Editor: Mộ
Suýt chút nữa Tô Ly đã hét ầm lên.
Hình như đối phương cũng đoán được cô sẽ bấm còi, anh kịp thời kéo tay cầm quả trứng của cô.
Anh siết rất chặt khiến cô không thể thoát ra được.
“Là anh.” Anh nhích lên vài bước và ghé sát vào tai cô thì thầm.
Tô Ly không thể thốt lên lời, giọng nói quen thuộc khiến cô tỉnh táo lại, cô hít sâu một lát mới nhìn người trước mặt.
Đây là góc khuất của tiểu khu, đèn đường không thể chiếu sáng đến đây.
Những bóng cây xung quanh cứ đung đưa theo gió.
Bộ đồ anh mặc đã khiến anh hòa mình vào màn đêm.
Thậm chí anh còn đội mũ trùm đầu nên thoạt nhìn cô không thể phân biệt được dáng vẻ của anh.
Bây giờ anh cởi nó ra, toàn bộ gương mặt mới lộ ra bên ngoài.
Tô Ly vẫn chưa hoàn hồn nhưng không khỏi lộ ra chút vui vẻ: “Tại sao anh lại ở đây?”
Anh chỉ nói hai chữ ngắn ngủi: “Đợi em.”
“Anh bảo mấy ngày cơ mà?”
Anh buông lỏng cổ tay cô và nhẹ nắm lấy: “Tình hình đã thay đổi nên anh đi theo.”
Tô Ly hỏi: “Anh đi cùng ai?”
“Văn Sâm.”
Cô cau mày, bây giờ cái tên này đối với cô giống như nước lũ và mãnh thú.
“Anh đến một mình sao?” Tô Ly cảnh giác nhìn xung quanh, lo lắng có ai đó đang lén lút theo dõi bọn họ.
“Đừng sợ.” Lăng Diệu vuốt ve gương mặt của cô: “Bây giờ hắn không quản được anh.”
Trải qua chuyện ban ngày, Tô Ly không dám xem nhẹ: “Tại sao anh lại nói như thế?”
“Hắn vừa trở về đã bị cấp trên gọi đi.
Anh nhân cơ hội ra ngoài tìm em.”
Trái tim cô lên xuống thất thường.
Cô có điều muốn nói với anh nhưng đứng ở đây lâu hơn cũng không chuyện tốt.
Cô bèn hỏi: “Anh lên cùng không?”
Anh lắc đầu: “Không lên đâu.
Anh chỉ là tới nhìn em một lát.”
Cô siết chặt tay anh, đột nhiên luyến tiếc cảm giác này.
Cô thì thầm: “Anh có thể ở lại thêm một lát được không?”
“Ở đâu?” Anh cười hỏi.
Tô Ly nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi chỉ vào xe của mình và nói: “Vào trong đi?”
Một nụ cười thoáng qua trong ánh mắt của anh.
Hai người im lặng đến gần chiếc xe, cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô dò xét mặt đất xung quanh và hỏi: “Tiểu Hắc không tới sao?”
“Có.”.
Cập nhật truyện nhanh tại * TRUMtru yeЛ.VЛ *
“Hả?” Tô Ly tò mò “Ở đâu? Em không nhìn thấy.”
Lăng Diệu chỉ: “Dưới gầm xe của em.”
Tô Ly mỉm cười.
Cô mở cửa xe, ném hết đồ đạc của mình lên ghế trước.
Sau đó cô vòng ra ghế sau, giúp anh mở cửa bên phải và nói: “Lên đi.”
Anh nhấc cặp chân dài vào trong rồi tiện tay đóng cửa lại và hỏi: “Không ngồi ở phía trước sao?”
Tô Ly thản nhiên lắc đầu: “Phía sau rộng rãi hơn.”
“Rộng rãi để làm gì?” Anh nhìn cô chằm chằm và hỏi.
Tô Ly biết giữ anh lại trong xe là có ý gì nhưng cô không định vào thẳng chủ đề nhanh như thế.
Ai ngờ cái tên này không thèm đổi sắc mặt cũng có năng lực để kéo cô vào tròng.
“Anh muốn làm gì?” Cô cam tâm tình nguyện bị anh cuốn đi.
Quả nhiên, anh nghiến răng thốt lên hai chữ: “Ăn em.”
Tô Ly khẽ cười thành tiếng, trong bóng tối cô không thể nhìn thấu vẻ mặt của anh nhưng cô biết anh vẫn luôn nhìn cô.
Thật kỳ lạ, kể từ khi anh xuất hiện, sự căng thẳng và lo lắng trong cô đã không còn nữa.
Cô hỏi thẳng: “Anh có thể ở lại bao lâu?”
“Lâu nhất là một tiếng.”
“Một tiếng …” Cô cố ý dừng lại “Đủ để anh dày vò em không?”
Anh siết chặt môi cô và ghé môi lại gần: “Em muốn bị dày vò trong bao lâu?”
Tô Ly dùng ngón tay sờ soạng cánh tay của anh: “Tùy anh.”
Hai bên tâm đầu ý nguyện, chỉ cần chạm một cái là phát nổ.
Lăng Diệu ngay lập tức vòng tay ôm eo Tô Ly, kéo cô vào lòng và để cô ngồi lên đùi mình rồi luồn tay vào vạt áo của cô.
Tô Ly cũng thuận theo tự nhiên chống tay lên ngực anh.
Anh chạm phải một vật cứng rắn trong lòng bàn tay của cô.
“Đây là cái gì?”
Lăng Diệu sờ thứ đó, một quả trứng nhỏ bằng nhựa bị anh lật qua lật lại.
Tô Ly kịp thời ngăn cản anh: “Đừng nghịch.
Nó là đồ chống sói.
Nếu như anh bấm vào sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.”
Anh cố ý nhích lại và ôm sát cô vào lòng: “Nếu vừa rồi anh chậm một bước, có phải em sẽ bấm luôn không?”
Tô Ly cất thứ đó thật cẩn thận sau đó xoay người lại và ôm lấy cổ anh: “Hôm nay em không yên tâm.”
Anh dùng ngón tay mò mẫm xương quai xanh của cô: “Không yên tâm về chuyện gì?”
Tô Ly kể anh nghe tất cả những chuyện cô gặp phải trong ngày hôm nay.
Cô cố gắng nói chuyện bằng giọng nói bình tĩnh nhất có thể để gạt bỏ sự sợ hãi vô cớ của mình.
Lăng Diệu im lặng lắng nghe tất cả, anh hỏi: “Em có sợ không?”
“Không sợ.” Cô dứt khoát nói “Bọn họ mới là người làm chuyện xấu.
Tại sao em phải dung túng người như vậy mang đến nỗi sợ cho em.”
Lăng Diệu đặt tay lên lưng cô, anh nhận ra những khớp xương dưới lòng bàn tay đang run rẩy, anh vỗ về: “Từ giờ trở đi, anh sẽ quan sát em, không để em xảy ra chuyện.”
Cô hít một hơi rồi hỏi anh: “Lần này anh đến sẽ không đi nữa sao?”
“Chắc là không.”
“Vậy đám người Khương Tiến…”
“Họ có thể hiểu.
Bọn anh thích đến thì đến thích đi thì đi, không ai nói gì cả.”
Tô Ly gật đầu, cô lại hỏi: “Nhiệm vụ lần này là gì?”
Lăng Diệu: “Văn Sâm đã tin tưởng anh rồi.
Tiếp cận được hắn cũng giống như đã tiếp cận được một nửa Tập đoàn Chí Khôn.
Nếu hắn sẵn lòng cho anh đi theo, có lẽ bước tiếp theo anh phải trở thành người đối địch với em.”
“Anh cảm thấy khó xử sao?”
“Tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để tránh nó.”
Tô Ly hiểu nếu muốn tránh khỏi nguy hiểm, cô phải bí mật tiếp cận chỗ nguy hiểm nhưng anh đã thay cô làm điều đó.
Sau đó anh khuyên cô: “Đừng điều tra họ nữa.
Tạm thời em cứ buông tha cho họ và bảo vệ bản thân mình trước.”
Cô im lặng đồng ý: “Anh cũng vậy, cả thân phận của anh nữa.”
Lăng Diệu không nói chuyện.
Anh yên lặng ôm cô một lúc.
Sau đó bàn tay bắt đầu di chuyển, luồn vào trong lớp áo của cô.
Đầu ngón tay thô ráp và lạnh lẽo của anh khiến làn da của cô tê dại.
Tô Ly không kiềm chế được nhích lên, phối hợp cho anh dán lại gần, thuận theo tư thế, cô dùng tay đè chặt đầu của anh.
Cô đè anh xuống đến khi anh chạm vào hai điểm hồng mềm mại, giờ phút này chúng đã bắt đầu sưng lên.
Lăng Diệu dụi đầu vào ngực cô.
Anh hít sâu vài cái rồi ngẩng đầu: “Hôm qua em chưa tắm à?”
Tô Ly không biết trả lời như thế nào, cô hỏi: “Sao anh biết?”
Anh cười toe toét: “Vẫn còn mùi sữa tắm của khách sạn hôm qua.”
Tô Ly nói nhỏ như muỗi kêu: “Có lẽ do mùi nồng quá.”
Hình như anh đã đoán được nguyên nhân nhưng vẫn cố ý vòng vo theo cô: “Chẳng lẽ không phải em muốn giữ lại cái gì sao?”
Cô dứt khoát giả ngu, nhại lại lời anh: “Giữ cái gì?”
Anh nhìn cô một lúc lâu: “Tối hôm qua em không nhìn cơ thể mình à?”
Cô vẫn không hề chột dạ: “Em nhìn làm gì?”
Anh cười.
Cuối cùng anh buông tha cho cô và không hỏi nữa.
Anh cúi xuống lần nữa vừa gặm lại vừa hôn.
Tô Ly dần dần xụi lơ, hưởng thụ sự trêu chọc từ tốn của anh.
Sau khi thứ cứng rắn kia đâm vào trong cơ thể, cô rốt cuộc không kiềm chế được, cắn lên cổ anh một cái để giải toả cảm giác khó chịu do thứ sưng tấy kia mang lại.
“Em còn cắn à?” Anh cười nhắc nhở, “Em cắn anh thì lúc về anh giải thích thế nào?”
Tô Ly không quan tâm: “Dù sao anh cũng có thể chơi bời bên ngoài, người khác sẽ nghi ngờ anh sao?”
Anh lại cười: “Xem ra anh đi sai bước này rồi.”
Tô Ly mặc kệ, cô tiếp tục cắn, nhưng nó lại khiến anh hưng phấn hơn, động tác mạnh mẽ khiến cô choáng váng càng cắn càng mạnh.
Anh rên rỉ vì đau, anh giữ vai cô và đè xuống, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em đang trả thù anh à?”
Tô Ly cố ý không nói lời nào, đến khi cảm thấy đã gần xong rồi, cô mới buông anh ra rồi vươn tay vuốt ve bờ vai của anh.
Cô cảm thấy có một vài dấu răng nổi rõ lên trên, phải mất một thời gian dài mới có thể biến mất.
“Em đang giúp anh.” Cô không chờ đợi sự hài lòng và thay vào đó là bắt đầu tranh công với anh: “Nếu đám người Văn Sâm lại đưa phụ nữ cho anh, anh nói rằng mình có khách hàng quen thuộc rồi.”
“Anh có thể thường xuyên đến đây để gặp em?” Anh bắt được trọng điểm.
Cô dùng lòng bàn tay chạm vào mặt anh rồi dịu dàng hôn xuống: “Chỉ cần anh đến, em sẽ đợi.”
Anh không nói gì nữa nhưng thân dưới thì đẩy mạnh lên.
Cơ thể rung chuyển đột ngột rồi lắc lư từ từ không ngừng.
Chiếc xe trải qua một trận rung lắc kịnh liệt, sau đó từ từ ngưng lại và trở về trạng thái ban đầu.
Tiểu Hắc ngồi xổm dưới mui xe, nó nheo mắt muốn có thêm hơi ấm, nhưng thỉnh thoảng lại bị trần xe đập cho hai cái vào đầu nên nó đành dời khỏi cái ổ của mình và chuyển sang chỗ gần lốp xe và tiếp tục ngồi xổm để chờ đợi chủ nhân.
Sáng hôm sau lúc Tô Ly tỉnh dậy, chân cô mềm nhũn.
Cô phải xuống dưới lầu chạy hai vòng mới hồi phục tinh thần.
Sau đó cô đi từng bước ra ngoài.
Trước khi ra khỏi nhà để đề phòng, cô đổi sang một đôi giày thể thao dễ, không để tài liệu gì trên xe.
Trên đường đi, cô cũng lái xe cẩn thận hơn không đi vào khu dân cư thưa thớt hoặc các con hẻm nhỏ.
Nếu không có việc gì cô sẽ không ra ngoài mà chỉ ở yên trong văn phòng viết báo cáo và xử lý sổ sách.
Có lẽ thấy cô ngoan ngoãn hơn nên những bức thư và cuộc điện thoại quái đản kia không còn nữa như thể chúng chỉ là những trò đùa ai.
Tình hình bên phía Lăng Diệu cũng tương đối ổn thoả.
Mặc dù anh vẫn chưa nhìn thấy người được gọi là anh Khôn, nhưng mọi thứ đều do Văn Sâm dẫn dắt, anh từ từ tìm ra quy luật hàng ngày của họ.
Văn Sâm đứng tên ở một hội sở, nhóm anh em của hắn trông coi chỗ đó.
Họ cũng thích đến những nơi khác để ăn chơi trác táng, thỉnh thoảng lại có những kẻ kiếm cớ gây sự và dùng thủ đoạn tàn ác để chèn ép người khác.
Nhưng những người này không ngại phiền phức, họ nói có anh Sâm bảo kê thì không phải sợ ai cả.
Lần thứ hai Lăng Diệu rời khỏi hiện trường, Văn Sâm vỗ vai anh và nói: “Giờ thì cậu đã biết lợi ích của việc đi theo anh Sâm rồi phải không?”
Anh tâng bốc hắn vài câu rồi giơ ngón cái để nịnh nọt.
Văn Sâm hài lòng nhìn mỉm cười rồi để anh tiếp tục đi theo.
Ban đầu tất cả mọi người đi chơi cùng nhau, sau vài ngày chơi bời chán nản.
Hắn mới dần dần giao nhiệm vụ cho anh, đó là kiểm kê các khoản thu mua hàng ngày của hội sở.
Có một người khác cùng phụ trách với anh.
Mọi người gọi gã là anh Mã, người đó là đàn em lâu năm được Văn Sâm tín nhiệm.
Lăng Diệu bắt đầu làm mọi việc với anh Mã.
Gã không hoàn toàn yên tâm về anh.
Gã làm xong việc chậm hơn anh.
Lúc nào cũng đứng bên cạnh để quan sát biểu hiện và hành động của anh.
Gã không nói quá nhiều cũng không nhắc nhở gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt sắc bén.
Lúc đầu Lăng Diệu cũng phớt lờ gã nhưng sau đó anh bực bội không chịu được, đã từng làm ầm lên trước mặt Văn Sâm, nói rằng anh sẽ không làm chuyện khiến mình ấm ức như vậy, và dọa sẽ bỏ đi ngay lập tức.
Văn Sâm ngay lập tức thuyết phục anh.
sau đó yêu cầu anh Mã xin lỗi trực tiếp với anh.
Cuối cùng hai người mới bắt đầu thể hiện sự tín nhiệm thật sự.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn chỉ dừng lại ở việc giao cho anh những nhiệm vụ nhàm chán.
Anh vẫn chưa thực sự tiến gần với công việc chính của Văn Sâm.
Anh biết phòng làm việc của Văn Sâm, nhưng anh chưa bao giờ được mời lên đó.
Anh đã thực sự nhìn thấy một lần nhưng cũng chỉ đứng ngoài cửa và vội vàng liếc qua.
Nội thất rất đơn giản, không có nhiều đồ trang trí.
Mọi người trong đội vẫn thường xuyên bí mật liên lạc với anh, sau khi biết chuyện thì họ bảo anh kiên nhẫn một thời gian để theo dõi sự thay đổi.
Lăng Diệu tiếp tục bí mật nằm vùng, tạm thời sống một cuộc sống bình thường không có biến động.
Cho đến một lần, anh và cấp dưới của Văn Sâm đi ăn tại một quán ăn ở phía Tây thành phố.
Khi họ ăn được một nửa, anh ngẩng đầu và thấy một đôi nam nữ đang bước vào.
Người phụ nữ xoã tóc ngang vai mặc một chiếc áo khoác dài màu be và một cái quần dài màu trắng.
Gương mặt thanh tú và xinh đẹp.
Người đàn ông cao hơn cô một chút.
Vóc dáng cứng cáp và khoẻ mạnh.
Ánh mắt của anh ta rơi xuống người cô, thật lâu sau đó cũng không có ý định rời đi chỗ khác
Cả hai trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Lăng Diệu lập tức nheo mắt lại và cắn điếu thuốc trong miệng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...