Tô Ly đội mũ len khi ra ngoài nên cô không sợ tuyết rơi trúng đầu.
Cô vươn tay lên vỗ lớp tuyết trên đỉnh đầu, lòng bàn tay đã ướt đẫm.
Lăng Diệu vừa bắt được quả cầu tuyết.
Anh chà xát đôi tay, biến nó thành một tảng băng mỏng.
Cuối cùng nó hoá thành nước trong tay anh.
Cô không biết điếu thuốc trong tay anh đã bị giẫm nát từ bao giờ, anh chìa một tay ra và hỏi cô: “Bây giờ cô lên đây được chưa?”
Tô Ly không đấu lại anh, cô vươn tay nắm lấy.
Tay của anh thật sự rất lạnh nhưng rất dài và có lực.
Tô Ly không tốn nhiều sức, cô bị anh kéo lên một đoạn.
Anh dùng một tay thì quá vất vả nên anh đã đưa tay còn lại qua.
Tô Ly cũng không nghĩ nhiều.
Cô tóm chặt lấy anh bằng cả hai tay và giẫm lên miếng đất nhô ra ở dưới chân.
Cô dùng sức để bước lên hai bước.
Trong quá trình đó cô bị trượt chân, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Anh nhanh tay lẹ mắt ôm cô vào lòng, dán chặt vào người đang đông cứng giữa không trung.
Lăng Diệu nhìn cái đầu đang dụi vào ngực mình.
Anh bỗng nhiên nhớ đến những hình ảnh hôm qua.
Anh vứt những tư tưởng lộn xộn sang một bên và nói: “Giữ chặt nhé.”
Mười ngón tay của Tô Ly siết chặt cánh tay của anh nhưng cô sợ mình sẽ kéo anh xuống hố lên cô không dám dùng sức để leo lên.
Cuối cùng cô phải dựa vào năng lực chống đỡ to lớn của anh để từ từ lên trên.
Trong toàn bộ quá trình Tô Ly luôn cúi đầu còn đôi chân của anh vẫn không hề di chuyển như thể bị đóng đinh tại chỗ.
Trọng tâm rất vững vàng.
Đến tận khi hai chân chạm đất Tô Ly mới có sức để giữ vững.
Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt mình.
Sau đó cô nhận ra họ đang trong tư thế ôm nhau mập mờ.
Một giây sau, cả hai người không hẹn mà cùng nhau buông tay.
Tô Ly nghiêng đầu sang một bên, bàn tay lôi kéo góc áo một cách mất tự nhiên.
Cô muốn tìm chủ đề nào đó để nói chuyện nhưng đã bị anh giành trước: “Cô không đi sao?”
Cô liếc anh một cái, không nói gì mà xoay người đi về phía trước.
Lăng Diệu nhìn bóng lưng của cô.
Anh cố ý đi chậm hơn vài bước nhưng chưa được bao lâu đã đuổi kịp bờ vai của cô.
Tô Ly tưởng anh muốn đi trước, cô nghiêng người sang bên trái nhưng anh lại kéo cổ tay cô và nhắc nhở: “Cô còn muốn đi qua đó à? Cô không nhìn thấy cái rãnh nhỏ ở dưới chân sao?”
Tô Ly vừa đạp một bước, quả nhiên cô thấy hơi trống rỗng.
Cô nghe lời xích lại gần anh và không hề để ý đến sự tiếp xúc khác thường giữa bọn họ.
Cô hỏi anh: “Sao anh biết rõ thế?”
Anh cười giễu cợt: “Nếu tôi không thể nhận ra thứ này, tôi sẽ không thể đi được một kilomet trong rừng.”
Mặc dù anh chỉ nêu ra ví dụ nhưng Tô Ly vẫn nhận ra sự khắc nghiệt đằng sau lời nói đó như thể đó là kỹ năng sinh tồn mà anh ta bắt buộc phải học để có thể sống được trên núi.
Tô Ly nhân cơ hội đó hỏi anh: “Tại sao anh lại lên núi?”
Đối phương không muốn trả lời.
Anh chỉ nhìn cô.
Tô Ly hừ lạnh.
Cô cũng chẳng hy vọng có thể hiểu rõ anh ngay lập tức.
Cô tiếp xúc với anh hơn một ngày nhưng anh không nói nhiều nên không phải dạng người đơn giản.
Cô không thể dùng tiêu chuẩn của mình để áp đặt lên anh.
Hai người cùng nhau sánh bước, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Họ xuống đến đường núi, anh đột nhiên bình tĩnh nói: “Lần sau cô đừng bất chấp theo dõi người khác.”
Tô Ly nhíu mày nhìn xuống dưới đất.
Mặc dù đó là sự thật nhưng cô sẽ không thừa nhận thẳng thắn.
Cô vẫn chưa nghĩ ra phải phản bác thế nào, đối phương đã ngăn cô lại và nói: “Nếu cô muốn biết tôi mặc quần lót màu gì, sau này cứ hỏi thẳng tôi.”
Anh nói xong thì đi về phía trước, bỏ lại Tô Ly đang nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
Khương Tiến đã giải quyết ổn thoả những vấn đề của xe.
Anh ta dựa vào thành cửa ngắm phong cảnh dưới vách đá.
Tiểu Hắc ngoan ngoãn ngồi xổm ở một bên và cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh.
Sau khi nó thấy Lăng Diệu trở lại, nó nhiệt tình vẫy đuôi và chạy về phía anh.
Khương Tiến quay đầu lại thấy Lăng Diệu, sau lưng anh còn có Tô Ly.
Anh ta nói: “Tôi nói rồi mà, nháy mắt đã không thấy cô đâu, cô đi theo cậu ta làm gì?”
Lăng Diệu thay cô trả lời: “Đi đào hố.”
Tô Ly trừng mắt nhìn anh.
Cô đến trụ xi măng bảo vệ cách đó một thước và dựa vào.
Cô nhẹ nhàng xoa cổ tay.
Lúc nãy cô ngã xuống hố bị thương nên vẫn còn đau.
Khương Tiến tinh mắt nhận ra điều đó.
Anh ta suy đoán và nói đùa một cách mơ hồ: “…Đào hố xong chắc vẫn còn sức làm chuyện khác nhỉ?”
Tô Ly nhận ra suy đoán lệch lạc của anh ta.
Cô lặng lẽ nhìn người thứ ba.
Anh đang ngắm nhìn bầu trời như thể anh là người ngoài cuộc ngoảnh mặt làm ngơ cuộc trò chuyện của họ.
Bỗng nhiên cô nổi lên tâm tư ác độc, cố ý làm người khác suy nghĩ lung tung.
Cô trả lời Khương Tiến: “Đúng vậy.
Tôi không ngờ thể lực của anh ta lớn như thế.”
Khương Tiến trợn tròn mắt: “…Con bà nó!”
Ngay sau đó anh ta nhìn thẳng vào Lăng Diệu nhưng không hề xác nhận lại.
Vẻ mặt phong phú của anh ta có thể hình dung bằng nột câu: Tôi không ngờ cậu là loại người đấy.
Lần này Tô Ly nhìn sang một cách quang minh chính đại, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác.
Thế nhưng đối phương bình tĩnh hơn cô rất nhiều, anh không bị ảnh hưởng bởi lời đồn bừa bãi của cô.
Anh chớp mắt nhìn Khương Tiến và lạnh lùng nói: “Đứng đấy làm gì? Lên xe đi!”
Khương Tiến nhấc chân về ghế phụ.
Lúc bỏ đi anh ta còn đấm loạn xạ lên ngực Lăng Diệu: “Cậu đúng là đồ cầm thú… Bao giờ xuống núi thì đi giải toả đi.”
Hình như Lăng Diệu không thèm để ý.
Anh đáp lại anh ta một câu: “Cậu quản tốt chuyện của cậu trước đi.”
Tầm mắt của Tô Ly dừng lại giữa hai người đàn ông.
Cô đột nhiên cảm thấy tất cả đàn ông đều giống nhau.
Đối với họ, những thứ tươi mới không bao giờ lỗi thời.
Cô chỉ dùng một câu nói dối đã bóc trần bản chất thật sự của họ.
Lúc Lăng Diệu đến cửa xe, anh cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang chiếu thẳng lên người anh.
Anh thản nhiên đón nhận nó.
Anh không quan tâm cô đang nghĩ gì.
Anh thúc giục: “Cô không lên xe à? Đêm nay cô muốn ngủ ngoài trời sao?”
Tô Ly di chuyển ánh mắt sang một bên.
Cô nhìn bức tường cao chót vót đối diện trụ xi măng bảo vệ.
Cô cố ý không đếm xỉa đến anh.
Sau đó cô lướt qua rừng cây rậm rạp bị bao phủ bởi tuyết trắng ở dưới vách núi.
Đợi mọi người lên xe hết cô mới mở cửa vào.
Cô đóng cửa lại và ngồi yên tại chỗ.
Lăng Diệu chuẩn bị khởi động xe.
Tô Ly tập trung suy nghĩ, đột nhiên cô nghĩ đến việc gì đó.
Cô hỏi thăm: “Mùa đông ở đây có lá phong không?”
“Không có.” Lăng Diệu bác bỏ xong thì thấy hơi kỳ lạ: “Cô hỏi chuyện đó làm gì?”
Tô Ly lập tức nhíu mày.
Cô vỗ lên lưng ghế phía trước và nói: “Anh đợi một lát.”
Lăng Diệu đạp phanh.
Anh không hiểu cô lại có ý tưởng kỳ quặc gì.
Khương Tiến quay đầu lại chỉ thấy Tô Ly không nói gì cả mà mở cửa xuống xe.
Anh ta nghi ngờ nhìn xung quang: “Cô ra ngoài làm gì?”
Lăng Diệu nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ.
Anh thấy người nào đó cứ lặp đi lặp lại tư thế lúc còn ở bên ngoài.
Cô dò xét bên dưới vài lần, chưa được năm giây cô đã nhoài người về phía xe và nghiêm túc nói với bọn họ: “Các anh xuống đây xem thử đi.”
“Xem cái gì?” Khương Tiến vừa cởi dây an toàn vừa tò mò hỏi.
Lăng Diệu đỗ xe lại, nhanh chóng mở cửa xe ra và đến bên cạnh Tô Ly.
Anh nheo mắt nhìn theo góc độ của cô.
Không lâu sau tầm mắt của anh đã cố định giữa một vòm cây cổ thụ đan xen.
Phía dưới đám cây là một mảng đỏ chói lọi, đột nhiên trở lên rõ ràng với đống tuyết xung quanh.
Tô Ly nhìn anh một cách dè dặt, cô thử xác nhận lại: “Anh phát hiện ra thứ gì?”
Lăng Diệu di chuyển tầm nhìn.
Anh tiếp tục ngắm nghía xung quanh khu vực phía dưới và từ từ nhíu mày lại.
Anh đè thấp giọng và nói: “Không bình thường.”
Khương Tiến cũng nhoài người về phía trước.
Anh ta đưa ra một phán đoán sơ bộ khiến người ta sợ hãi: “Không phải là máu chứ?”
Lăng Diệu không đưa ra kết luận.
Anh xoay người đi về phía xe.
Tô Ly quay đầu nhìn anh.
Lúc anh trở lại đã cầm theo một cái ống nhòm.
Anh tiếp tục nhìn theo vị trí cũ.
Khương Tiến đứng bên cạnh hơi sốt ruột: “Thế nào rồi?”
Lăng Diệu chỉ nhìn một lát đã bỏ ống nhòm xuống.
Anh đưa cho Khương Tiến, vẻ mặt hơi trầm xuống: “Có người nằm ở đó, mất máu quá nhiều.”
Vốn dĩ Tô Ly chỉ đoán một cách mơ hồ.
Sau khi anh xác nhận, cô đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Cô vô thức lôi điện thoại di động ra và hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải báo cảnh sát sao?”
Lăng Diệu ngăn cô lại: “Có kẽ đội tìm kiếm đang ở gần đây, tôi sẽ báo cáo với họ.”
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra và tránh sang một bên.
Tô Ly hít thật sâu.
Cô quan sát sắc mặt của Khương Tiến, anh ta cũng lộ vẻ nặng nề giống cô.
Khương Tiến bỏ ống nhòm xuống.
Anh ta thở dài thương tiếc và đưa nó cho cô: “Cô nhìn không?”
Tô Ly lắc đầu: “Không cần.”
Khương Tiến nhìn cô: “Cô sợ chứ gì?”
Tô Ly không nói gì
Khương Tiến còn nói: “Đây là chuyện thường thấy ở trong núi nhưng chỗ này có rất nhiều người chết oan.”
Tô Ly xoa bàn tay để làm ấm: “Có thể cứu được không?”
Khương Tiến nhìn ra bên ngoài rồi lắc đầu: “Trông có vẻ đã chảy hết máu rồi, còn bị tuyết đóng băng.
Tôi đoán người đó sẽ mất mạng.”
Tô Ly siết chặt nắm đấm.
Cô nghiêng đầu nhìn địa hình nơi vách đá.
Ngoại trừ con đường kéo dài về phía đối diện mà họ đang đi, đại đa số đều là vách đá hiểm trở.
Cô dò xét một lát rồi hỏi: “Người đó té xuống từ đâu?”
“Có lẽ người đó không ngã xuống vì tai nạn đâu.” Lăng Diệu nói chuyện điện thoại xong thì đi tới.
Anh phân tích: “Không có chuyện rơi tự do mà lại rơi xuống giữa tàng cây được.”
Khương Tiến trả lời theo kinh nghiệm: “Rõ ràng người đó bị hại.”
Tô Ly hỏi: “Nếu người ta bị người khác đẩy xuống thì sao?”
“Chuyện đó cũng rất khó xảy ra.” Lăng Diệu tiếp tục suy đoán: “Thông qua tình trạng vết máu có thể thấy chuyện này mới xảy ra không bao lâu.
Những khu cực xung quanh cũng không có dấu hiệu có kẻ khác qua lại.”
Tô Ly không ngờ tình hình phức tạp như thế.
Cô hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Có đuổi theo họ không?”
Lăng Diệu nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Ly không biết tại sao khi cô đối diện với anh mắt ấy cô lại có thể đưa ra một đáp án mơ hồ.
Sự trùng hợp rõ ràng như thế nhưng cô không có chứng cứ.
Cô tin anh cũng đoán được.
Lăng Diệu không nói rõ, anh chỉ nói: “Chúng ta chưa thể xác định người đó chết chưa, còn hy vọng thì phải cứu.
Cảnh sát sẽ lập tức đến đây.
Bây giờ chúng ta cũng phải xuống đó.
Thời gian không còn nhiều nữa, mau lên xe đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...