Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Phó Vọng Niên lúc này liền phát huy mặt đặc hữu của hắn, cười ha hả nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, nào, ăn nhiều chút, này là một người ăn hai người bổ nha!"

Thanh Dao trừng Phó Vọng Niên một cái, này không phải còn chưa xác định sao? Hắn liền làm mọi người đầu biết như thế.

Phó Vọng Niên lúc này đang cao hứng, nào còn quản cái trừng mắt của Thanh Dao, chỉ lo gắp thức ăn cho y.

Thanh Dao nhìn trong chén đầy ắp đồ ăn, cảm giác béo ngậy tức thì sản sinh trong lòng, ngây người nhìn chằm chằm đồ ăn rất lâu không động.

Phó Vọng Niên ăn một miếng cơm, sau đó nhìn Thanh Dao một cái, ăn tiếp một miếng cơm, lại nhìn Thanh Dao một cái.

Y vẫn là không có động đũa, khó hiểu hỏi: "Tiểu Dao, sao ngươi không ăn vậy? Ngươi không đói sao?"

"Ta không ăn được nhiều như vậy." Muốn nói không có khẩu vị, nhưng vừa đụng ánh mắt quan tâm của Phó Vọng Niên y liền không còn sức mạnh kia.

Phó Vọng Niên nhìn chén cơm trắng đối diện, chén cơm kia sớm bị đồ ăn hắn gắp trước đó chất thành núi nhỏ.

Tốt xấu hắn cũng là một đầu bếp, cũng biết khẩu vị của phụ nữ mang thai có chút bất đồng, vậy đàn ông mang thai cũng hẳn gần như vậy đi!

"Vậy ta ăn một ít giúp ngươi." Hắn quyết định vẫn là để Thanh Dao ăn một ít trước, nếu thật sự ăn không vô, sau khi về nhà lại làm chút món khai vị cho y ăn.

Vét hơn nửa đồ ăn trong chén của Thanh Dao vào trong chén chính hắn, đang muốn thả chén xuống, lại nhìn thấy trong mắt Thanh Dao ẩn ẩn cầu xin, đành chịu lại vét chút ít, cuối cùng chỉ chừa lại nửa chén nhỏ.

Thanh Dao nhìn cơm thức ăn còn lại trong chén, lúc này cũng bắt đầu cầm đũa lên ăn cơm, tuy ăn có chút chậm, lại cũng thật sự cố gắng ăn.

Nhìn ngọn núi lớn trong chén, đầu mày Phó Vọng Niên đều không nhíu một cái, nhìn thấy cách ăn từ tốn của Thanh Dao, cũng thả chậm theo bước y.

Sau khi ăn cơm xong, hắn tất nhiên là cẩn thận bảo hộ Thanh Dao đến y quán, bộ dáng đó đều làm người qua đường tưởng hắn là đang bảo hộ dựng phu sắp sinh em bé.

Hai người vừa vào cửa y quán, hắn liền lớn tiếng hô: "Đại phu, mau khám cho phu lang của ta."

Lúc này một lão đại phu mặt mũi hiền lành đang ngồi trong phòng, tuy nói là lớn tuổi chút, tóc lại chỉ có vài sợi bạc.

Lão như là vì tiếng hô gọi của Phó Vọng Niên làm thất thần chút, tay đặt trên cổ tay bệnh nhân hơi dừng chút, sau đó nghiêm khắc liếc Phó Vọng Niên một cái.

Phó Vọng Niên cũng là lúc này mới phát hiện lão đại phu còn đang khám cho người ta, ngại ngùng cười cười với lão đại phu.

Hắn sao gấp thành như vậy, may mắn lão đại phu không có trách hắn, nếu không thì lát nữa không biết ông ấy có khám cho Thanh Dao hay không.

Đoán chừng hắn lúc này nghĩ là lão đại phu có khám cho Thanh Dao hay không, lại quên lão đại phu người ta có phải bị hắn làm loạn tâm thần bắt mạch không.

Lão đại phu thu tay về, nói mấy câu với bệnh nhân, lại kê đơn thuốc đưa cho bệnh nhân, dặn dò vài chuyện liền ra hiệu Thanh Dao tiến lên.


Bệnh nhân kia thấy lão đại phu đã nói xong, vội vàng đứng lên nhường chỗ, càng làm Phó Vọng Niên cảm thấy ngại ngùng.

Phó Vọng Niên cười xin lỗi hướng bệnh nhân kia, sau đó cẩn thận dìu Thanh Dao ngồi xuống.

Lão đại phu nhàn nhạt lườm Phó Vọng Niên một cái, sau đó đặt tay trên cổ tay Thanh Dao, ngưng thần nghĩ kỹ chốc lát, liền thu tay về.

Phó Vọng Niên đứng bên cạnh Thanh Dao khẩn trương nhìn lão đại phu, căng lỗ tai, chỉ sợ nghe sót một chữ.

Thanh Dao cũng yên lặng ngồi, lại cũng khẩn trương nhìn lão đại phu, họ đều sợ đây chỉ là mừng hụt.

Lão đại phu lúc này nói: "Chúc mừng hai vị, vị phu lang này là mang thai rồi."

Phó Vọng Niên nghe lão đại phu nói, ngây ngẩn hỏi lại một câu: "Mang thai rồi?"

Lão đại phu lại tưởng lầm hắn không thích chuyện có thai này, dựng đôi mày thô giận nói: "Chẳng lẽ công tử là không muốn đứa con này?"

Nam nhân này là làm phu quân người ta thế nào, đã làm phu lang có thai, lại không muốn, thật không nhìn ra người này bộ dáng đàng hoàng, lại không biết cảm thông phu lang như vậy.

Lời lão đại phu vừa nói ra, Thanh Dao cũng ngẩng đầu nhìn Phó Vọng Niên, đôi mắt phượng ẩn ẩn mang theo bi thương.

Họ không phải đều sớm đã biết này có thể là có thai rồi sao?

Sao sau khi lão đại phu xác nhận chuyện này, phu quân lúc này lại là bộ dáng như vậy!

Phó Vọng Niên lại không biết lời của hắn làm hai người đều hiểu lầm một phen, có điều nhìn đôi mắt mang theo sương mù của Thanh Dao cũng biết hắn vừa rồi nói sai rồi.

Vội vàng lắc đầu nói: "Ai nói ta không muốn con, ta là nghe thấy tin này vui quá. Tiểu Dao, đừng nghe đại phu, chúng ta vừa nãy không phải còn rất muốn xác nhận đây có phải thật hay không sao? Ta là không ngờ lại là sự thật, nhất thời có chút khó mà tin."

Thần sắc nghiêm túc đó làm Thanh Dao hơi an tâm, nghĩ ngợi cũng có đạo lý, dẫu sao chuyện mang thai này vẫn là lần đầu tiên họ gặp phải.

Nghĩ rõ chuyện này, trên mặt liền bắt đầu dần dần ửng đỏ, hóa ra y là thật sự có con rồi.

Lão đại phu thấy bộ dáng ngọt ngào của hai người kia, ho khan hai tiếng, lúc này mới làm phu phu đã quên người khác kia hồi thần.

Phó Vọng Niên nhìn lão đại phu, lễ độ nói: "Đại phu, ngài nói ngài nói, ta nghe đây!"

Lão đại phu thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, lúc này mới nói: "Vị phu lang này có thai cũng gần một tháng, thân thể có chút yếu, thời gian này nên hảo hảo nghỉ ngơi."

Phó Vọng Niên nghe lời này, cũng biết lão đại phu nói không sai, thời gian này mang theo Thanh Dao đi đường không ít, luôn chưa từng nghĩ Thanh Dao có mang, xem ra lần này vẫn là phải ở Vinh Đô thêm ít thời gian mới được.

Lão đại phu thấy Phó Vọng Niên gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói: "Ba tháng đầu mang thai thai nhi còn chưa ổn định, nên khoảng thời gian này không thể hành phòng."


Lão đại phu nói đến đứng đắn, phu phu khám bệnh lại là sắc mặt khác nhau.

Thanh Dao cúi mặt ửng đỏ xuống, nghĩ đến mấy ngày trước họ còn làm chuyện đó, mặt vừa rồi hồng hào lại trở nên trắng bệt.

Ngẩng đầu vô thanh nhìn Phó Vọng Niên, trong mắt mang theo lo lắng, Phó Vọng Niên tất nhiên là biết lo lắng của y, nhẹ nhàng vỗ vai y, sau đó hỏi: "Đại phu, hài tử hiện tại không có chuyện gì chứ?"

Tuy hỏi ung dung, nhưng cũng nhìn ra hắn cũng là rất lo lắng, bởi vì hắn cũng nhớ chuyện mấy ngày trước hắn làm với Thanh Dao.

Lão đại phu thấy hai người thần sắc lo lắng, liền nói: "Thai nhi hiện tại rất tốt, nhưng phải nhớ hảo hảo bồi bổ thân thể."

Phó Vọng Niên và Thanh Dao cùng lúc thở phào, Phó Vọng Niên lại khiêm tốn thỉnh giáo mấy chuyện chú ý với lão đại phu, thẳng đến lão đại phu bất mãn đuổi họ ra ngoài.

Hỏi thì hỏi đi, hỏi tỉ mỉ như thế, lão lại không phải dựng phu, nào có thể cả mấy chuyện nào đó của dựng phu cũng biết!

Tuy trong nhà cả cháu đều đã ôm được, nhưng này nên hỏi mấy á nam từng sinh con a, hỏi lão một đại nam nhân có tác dụng gì.

Phó Vọng Niên nhận được ánh mắt hết thuốc chữa của lão đại phu, lúc này mới cầm đơn thuốc lão đại phu sớm đã viết xong, dìu Thanh Dao đi ra khỏi y quán.

Bên ngoài thời tiết đang nóng phát hoảng, lại đang lúc trời nắng chang chang, Phó Vọng Niên sợ trời nắng này làm Thanh Dao trúng nắng, liền mua cây dù giấy dầu trên quầy bên đường.

"Tách" một cái bung dù ra, sau đó che Thanh Dao dưới dù, thuận tiện cũng che luôn mấy tầm mắt làm hắn trừng đến ngứa răng kia.

Mấy nam nhân kia, sao mỗi người đều nhìn Thanh Dao nhà hắn, không sợ hắn nóng lên đánh người.

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, sau đó mỉm cười một cái xinh đẹp, giống như nắng sau trưa ấm áp ấm thẳng đến vùng tim.

Phó Vọng Niên vừa vặn nhìn thấy nụ cười này đột ngột thất thần, hèn gì mấy nam nhân kia cứ thích nhìn trên người Thanh Dao.

"Tiểu Dao, chúng ta thương lượng một cái?" Phó Vọng Niên có chút chua chua nói.

Thanh Dao nghiêng đầu nhìn Phó Vọng Niên, im lặng chờ câu tiếp theo của Phó Vọng Niên, đôi mắt kia lại hơi mang một tia hoạt bát.

"Về sau tiểu Dao chỉ cần ở trong nhà cười với ta là được, ở bên ngoài vẫn là bảo trì biểu cảm nghiêm túc thì hơn." Không thì cứ mãi tiện nghi người khác.

Khóe môi cong lên một độ cong nho nhỏ, phu quân như vậy có chút ngốc, một chút đều không giống ngày thường, nhưng vô luận hắn thế nào, y đều thích.

"Nghe phu quân, về sau chỉ ở trong nhà cười với phu quân." Chỉ là nếu đến lúc nhịn không được muốn cười, y cũng hết cách a.


Phó Vọng Niên lúc này liền cười ha hả che chở Thanh Dao, bởi vì câu nói của y trong lòng có chút bay bổng, như vào trong mây.

Hai người lúc này nhìn từ xa chính là một bức tranh ấm cúng, hơi thở hòa hợp làm ngươi qua đường đều không kềm nổi quay đầu nhìn thêm mấy cái.

Lúc đi ngang Kim Ngọc Đường vừa vặn lướt qua vai một bóng dáng quen thuộc.

Mấy ngày nay Phó Vọng Niên là nhớ kỹ lời của lão đại phu, không để Thanh Dao mệt, cũng hảo hảo nấu ít thuốc an thai cho y.

Lúc này trên tay hắn đang bưng là thuốc an thai nồng đến làm Thanh Dao vừa ngửi thấy mùi thuốc liền muốn ói.

Thanh Dao thống khổ nhìn nước thuốc Phó Vọng Niên bưng vào, muốn trốn lại cũng không chỗ trốn, ai bảo y lúc này đang bị Phó Vọng Niên cưỡng chế yêu cầu nằm trên giường hảo hảo nghỉ ngơi.

Phó Vọng Niên cẩn thận bưng chén thuốc đến, ngồi đến bên giường liền nhìn thấy Thanh Dao vẻ mặt thống khổ.

"Tiểu Dao, đây là lão đại phu nói, thời gian trước chúng ta đều không biết chuyện này, chỉ lo đi đường, sau khi đến đây lại cứ chạy bên ngoài, thuốc này cũng là vì bảo bảo của chúng ta."

Cầm muỗng súp lên múc một muỗng nước thuốc đen ngòm, Phó Vọng Niên cẩn thận thổi nguội mới đưa đến bên miệng Thanh Dao.

Nói thật, hắn cũng biết thuốc này không dễ uống, hắn vừa sắc thuốc liền ngửi thấy mùi đắng nồng đậm, chỉ có thể đau lòng nhìn Thanh Dao uống nước thuốc này.

Thanh Dao tuy không thích, lại cũng biết đây là vì tốt cho y và bảo bảo, đành phải kiên trì đến cùng uống hết chén thuốc đậm.

Lần này y uống xong thuốc, Phó Vọng Niên liền từ trong ngực lấy ra một gói giấy, Thanh Dao nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên, có chút hiếu kỳ gói giấy kia là thứ gì.

Thẳng đến mở ra từng tầng giấy kia, mấy viên mứt táo tỏa ra mùi ngọt im lặng nằm trên tầng giấy kia, óng ánh làm người chỉ muốn một ngụm nuốt xuống.

Y vừa muốn mở miệng, liền bị Phó Vọng Niên nhét một viên mứt táo, vị đắng sót lại trong miệng dần dần thay bằng vị ngọt.

Thanh Dao kinh hỉ nhìn Phó Vọng Niên: "Mứt táo này thật ngọt."

Phó Vọng Niên thấy y rất thích mứt táo này, dịu giọng nói: "Thích ăn không? Vẫn còn."

"Ừm, thích, phu quân sao không sớm đưa cho ta, như vậy ta cũng không cần cảm thấy thuốc kia khó uống." Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, trong mắt mang theo oán trách nhàn nhạt.

"Mứt táo này là vừa nãy lúc ta sắc thuốc Lý phu lang cho ta, y nói y lúc trước cũng như vậy, nên bảo ta cho ngươi thử xem."

"Hóa ra là như vậy, vậy ngươi giúp ta cảm ơn Lý phu lang."

"Này còn cần tiểu Dao nói, vi phu ta là đã hảo hảo cảm tạ."

Hạnh phúc lại lấy một viên mứt táo bỏ vào trong miệng, vị ngọt không ngừng khuếch tán trong miệng, nhất thời cũng không biết đây là ngọt của mứt, hay là ngọt của Phó Vọng Niên tốt với y như vậy.

Phó Vọng Niên thấy Thanh Dao vì mứt táo không phàn nàn vị đắng của thuốc nữa, liền nhân lúc Thanh Dao ngủ trưa đi trên phố mua thêm ít mứt táo.

Lúc này hắn mua mứt táo xong, đang suy nghĩ còn muốn mua ít quà vặt dựng phu tương đối thích ăn.

Sau khi biết Thanh Dao có thai, hắn luôn cảm thấy thế giới này thật sự rất thần kỳ.


Tuy rất sớm đã biết nơi này là á nam mang thai, cũng thỉnh thoảng thấy qua vài dựng phu bụng rất to, mà nay đến Thanh Dao nhà hắn, hắn chỉ cảm thấy này thật sự rất không thể tưởng tượng nổi.

Vừa vặn đi ngang một cửa hàng bán đồ trang sức, Phó Vọng Niên dừng bước, đột nhiên nghĩ đến cây trâm gỗ đào trên đầu Thanh Dao.

Xoay người, liền đi đến cửa hàng trang sức.

Vừa vào cửa, liền nghe thấy chưởng quỹ nhiệt tình chào: "Công tử muốn trang sức thế nào?"

Phó Vọng Niên cười: "Ta muốn xem một số trâm ngọc, chưởng quỹ có thể giới thiệu chút không."

Chưởng quỹ vuốt râu, nheo mắt hỏi: "Công tử là chọn cho phu lang trong nhà sao?"

Phó Vọng Niên gật đầu, chưởng quỹ xoay người tìm ra mấy cây trâm ngọc trên giá, sau đó cẩn thận đặt mấy cây trâm trên tủ quầy, nói: "Công tử có thể xem thử mấy cái này, mấy cái này đều là kiểu dáng bán chạy."

Tác giả có lời muốn nói:

Tâm huyết sôi trào liền viết một tiểu kịch trường,lần đầu viết tiểu kịch trường, cũng không biết có buồn cười hay manh không, nhưng vẫn hi vọng các nàng nhận phần xúc độngnày của ta.

Tiểu kịch trường:

Ngày nào đó, Phó tiên sinh tan làm trở về,liền thấy bà xã phu nhân đức hạnh lõa thân trên ở trong bếp chuẩn bị cơm tối.

Phó tiên sinh: Bà xã, sao em không mặc áo, là đang câu dẫn ông xã sao?

Phó thái thái: Không, trong phòng nóng, liền cởi áo.

Phó tiên sinh: Không cần xấu hổ mà, anh sẽ không cười bà xã.

Tuy nói rất muốn cứ vậy đẩy ngã bà xã, nhưng Phó tiên sinh quyết định vẫn là tắm cái trước rồi nói,bà xã hắn thích sạch sẽ nhất, không tắm, tám phần không cho hắn ôm.

Sau bữa cơm, Phó tiên sinh như hổ đói bắt cừu nhào đến trên người Phó thái thái.

Phó thái thái linh hoạt tránh né công kích của Phó tiên sinh, lành lạnh mở miệng.

Phó thái thái: Em đã quên nói với anh, em có thai rồi.

Phó tiên sinh trợn tròn mắt, sau đó ôm bụng cười lớn.

Phó tiên sinh: Bà xã, em thật thích nói đùa, em là nam nhân a, nam nhân sao có thể mang thai.

Phó thái thái: Anh đã quên chúng ta là đến từ đâu.

Phó tiên sinh nghĩ a nghĩ, sau đó miệng há lớn có thể nhét một quả trứng gà, kéo Phó thái thái lên đi ra ngoài.

Phó tiên sinh: Đi, chúng ta kêu Hỏa Mộc Vương Triệu(火木王兆) đưa chúng ta về vương triều Vinh Hoa.

(炑珧 Mộc Dao: nàynày này, mới không phải Hỏa Mộc Vương Triệu(火木王兆) cáigì, là 炑珧 Mộc Dao a, 炑珧 Mộc Dao.....)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui