Nếu thằng bé có năng lực và phần tâm kia, thu thằng bé làm đồ đệ cũng không có gì."
Tiêu Trình bỏ đũa xuống, nhớ lời của Phó Vọng Niên trong đầu, nó muốn trở thành đồ đệ của hắn, nên nó nhất định sẽ hảo hảo cố gắng.
Lúc buổi tối ngủ, Thanh Dao liền nhắc mãi với Phó Vọng Niên: "Phu quân, lát nữa nếu ta lại muốn động tới động lui, ngươi nhớ phải ôm chặt ta, đừng để ta động lung tung a."
Thanh Dao tìm một tư thế nghiêng trái thoải mái, sau đó kéo tay Phó Vọng Niên đặt đến trên eo y, một bàn tay của y thì rất tự nhiên đặt trên ngực Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao chậm rãi nhắm mắt, lại nhìn cái tay đặt trên ngực hắn, còn có cái tay đặt ở thắt lưng Thanh Dao, hắn nên nói thật vui mừng hai người họ đều mặc quần áo ngủ sao?"
Có điều nhìn thấy Thanh Dao mỉm cười ngọt ngào, hắn cũng chỉ có thể nhẹ nhàng cười một cái, kỳ thật như vậy cũng rất không tệ, Thanh Dao thật là ngày càng chủ động, tuy chủ động này khác với chủ động hắn muốn, nhưng tốt xấu cũng là một tiến bộ a.
Mộtbàn tay khác của Phó Vọng Niên lặng lẽ phủ trên bàn tayThanh Dao đặt trên ngực hắn nhắm mắt ngủ, Thanh Dao lúc này chậm rãi mở mắt ra, sau đó lại ngọtngào nhắm lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...