Sang đến buổi chiều, bầu trời u ám giăng đầy mây đen, tuyết rơi xào xạc, nhiệt độ cũng đột ngột giảm xuống.
Tô Ly thu hồi ánh mắt đang thăm dò bên ngoài cửa sổ.
Cô thầm nguyền rủa cái thời tiết quỷ quái cứ nói đến là đến, suýt chút nữa cô đánh lệch tay lái.
Cô điều chỉnh lại hơi thở rồi một lần nữa siết chặt vô lăng và nhìn chằm chằm chiếc xe Van* màu trắng cách đó năm mươi mét.
*Xe van được trang bị đặc biệt được sử dụng bởi các đài truyền hình như các trường quay di động.
Dịch vụ bưu chính và các công ty chuyển phát nhanh sử dụng xe van lớn để chuyên chở bưu phẩm.
Ở ghế sau của chiếc xe, Tiểu Đao giơ máy quay phim lên và thì thầm nhắc nhở: “Chị Ly, qua cây cầu lớn chúng ta sẽ rời khỏi Bắc Phụng.”
Tô Ly liếc ứng dụng chỉ đường, bọn họ đã đến ranh giới của thành phố Dương Lâm.
Bất giác, bọn họ đã chạy xe gần hai tiếng đồng hồ nhưng chiếc xe phía trước vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Tô Ly dần dần không làm chủ được tâm trạng nhưng cô nghĩ đến việc mình lái xe xa như vậy nên vẫn kìm nén và tiếp tục kiên nhẫn, duy trì tinh thần để lần theo dấu vết.
Nếu những ngày qua cô không vội vàng xoay sở tiền thuê mặt bằng năm sau thì cô nghĩ có lẽ bây giờ mình đang ở văn phòng hoặc cùng bạn bè tụ tập đi ăn lẩu chứ không phải ở trên một tuyến đường liên tỉnh vắng vẻ và chẳng có thứ gì ăn để liều mạng bám theo một ngôi sao tai tiếng hạng nhất suốt một quãng đường dài.
Gần đây công việc làm ăn của văn phòng hơi ảm đạm, tỷ suất đi công tác của đoàn người không cao.
Vốn dĩ Tô Ly muốn cho nhân viên tranh thủ thời gian để nghỉ phép nên cô nói sẽ phát lương sớm nhưng không hiểu sao lại vấp phải vấn đề tiền thuê mặt bằng hàng năm.
Hai mặt đều cần tiền khiến cô uể oải.
Mấu chốt là ông chủ không chịu cho cô kéo dài thời hạn.
Cho nên khi Tô Ly nhận được tin tức nóng hổi từ quần chúng đã trực tiếp kéo người quay phim là Tiểu Đao lên xe và phấn khởi đuổi theo.
Trước đó, Tô Ly đã ghi lại biển số xe và thủ sẵn ở một trạm thu phí trên đường cao tốc.
Kết quả đúng như cô dự đoán khiến cô hăng hái hơn, lập tức để Tiểu Đao thực hiện quay phim và tự mình lái xe đuổi theo.
Bạn phải biết rằng, trong nghành này những tin tức đặc biệt có liên quan đến chuyện bát quái của minh tinh nổi tiếng có giá trị không hề nhỏ, hơn nữa còn có video theo dõi của Thiết Tranh Tranh.
Tô Ly nghĩ nếu cô có thể lấy lấy trọn vẹn tin tức như dự đoán của mình rồi bán lại cho người khác thì cô không chỉ bù được tiền thuê mặt bằng còn có thể thanh toán chi phí đi lại cho nhân viên.
Lúc ấy cô chỉ nghĩ điều đó thật tuyệt nhưng lại không ngờ chiếc xe này đi xa đến thế.
Qua cầu, bọn họ chạy thêm một đoạn nữa.
Thỉnh thoảng Tiểu Đao lại lo lắng nói: “Nếu chúng ta cứ chạy tiếp thì lúc về không đủ xăng đâu.”
Tô Ly không lên tiếng.
Thoáng chốc cô thấy chiếc xe kia đã quẹo phải vào một lối rẽ và lái vào một trạm xăng ở gần đó.
Cô vội vàng bật xi nhan và bám sát phía sau.
Có không ít ô tô đang xếp hàng chờ đổ xăng, Tô Ly định tìm một khoảng trống để chen vào hàng nhưng không thể làm gì khác vì những chiếc xe này đã dính sát vào nhau, ngay cả một kẽ hở cho một người chen vào cũng không có.
Cô giảm tốc độ, chú ý tới chiếc xe ở trung tâm.
Cuối cùng cô rẽ tay lái để chiếc xe hơi nghiêng ra khỏi hàng tạo cho Tiểu Đao một góc quay lén tốt hơn.
Tiểu Đao giơ máy quay lên và nghiêm túc chờ đợi, cậu ta sợ mình sẽ bỏ sót những hình ảnh mấu chốt.
Tô Ly mím môi nhìn ứng dụng dẫn đường để nghiên cứu lộ trình tiếp theo.
Tiểu Đao đợi thật lâu vẫn chưa quay được gì thú vị, cậu ta không nhịn nổi hỏi Tô Ly: “Chị, chị nói xem tại sao hai người này lại thông đồng với nhau? Bọn họ chênh nhau mười năm tuổi đấy.”
Tô Ly vặn chai nước và chậm rãi uống một hớp: “Em không xem tin tức giải trí hả? Người đàn ông đó có xì căng đan với nữ diễn viên trẻ tuổi cũng chẳng phải lần một lần hai, mỗi lần đều vì một bộ phim.” Cô nói xong thì quay đầu dặn dò: “Bao giờ về thì cắt bỏ đoạn chị nói đi nhé.”
Tiểu Đao nhận lệnh gật đầu, cậu vừa cười vừa nói: “Đàn ông bọn em không quan tâm đến những chuyện bát quái.
Trước kia chị từng làm về giải trí nên đương nhiên chị hiểu biết hơn em.”
Tô Ly lắc đầu: “Nếu không phải vì tiền thì chẳng ai thích quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác.”
Tiểu Đao đi theo Tô Ly rất lâu, cậu biết cô đặt trọng tâm vào đâu.
Cậu từng đề nghị Tô Ly giữ lại tin tức, tạo một tài khoản công khai trên mạng rồi đăng nó lên, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra một làn sóng nóng hổi để kiếm thêm lượt truy cập.
Ngày nay, lưu lượng truy cập trên internet chính là tiền, làm gì có ai không sống bằng tiền cơ chứ.
Nhưng Tô Ly chưa bao giơg nghĩ đến phương diện ấy.
Cô không quên mình đang điều hành một văn phòng thám tử tư chứ phải chó săn mỗi ngày đều săn đuổi minh tinh.
Cô chỉ làm loại việc này vào những lúc cô thiếu hụt vốn.
Khi lấy được tin tức cô sẽ bán ngay và không dây dưa với nó nữa.
Tóm lại, nói một cách vẻ vang thì nó cũng tương tự với công việc của thám tử tư còn nói khó nghe là lén lút theo dõi.
Đôi khi Tô Ly nghĩ mình hao tổn tâm huyết như vậy chỉ để theo dõi người khác, song song với việc mang về tin tức có giá trị lớn thì kết quả cô đạt được thứ gì tốt đẹp? Có lẽ cô còn tự chán ghét bản thân.
Vào lúc cô tỉnh táo hơn một chút thì chiếc xe phía trước đột nhiên di chuyển.
Cô lái theo sau một đoạn rồi dừng lại.
Sau đó, cô thấy nữ minh tinh vừa được nhận giải diễn viên được yêu thích nhất và trợ lý của cô ta xuống xe, bọn họ đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh trạm xăng.
Nữ minh tinh đội mũ lưỡi trai phiên bản giới hạn, đi bốt cao cổ và đeo một cái kính râm bản to.
Hình tượng đẹp đẽ và khí chất vô cùng nổi bật.
Máy quay của Tiểu Đao di chuyển theo bước chân của cô ấy, đúng lúc đối phương quay đầu lại, cậu nhanh chóng đổi sang chế độ quay cận cảnh.
Một lát sau, nữ minh tinh ra khỏi cửa hành tiện lợi, trợ lý của cô ta xách một cái túi to vật vã chạy theo sau.
Sau khi bọn họ trở về xe, chiếc xe kia cũng rời khỏi trạm xăng.
Tô Ly đến chậm hơn một bước nên cô phải dừng lại lâu hơn, đợi đến khi xe của mình được đổ đầy xăng và chuẩn bị rời đi thì có một chiếc Buick màu đen chặn giữa lối ra.
Tô Ly không đi qua được, cô vừa bấm còi nhắc nhở vừa nghĩ xem họ đã mất bao nhiêu thời gian rồi, nếu cứ kéo dài như vậy thì rất khó để đuổi kịp bọn họ.
Nhưng người trong chiếc xe đó giống như kẻ điếc, không hề có dấu hiệu di chuyển.
Đèn ở đuôi xe vẫn sáng, phía sau cửa kính là một tấm giấy bạc dường như họ cố ý dùng nó để che lại.
Tô Ly bấm còi một lần nữa.
Lần này có người bước xuống xe.
Đó là một gã mập mạp cắt đầu húi cua.
Vừa xuống xe gã đã nhổ nước miếng xuống mặt đất.
Tô Ly chịu đựng cảm giác buồn nôn, nhíu mày nhìn gã.
Vốn dĩ cô tưởng gã có chuyện gì đó nên mới tạm thời xuống xe nhưng không ngờ hắn lại nhìn nhìn chằm chằm vào xe của Tô Ly và đi thẳng đến đó.
Tô Ly căng thẳng, cô nghĩ chắc vừa nãy cô vẫn chưa đâm phải xe của bọn họ đâu.
Người đàn ông đầu húi cua đứng bên cạnh cửa sổ xe của Tô Ly, gã nắm chặt tay rồi gõ nhanh lên cửa, dùng sức lực như thể muốn đập vỡ cửa kính.
Tô Ly không khỏi đau lòng cho cái xe của mình, cô hạ một nửa cửa kính xuống và miễn cưỡng chào hỏi: “Anh trai này, có chuyện gì thế?”
Gã híp mắt nhìn cô từ trên cao xuống và khẽ hỏi: “Người đẹp, xe cô định đi đâu thế?”
Tô Ly không biết gã muốn gì, cô đang sốt ruột lên đường đành mỉm cười và nói: “Tôi đến thành phố Dương Lâm, tôi không biết đường nên phải chạy theo xe của bạn ở phía trước.”
Người đàn ông đầu húi cua có vẻ không tin lời giải thích của cô, cơ thịt dưới mi mắt hơi giật giật tỏ vẻ khinh thường.
Gã nghiêng đầu nhìn vào bên trong với vẻ không thân thiện lắm: “Thật không? Sao thằng nhóc kia cứ cầm máy quay thế?”
Tô Ly quay đầu nhìn Tiểu Đao, Tiểu Đao đã giấu thiết bị ở phía dưới.
Cô lại quay qua giải thích với gã đàn ông kia: “Chúng tôi phải quay chương trình truyền hình trực tiếp.
Cậu ta là thực tập sinh, phải cầm máy để luyện tay.”
Sau khi nói xong cô không có tâm trạng để lề mề với gã nữa, dùng tính khí tốt lành nhất để xin xỏ: “Anh có thể cho chúng tôi qua được không? Nếu trễ giờ chúng tôi sẽ bị trừ lương.”
Gã đàn ông đầu húi cua nhìn cô một cách đầy nghi hoặc, như thể gã đang cố phân biệt xem cô nói thật hay nói dối.
Gã cứ đứng ở bên cạnh, bàn tay đặt vào khe hở trên cửa kính để cô không đóng lại được, dáng vẻ không dễ dàng bỏ qua.
Tô Ly không hiểu gã muốn gì, lại nghĩ đến việc quản lý trạm xăng không làm tốt công việc của mình để mặc cho chiếc xe ngang ngược này cản trở ở phía trước.
Lúc đó, những tiếng còi xe sốt ruột ở phía sau cũng bắt đầu vang lên.
Gã đầu húi cua thấy thế dùng tay ra hiệu cho dàn xe phía sau ý là để đối phương đi trước, sau đó trừng mắt với Tiểu Đao và nói chuyện bằng giọng uy hiếp: “Thằng nhóc kia, đưa máy quay đây để tao xem bên trong có cái gì?’
Tô Ly có dự cảm xấu nhưng cô không thể nói dự cảm ấy là gì.
Tạm thời cô vẫn không biết gã muốn gì, điểm mấu chốt là thời gian bị trì hoãn lâu như vậy, rất khó để bắt kịp chiếc xe kia.
Xem xét tình huống trước mắt cô nghĩ vẫn lên rút lui cho an toàn, cứ mặc kệ cái tin tức ngớ ngẩn không có căn cứ đó trước rồi nói sau.
Tô Ly không để ý tới gã nữa, bình tĩnh ấn nút đóng cửa sổ.
Gã đầu húi cua thấy tay mình sắp sửa bị kẹp thì kết luận trong lòng bọn họ có tật giật mình, nhất thời gã không khống chế được lập tức lại gần xe để ngăn lại.
Gã nhanh chóng thò tay vào áo khoác móc ra một vật đen thùi lùi và đưa vào khe hở mà Tô Ly chưa kịp đóng lại dí thẳng lên trán cô.
Không khí đột nhiên đóng băng, vài bông tuyết mang theo gió lạnh luồn vào khe hở khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Gần như cùng lúc, Tiểu Đao ở ghế sau hét lên nhắc nhở: “Chị Ly!”
Cuối cùng cửa kính không thể khép lại được, nó bị một ống đen ở giữa chặn lại.
Chiếc xe bất động tại chỗ, không biết nó hỏng hay là muốn ở lại để giằng co với gã đàn ông kia.
Tô Ly cảm thấy mình đang run rẩy, cô không dám nhìn nhưng cô biết nó là gì.
Đầu óc lập tức trống rỗng, đôi tay đang cầm vô lăng mềm nhũn và yếu ớt nhưng cô vẫn cố gắng siết chặt.
Sau đó cô liếc thứ kia một cái và ngẩng đầu đối mặt với gã đàn ông đầu húi cua, cố nặn ra một nụ cười gượng ép: “Anh trai à.”
Gã đàn ông khịt mũi khinh thường, thấy việc hù dọa của mình đã thành công, gã càng lấn tới đè thấp giọng uy hiếp: “Tắt máy đi.”
Tô Ly không rời mắt khỏi gã, cô dùng tay về số.
Ngay sau đó gã gõ lên cửa sau: “Mở cửa ra.”
Tô Ly bấm mở khóa và không dám nhúc nhích.
Gã đàn ông đầu húi cua vô cùng cảnh giác, gã nhìn xung quanh không có vấn đề gì mới dùng một tay mở cửa xe, đợi đến khi bước một chân lên xe gã mới thu hồi cánh tay đang uy hiếp Tô Ly lại, chui vào ghế sau rồi đóng sầm cửa lại.
Một phần tử vô cùng nguy hiểm ở trong xe nên bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Gã đàn ông đầu húi cua chiếm gần hết không gian ở ghế sau, hắn nhắm thẳng họng súng lên người Tiểu Đao, lợi dụng cậu ta để uy hiếp Tô Ly: “Trước hết cứ tấp xe vào lề cho người phía sau đi qua.”
Tô Ly khởi động xe một lần nữa, lúc này đối phương lại nói thêm một câu: “Bắt đầu từ bây giờ đừng có giở trò quỷ với tao, thứ đồ chơi này không có mắt đâu.”
Tô Ly không giở trò, đầu óc của cô vẫn đang quay cuồng với tốc độ cao.
Sau khi tấp xe vào một lề, Tô Ly ngẩng đầu lần nữa thì phát hiện chiếc xe chặn giữa lối ra đã biến mất.
Cô dần dần sắp xếp lại một ít manh mối, có lẽ người trên xe không có quan hệ gì với hai minh tinh kia, thế mục đích của bọn họ là gì?
Gã đầu húi cua sợ xảy ra sơ suất, đợi Tô Ly đỗ xe xong gã bắt cô và Tiểu Đao giao điện thoại di động ra.
Lúc Tô Ly móc điện thoại di động ra thì mò thấy một vật cứng nho nhỏ trong túi quần, cô đoán được nó là gì nên đã cất nó vào trong.
Gã đầu húi cua cho rằng mình đã kiểm soát được tình thế, chính thức tiến vào chủ đề.
Gã chất vấn: “Tại sao bọn mày lại đi theo xe bọn tao suốt một đoạn đường?”
Tô Lý hồi tưởng lại, mình đã gặp chiếc Buick màu đen ở giữa đường cao tốc và nó thật sự luôn ở phía trước xe của cô.
Tiểu Đao lập tức giải thích: “Chúng tôi không đi theo các anh, chúng tôi đi theo một chiếc xe Van màu trắng.”
Gã đầu húi cua không tin, chìa tay muốn xem chứng cứ.
Tô Ly ra hiệu cho Tiểu Đao: “Cho anh ta xem.”
Tiểu Đao lập tức lôi máy qua ra đưa cho gã.
Gã đầu húi cua là một kẻ thô lỗ, chân tay vụng về nên không biết làm gì, gã nóng nảy kéo cổ áo Tiêu Đao ra lệnh cho cậu ta: “CMM, mày muốn đánh lạc hướng à, mau cầm về rồi phát lại cho tao.”
Tiểu Đao bị uy hiếp buộc phải cầm về rồi nhanh chóng nhấn phát lại.
Cậu tua đi tua lại toàn bộ quãng đường, sau đó chỉ cho gã biết chiếc xe mục tiêu trong video.
Trong lúc đó, Tô Ly đã lấy son môi của của mình ra và nghịch trên tay.
Gã đầu húi cua nhìn chằm chằm máy quay, xem qua loa được một lần thì điện thoại của gã reo lên.
Người gọi điện tới là đồng bọn của gã, có lẽ là hỏi thăm tình hình.
Gã đầu húi cua thành thật báo cáo lại.
Đối phương nói thêm cái gì đó còn gã thì vâng dạ đáp lời.
Sau khi cúp điện thoại, gã đầu húi cua đột nhiên đổi giọng.
Gã nói chỉ cần xóa toàn bộ đoạn phim thì có thể thả bọn họ ra.
Tô Ly nghĩ mọi chuyện không đơn giản như thế nhưng vẫn bảo Tiểu Đao xóa nó đi.
Hôm nay quả thật bọn họ không nên ra ngoài.
Gã đầu húi cua nhìn đoạn phim bị xóa đi không có ý kiến gì với máy quay phim nữa.
Gã bắt đầu ra lệnh cho Tô Ly: “Lái xe đi.”
Tô Ly khởi động xe rẽ ra đường lớn.
Trong lúc chú ý đến dòng xe đang chạy, cô nhìn về phía gương chiếu hậu và hỏi: “Đi đâu?”
“Mày cứ lái đi, tao sẽ nói với mày phải lái thế nào.
Chỉ cần mày có đầu óc, đến nơi tao sẽ thả bọn mày ra, nếu không…” gã đầu húi cua vừa nói vừa đùa nghịch với khẩu súng để diễu võ dương oai.
Tô Ly làm theo lời gã, cô rẽ vài lần.
Cô hoàn toàn không biết gì về nơi này, ứng dụng chỉ đường bị đóng lại cho nên cô không biết mình đang ở đau.
Cô chỉ cảm thấy con đường phía trước đã bắt đầu trở nên dốc hơn và có nhiều ổ gà ổ vịt.
Xung quang mọc lên rất nhiều bụi cây, độ cao của địa hình cùng đột ngột thay đổi.
Cô nhớ mang máng lúc trước cô có nghiên cứu bản đồ và nhìn thấy một vùng núi rộng ở gần đó.
Nếu bọn họ bỏ lỡ đường hầm dài xuyên qua ngọn núi – con đường mà bọn họ nhất định phải đi qua để vào Lâm Thành và đi vài vòng dọc theo sườn núi thì cô có thể lờ mờ đóa ra mình đang đi trên một con dốc thoải để tiến lên núi.
Còn cách một đoạn nữa mới đến khúc cua tiếp theo, Tô Ly do dự nói: “Tôi không thể lái xe trên đường núi.”
Đây là sự thật.
Cô sợ độ cao.
Lúc đang lái xe mà nhìn xuống thì giống hệt như muốn đòi mạng cô vậy.
Vả lại nơi đây quá vắng vẻ, có lẽ nó không phải là con đường mà mọi người thường hay lên núi.
Ngoài ra, tuyết rơi càng lúc càng nhiều nên càng ít cơ hội để tìm đường chạy trốn.
Gã đầu húi cua nghe cô nói xong thì càng đắc ý, gã ép buộc cô: “Mày chỉ cần lái về phía trước thôi.”
Tô Lý nghiến răng, cô mượn việc chiếc xe đang rung lắc để lặng lẽ giảm tốc độ định kéo dài thời gian để nghĩ ra kế sách mới.
Không biết có phải cô mệt mỏi vì lái xe nên sinh ra ảo giác hay không? Khi Tô Lý lái thêm được một đường ngắn, cô đột nhiên phát hiện phía trước có người.
Hai bên đường là những bụi cỏ dại mọc um tùm, địa hình phía trước hơi thấp, những bụi cỏ rậm rạp và cao ngất rất hợp để ẩn náu.
Cô nhìn xuyên qua kẽ hở của bụi cỏ, thật ngạc nhiên khi có một chiếc xe việt dã màu đen đang đỗ ở đó.
Tô Ly có thị lực rất tốt, mặc dù cách đó khá xa nhưng khi cô nheo mắt lại vẫn có thể nhìn thấy những dòng chữ được in trên thùng xe.
– Đội cứu hộ Vân Nam –
Hình minh họa cho chú thích.