1.
“Cho cô 200 vạn*, rời khỏi con trai tôi đi.”
*200 vạn nhân dân tệ, cỡ 6 tỉ 7 tiền Việt nha.
Xuyên qua lớp kính râm, tui lạnh lùng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Khuôn mặt cô nàng méo mó, cô nàng nghiến răng nghiến lợi nói với tui: “Thẩm Đỗ! Bà mẹ chớ cô đừng có coi tôi là đồ ngu?”
Cách xa xa mà tui vẫn nghe được tiếng gân xanh nhảy nhảy trên đầu cô nàng.
Ài, bị nhận ra mất tiu.
Tui mặt không đổi sắc nói: “Cô Hà, cô nhận lầm người rồi.”
Hà Nhược quơ lấy một ly nước chanh, xối thẳng từ trên đầu tui xuống, căm giận nói: “Đôi chó má! Hai người chết không yên đâu!”
Tất cả người ngồi trong nhà hàng đều ngó đầu qua hóng hớt.
Tui bình tĩnh mở túi xách ra.
Hà Nhược thấy túi xách của tui nhét đầy ú ụ, gần như muốn nhét đứt cả chỉ khâu, biểu cảm cô nàng rắm rối lắm, cô nàng giật giật môi muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng, hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi.
Sau khi lau khô mặt mình, tui rút lại chiếc thẻ ngân hàng trong tay.
Rất tốt, lại có thêm 200 vạn nhét túi.
Cộc cộc cộc... tui vừa định nhét thẻ ngân hàng vào trong túi thì lại nghe thấy tiếng giày cao gót gõ gõ đi qua đây.
Tui thắc mắc ngẩng đầu, Hà Nhược lại dữ dằn nhìn tui chằm chằm sau đó pặc cái một rút lấy tấm thẻ ngân hàng trong tay tui.
... Rất tốt, coi như tui chưa nói gì đi.
2.
Muốn húp được mớ tiền kia cũng không dễ dàng gì.
Tui vì mớ tiền đó mà bán luôn cả danh dự và trí khôn của mình.
Vì sao hôm nay tui lại ngồi ở đây, tất cả phải kể bắt đầu từ nửa năm trước.
Nửa năm trước, khi tui vừa hoàn thành lần thăng chức đầu tiên trong cuộc đời, cuối cùng cũng đủ tư cách để tham dự hội nghị công ty.
Chính cái hội nghị này đã thay đổi số phận của tui và lão sếp.
Lúc ấy hội nghị mới tiến hành được một nửa, quản lý Trương đang nói liến thoắng, nói không ngừng không nghỉ để trình bày dự án của mình.
Ông tổng Tiểu Tiền ngồi ở chỗ xa nhất nghe cũng rất chi là chăm chú, thỉnh thoảng còn cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, ghi lại trọng điểm.
Ban đầu tất cả đều rất bình thường.
Đột nhiên, ông tổng Tiểu Tiền lại động đậy.
Gương mặt đẹp trai của ổng đỏ bừng cứ như bệnh nhân bại liệt vừa tập xong bài tập trị liệu ấy, khựng rồi lại khựng chầm chậm đi ra ngoài.
Như thể não trái và não phải của ổng đang đánh lộn với nhau vậy á, não trái thì muốn đi ra còn não phải lại muốn dừng lại.
Rõ ràng ý muốn đi ra có vẻ mạnh hơn xíu.
Vẻ mặt ổng dữ lắm, lắc lư đi ra khỏi phòng họp, để lại đám người tụi tui hai mặt nhìn nhau.
Biểu cảm của tui lúc đó chắc chắn trông rất khó chịu.
Bởi vì tui vừa được thăng chức đã phát hiện ra người đứng đầu công ty hình như bị bệnh rất nặng, hơn nữa thời gian phát bệnh cũng không có quy luật gì.
Tui biểu thị rất lo lắng cho tương lai của mình.
4.
Buổi tối, tới giờ tan làm, tui cầm theo sơ yếu lý lịch tính cuối tuần ra ngoài rải một lượt, tui phải rời khỏi cái công ty sớm muộn gì cũng toi này.
Xe bus sắp tới rồi, tui xách túi chạy lẹ về phía trước, lại không chú ý thấy có cục đá dưới chân nên đầu va phải hai người đứng phía trước.
Làm lúc đứng lên tui cảm thấy hơi hơi bất ổn.
Bởi vì, hai người kia, nữ thì hai mắt sưng đỏ đẫm nước như hoa lê dính mưa, nam thì cảm xúc rất chi là kích động nắm lấy tay nữ, quát lên: “Cô gái à! Em trốn không thoát đâu!”
Được nha, đây là một anh giai tổng tài bá đạo.
Ban đầu tổng tài bá đạo đứng rất đàng hoàng, kết quả bị tui va phải làm anh ta quỳ luôn hai gối trên đất.
Cái này thì cũng không sao lắm.
Nhưng quan trọng là, cái ông tổng tài bá đạo quỳ trên mặt đất kia lại là ông tổng Tiểu Tiền, sếp của sếp của sếp của tui.
Ông tổng cúi đầu nhìn mình rồi lại ngẩng đầu nhìn tui.
Trong mắt ổng là ba phần khó hiểu, bốn phần khiếp sợ, năm phần không thể tưởng tượng nổi.
Khung cảnh trông rất hỗn loạn.
Lúc ấy tui cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đầu óc nảy số ôm túi che mặt rồi chạy bay chạy biến.
Chạy rất xa rồi mới nghe thấy Tiểu Tiền tổng gọi tui ở đằng sau: “Chờ chút...”
Tui chạy nhanh hơn.
5.
Sáng sớm hôm sau, tui có dự cảm rằng vì tui bước chân trái vào công ty nên sắp bị đuổi rồi.
Nhưng tui cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao vốn tui cũng định sa thải lão sếp rồi mà.
“A Đỗ, Tiểu Tiền tổng gọi cô qua một chuyến.”
Đúng vậy, mọi người không gọi tui là Tiểu Thẩm, cũng không gọi là Tiểu Đỗ, bình thường đều gọi tui là A Đỗ.
Tui đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi hết rồi, dự định sẽ đòi ổng một tháng bồi thường lao động, kết quả tui méo thể nào ngờ được lại là, trong vòng hai ngày, tui bị thăng chức lần hai.
Tiểu Tiền tổng cho tui lên làm thư ký của ổng.
Thư ký, mặc dù chức vụ không cao nhưng quyền lực to, ngày xưa hay gọi là tổng quản hoàng cung ấy.
Tôi lại một lần nữa cho rằng vì tui đã đụng chạm phải sinh hoạt cá nhân xấu hổ của Tiểu Tiền tổng nên ổng muốn bịt miệng tui đây mà.
Nhưng không có gì hết luôn.
Ổng chẳng nhắc tới chuyện trước đó lấy một chữ, ngày nào ổng cũng giao nhiệm vụ cho tui rất chi là đàng hoàng như thể ổng thật sự tán thưởng năng lực làm việc của tui vậy á.
Chỉ có đúng một chút, một tí xíu đáng ghét là, ngày nào ổng cũng đi sớm về muộn, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, đến công ty là sẽ ở tới tận mười giờ tối, làm hại tui cũng phải ngày ngày tăng ca theo.
Nhưng Tiểu Tiền tổng được một cái ưu điểm đó là, ổng khác với đại đa số nhà tư bản bóc lột tinh thần và vật chất của đám nô lệ tư bản khác, ổng khá hào phóng.
Ổng rất chi rộng rãi tăng lương gấp đôi cho tui, đổi lấy sự nhiệt tình với tăng ca của tui.
6.
Mãi cho tới một ngày, nửa đêm, hai giờ sáng, Tiểu Tiền tổng vừa đi công tác về gọi một cuộc điện thoại phá vỡ cuộc sống yên bình của tui, ổng bảo tui tới một quán bar đón ổng.
Khoảnh khắc ấy, cơn gắt ngủ của tui lên tới đỉnh điểm, gần như tui sắp không kìm nổi mình nữa rồi.
Nhưng ổng chỉ dùng một câu nói đã dập gọn lửa giận của tui.
“Tiền lương tháng này gấp đôi.”
“Rõ thưa ông chủ, tôi tới ngay đây.”
Tới khi tui chạy tới địa chỉ ổng gửi cho tui, Tiểu Tiền tổng đang núp ở góc tường, gương mặt đỏ hồng bị một cô gái mặc váy ngắn kéo hở hết quần áo.
Ổng nhìn thấy tui như thấy cứu tinh, quay đầu nói với cô gái kia: “Đây chính là bạn gái mới của tôi, tôi muốn chia tay với cô!”
Khá lắm, tui phải nói thẳng ra là khá lắm.
7.
Tui biết ngay mà, gấp đôi tiền lương làm gì mà dễ húp thế được.
Nhưng vì tiền, tui vẫn kiên trì đi lên, từ trên cao nhìn xuống cô gái kia: “Không sai, tui chính là Tiền...”
Toi, tên đầy đủ của lão sếp là gì ấy nhỉ?
Tiểu Tiền tổng trừng tui một cái: “Tiền Dã Minh!”
“A, bạn gái mới rành rành đây, cô đã bị loại, lui ra đi.”
Cô gái kia hung dữ nhìn tui một cái rồi lại nhìn Tiểu Tiền tổng một cái, giơ tay lên cho ổng cái bạt tai lấy “bốp” một cái, rồi lại cầm ly rượu trên bàn tạt vào mặt tui, sắp xếp chia chác hai chúng tui rất rõ ràng.
“Một đôi chó má!”
Tui nhìn về phía Tiểu Tiền tổng, hi vọng ổng có thể cho tui một lời giải thích.
Tiền lương tháng này mà không gấp ba, tui sẽ khó làm việc đấy.
Ai ngờ cái tên đàn ông to tướng cao mét tám bảy này lại núp trong góc tường nhìn tui, hốc mắt chầm chậm đỏ lên.
Tối hôm đó, Tiểu Tiền tổng vừa rớt nước mắt vừa tỉ tê hết với tui.
Bia trên bàn mở hết chai này tới chai khác, Tiểu Tiền tổng nấc rượu nói: “Thư, thư ký Thẩm, chắc tôi bị bệnh rồi.”
Tự tin lên tí đê, bỏ “chắc” đi.
Ổng nhìn tui, mặt tui không biểu cảm, ổng dùng cà vạt lau đi nước mắt trên mặt.
“Thư ký Thẩm, cô muốn nghe chuyện của tôi không?”
Không, tui không muốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...