Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
“Em không nói với chú đâu, chú chỉ toàn bắt nạt em thôi.
” Nguyễn Nhuyễn giận dỗi nói.
“Ăn cơm chưa?” Phó Thanh Hành nhìn lướt qua thời gian.
“Thì… đã ăn rồi.
” Hai con ngươi cô gái nhỏ đảo liên hồi, ngập ngừng nói.
Người đàn ông nhướng mày, “Ăn cái gì? Lúc mấy giờ?”
“Ai nhaa… Em đang giảm béo mà…”
“Nguyễn Nhuyễn…” Sắc mặt của đối phương nghiêm túc trở lại khiến cho người con gái cảm thấy mình lại làm sai điều gì rồi!
“Ngày mai! Ngày mai em hứa sẽ ăn đầy đủ.
Hiện tại đã 9 giờ rồi… Em đã vệ sinh cá nhân xong rồi…” Nguyễn Nhuyễn chẹp miệng, ủy khuất bĩu môi, Phó Thanh Hành nhìn thoáng qua cô nhưng không lên tiếng.
“Ông chủ.
”
“Phó Thanh Hành ~~” Đồng thời với tiếng gọi nũng nịu của cô gái nhỏ, một giọng nói xa lạ vang lên, ai đó xấu hổ nghe thấy tiếng nói liền ghé mặt vào trên bàn che miệng.
“Đừng cúp máy, anh nói đi.
” Phía đoạn trước là nói với Nguyễn Nhuyễn, sau đó video hình ảnh chuyển đến khung cảnh trời xanh.
Nguyễn Nhuyễn chọc màn hình, nét mặt của anh thật soái quá đi… nhưng mà cũng gây cho đối phương một tầng áp lực vô hình.
Cuộc trò chuyện bằng tiếng anh cứ thế thông qua ống nghe truyền đến tai cô, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy một câu cô nghe đều không hiểu, chắc rõ nhất là câu cuối OK.
Video lần nữa hiện lên gương mặt người đang ông, Phó Thanh Hành hỏi cô, “Đang làm gì vậy?”
“Suy nghĩ… Ngẫm xem em làm sao thi Đại học môn tiếng Anh được 112 điểm.
”
Người đàn ông cong khóe miệng, “Điểm cao vậy sao? Ngày nào đó đến Anh sẽ không sợ bị lạc.
”
“Hừ!” Nguyễn Nhuyễn chọc chọc mặt anh.
“Tôi gọi cho em ít đồ ăn rồi, ngoan ngoãn ăn hết.
”
“A!!!” Cô gái nhỏ nhăn mặt.
“Bé con, nghe lời.
” Phó Thanh Hành thấp giọng dỗ dành cô, người nào đó bị những lời này làm cho mặt dần ửng đỏ, nhịp tim dần tăng lên.
“Tôi không mang tai nghe…” Đối phương nhìn biến hóa cảm xúc của cô, vui vẻ cười ra tiếng.
“Ừm… Tôi đi vào trong một chút, đến văn phòng quản lí công viên.
” Theo lời nói, màn hình điện thoại chuyển tới một tòa nhà màu trắng.
“Nhắn tin với em khả năng sẽ không trả lời được nhanh, em có thể xem video, chờ đồ ăn đưa tới, chụp ảnh lại cho tôi, biết chưa?”
“Biết, em biết rồi mà… Chú mau đi đi.
” Nguyễn Nguyễn bĩu môi.
Nụ cười của Phó Thanh Hành càng đậm hơn, “Cô bé, em cúp trước đi.
”
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt vẫy vẫy tay, cúp máy.
Sau đó lập tức cô bạn Lâm Vu chạy tới hóng chuyện.
“Nguyễn Nhuyễn, tiểu cô nương, cậu xong với tớ rồi!”
“Đừng làm loạn mà ~” Mặt cô gái nhỏ càng đỏ hơn trốn bạn.
“A!!! Đẹp trai thật đó!!!”
“Lý Tư đâu?”
“Ui ui, đừng nói nữa, sau khi tan học cùng tớ đi một chỗ, tớ cần phải kiểm chứng xem tên đàn ông chó má kia có gì giấu diếm không?”
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu cười ra tiếng.
“Nguyễn Nhuyễn, là bạn trai cậu à?” Nhị tỷ nhìn cô, cô gái nhỏ gật gật đầu cười, mở Ipad ra để xem video.
Phó Thanh Hành gửi tin nhắn tới [Tôi cũng chuẩn bị cả phần cho các bạn cùng phòng em, trước tiên em chọn thứ muốn ăn, sau hỏi các bạn trong phòng, nếu các cô ấy không ăn, em có thể tùy ý xử trí thế nào cũng được, còn tổ yến và cháo bắt buộc phải dùng hết, bằng không khi nào trở lại chú sẽ ‘xử lí’ em.
]
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt [Em vừa mới nghĩ đến….
Muốn chú làm em… Cho nên đi tắm rửa để bình tĩnh một chút.
]
Phó Thanh Hành không trả lời tin nhắn ngay, Nguyễn Nhuyễn cười buông di động, còn chưa đến 10 giờ, di động của cô lần nữa vang lên, cô đi xuống lầu lấy cơm, không nghĩ tới là cơm hộp của Phúc Lâm Lâu.
“Nguyễn tiểu thư phải không? Đây là đồ ăn của cô.
” Người đàn ông cười mở miệng.
“A… cảm ơn… nhà của anh… còn đưa cơm hộp đến tận nơi sao?”
“Thỉnh thoảng sẽ có những tình huống đặc biệt như này.
” Vẫn là nụ cười trên mặt, người đó trả lời.
“Lần nữa cảm ơn anh.
”
“Chúc cô dùng bữa vui vẻ.
”
Nguyễn Nhuyễn xách theo hai cái túi lớn trở về kí túc xá, vừa đi vừa có chút ngẩn người.
Cô lấy đồ bên trong túi ra, cháo thậm chí vẫn còn hơi ấm.
“Mẹ kiếp! Tớ nhìn lầm rồi sao.
” Ánh mắt của Lâm Vu đảo tới.
“Tớ cũng phát ngốc rồi đây… Vu Vu, Nhị tỷ, Tam tỷ, cùng nhau ăn đi, mình tớ ăn không hết.
” Nguyễn Nhuyễn đem cháo cùng tổ yến giữ lại, phần đồ ăn còn đều đưa cho Lâm Vu.
“Phúc Lâm Lâu từ khi nào làm cơm hộp vậy? Tớ không nghĩ tới… lần đầu tiên ăn Phúc Lâm Lâu không phải vì phát tài mà là vì được hưởng ké lộc bạn cùng phòng!” Lâm Vu trêu chọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...