Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Dù là nửa đêm nhưng nhóm chat lớp cấp ba vẫn rất náo nhiệt. Tần Ca đang ngủ, Bạch Khải Gia một tay ôm cô, một tay đọc tin nhắn, nhóm cú đêm bị một câu của Trương Tiểu Hải kích thích phải ngoi lên mặt nước.
Các đồng chí, ngày mai sẽ có nhân vật thần bí xuất hiện, hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt!
Hotboy của tớ cũng đến à?
Lần trước cũng đến rồi, còn nhân vật thần bí nào nữa?
Trương Tiểu Hải nhắn tin riêng cho Bạch Khải Gia: Lão Bạch, tớ vẫn không tin được đó là sự thật.
Bạch Khải Gia không trả lời, thật ra anh cũng không ngờ sẽ dễ dàng thế. Nhưng Tần Ca chỉ gật đầu rồi nói: “Em mệt rồi, ngủ ngon.”
“Không phản đối hả?”
Bạch Khải Gia cúi xuống hôn nhẹ lên mặt cô, thấy Trương Tiểu Hải hỏi: Cậu ấy có khỏe không?
Rất khỏe.
Nhà hàng của Trương Tiểu Hải giống y hệt con người anh chàng, rất rực rỡ náo nhiệt, Bạch Khải Gia nắm tay Tần Ca đứng ở cửa, hỏi cô: “Em sẵn sàng chưa?”
Hôm nay Tần Ca rất khác biệt, cô biến mất ba giờ, đến khi anh đến đón thì cô đã thay đổi hoàn toàn. Trên người không hề có một chút xíu hồng nhạt mà là một chiếc váy len màu kem, buông tóc, sửa lông mày và tô son.
Cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên, giải thích: “Em muốn chính thức thôi mà.”
Cô trong mắt anh đột nhiên từ một cô học sinh cấp ba vĩnh viễn không trưởng thành biến thành dáng vẻ cô nên có. Nếu không bị bệnh thì cô chắc hẳn sẽ như thế này, mặc váy đi giày cao gót, đi trên đường sẽ có nhiều người chú ý. Cô sẽ có mối quan hệ bình thường như bao người, ngày nghỉ sẽ đi chơi cùng bạn bè, ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ sẽ rất chán nản nhưng sẽ cố gắng hoàn thành công việc của mình, cuối năm nhận tiền thưởng, tham gia họp lớp hàng năm, có lẽ còn biểu diễn văn nghệ nữa.
Tần Ca hỏi: “Không đẹp hả?”
Anh lắc đầu nói: “Em mặc gì cũng đẹp hết.”
***
Trương Tiểu Hải đã lén báo mọi người đến sớm, cho nên trong phòng đã chật kín người, nhét đầy ba bàn, xem như cũng đến đông đủ một lần. Một đám người còn chưa ăn cơm, liền náo loạn đòi uống rượu, bên cạnh Trương Tiểu Hải để hai chỗ trống, hôm nay anh không dám uống nhiều, sợ nói gì sai.
Nhân viên dẫn người vào, cả phòng nhất thời im lặng, tất cả đều nhìn cô gái bên cạnh Bạch Khải Gia, cô gần như không thay đổi, vẫn là mơ ước thời học sinh của những người đàn ông ngồi đây.
Nhưng… vì sao Bạch Khải Gia cậu lại nắm tay nữ thần của chúng tôi?
Mọi người xung quanh Trương Tiểu Hải cúi đầu nói một tiếng: “Không phải chứ!”
Tần Ca đứng tại chỗ chào mọi người: “Chào mọi người.”
Trên mặt thì không thấy gì nhưng lòng bàn tay cô đã ra đầy mồ hôi, chân cũng run run, âm cuối còn bị vấp.
Không khí bỗng chốc chuyển biến, như là đun sôi một nồi nước rồi thả từng viên sủi cảo vào, Trương Tiểu Hải lệ nóng lưng tròng: “Lớp trưởng đại nhân, qua tuổi thiếu niên cuối cùng cũng tìm được tổ chức rồi!”
Các bạn nam sôi nổi xông ra, vây quanh Tần Ca, mỗi người một câu, Tần Ca đều nghe thấy rõ, đều là nói nhớ cô. Có bạn nữ kéo cô vào phe mình, nói: “Tần Ca, chúng ta ngồi cạnh nhau đi.”
Tần Ca nhìn tay mình, bạn nữ mặt tròn đang kéo tay cô đặc biệt thân thiết.
Trước khi tới cô đã suy nghĩ rất nhiều, đương nhiên cũng ảo tưởng ra tình huống này.
Không ngờ thật sự là như vậy.
Bạch Khải Gia mặc kệ đám con trai truy hỏi mà đi theo Tần Ca vào ngồi bên nữ, thấy bạn nữ mang thai lúc trước bây giờ bụng đã tròn vo, anh nói bên tai Tần Ca: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
Tần Ca nhìn theo, cô bạn kia đỡ thắt lưng đi tới, giữ chặt tay Tần Ca đặt trên bụng, nói: “Cậu sờ xem, nó đạp đấy.”
Sau đó, Tần Ca liền cảm thấy lòng bàn tay bị đạp một cái. Cô tròn mắt, quay đầu tìm Bạch Khải Gia, anh cười ôm lấy vai cô, cô bạn kia nói: “Nó rất nghịch ngợm.”
Tần Ca lưu luyến thu tay về, ánh mắt dừng trên mặt từng người, có người già đi, có người béo lên, thậm chí có người thay đổi hoàn toàn, không còn như năm xưa, và đương nhiên cũng có người không hề thay đổi.
Thời gian như quay lại thời cấp ba, cô có thể gọi tên từng người.
Bữa ăn bắt đầu, theo sắp xếp của Trương Tiểu Hải, bên trái Tần Ca là Bạch Khải Gia, bên phải là Trương Tiểu Hải, các bạn nam thèm khát vô cùng. Trương Tiểu Hải cười lớn, rót sữa lạnh vào ly của Tần Ca, cô ngoan ngoãn uống sữa tươi, liếc Bạch Khải Gia bị người khác chuốc rượu nhưng dưới bàn vẫn nắm tay cô, lòng bàn tay nóng như lửa.
***
Tăng hai đi karaoke, trong phòng mờ mờ tối, Bạch Khải Gia không chịu nổi nữa, phải tựa vào vai cô nghỉ ngơi. Anh bỗng nhớ ra cái gì, hỏi cô: “Em đã bao giờ đi hát chưa?”
Tần Ca gật đầu, trong phòng ồn ào cô phải ghé sát vào tai anh nói, mỗi một lời đều thổi vào vành tai anh: “Em đi cùng bố mẹ.”
Bạch Khải Gia nhướn mày, cô lại nói tiếp: “Hát hò rất tốn thể lực. Lần nào cũng thế, chưa hết giờ nhưng bố em đã kêu đói, rồi đi ăn một mình.”
Cô nói xong lại nhếch môi cười.
Bạch Khải Gia tâm sinh khát vọng lại rũ mắt xuống, tay đặt ở đầu gối cô, nhẹ nhàng xoa xoa, hỏi: “Có lạnh không?”
Cô nói không lạnh.
Bạch Khải Gia ngửa đầu tựa vào thành ghế, mùi rượu xông lên, anh rất muốn trói cô gái trên kia về nhà hôn cho đủ. Trương Tiểu Hải chọc chọc anh: “Kiếp trước cậu cứu được mặt trăng hả?”
Bạch Khải Gia gật đầu.
Cô hát một bài tiếng Anh, giọng hát dịu dàng, tay đánh theo nhịp, đám đàn ông phía dưới nhao nhao vỗ tay khen hay, cô cười, bị lỡ nhịp, ngừng một lát mới đuổi kịp.
Trương Tiểu Hải hỏi: “Sao cậu có thể theo đuổi được Ca nhi của tớ?”
Mấy người đàn ông mắt không rời, lỗ tai dựng thẳng lên hóng. Bạch Khải Gia uống một hớp sữa của Tần Ca, nói: “Đẹp trai.”
Mọi người đều chửi thề, cùng nhau chuốc rượu Bạch Khải Gia, anh nói: “Không sao, Tiểu Ca nói có thể uống, ra ngoài cứ chơi vui vẻ, về nhà cô ấy sẽ nấu cháo cho tớ.”
Một câu giết sạch người xung quanh.
Cô gái trên kia đã hát xong, nhưng không giao micro cũng không xuống dưới, nói với mọi người trên nền nhạc vui tươi: “Hôm nay tớ rất vui, lâu lắm không gặp mọi người, rất nhớ mọi người.”
Mọi người mắt rưng rưng, hét lên: “Bọn tớ cũng nhớ cậu, cậu đúng là đồ khốn.”
Tần Ca cười, sau đó nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”
Bạch Khải Gia đứng dậy khỏi sô pha, đi từng bước đến bên cạnh cô, khi anh đứng bên cô, rốt cuộc mọi người đều cảm thấy tuổi học trò thật đẹp.
Anh muốn cầm micro: “Để anh nói.”
Tần Ca lắc đầu, vẫn nắm chặt micro, nói: “Các cậu đừng giận tớ, bởi vì tớ rất quý trọng thời gian trước kia với mọi người, cho nên mới biến mất. Tớ bị bệnh, sợ các cậu sẽ ghét bỏ tớ, sợ nghe thấy các cậu chê cười tớ, nhưng hôm nay tớ biết là mình đã sai, các cậu không hề như vậy, là tớ nghĩ sai.”
Nhưng tớ cũng không cách mọi người quá xa, tin nhắn trong nhóm chat tớ vẫn đọc hết, các cậu nhắc đến tớ trong thông báo cũng khiến tớ rất vui, bởi vì các cậu không hề quên tớ.”
Phía dưới có người bật khóc, có người cầm chén rượu lên lại đặt xuống, có người len lén lau nước mắt.
Sau khi cô nói xong bị mấy người kéo xuống dưới, ngồi giữa đám phụ nữ, nghe các cô nói: “Thật ra bọn tớ đều xem video kia rồi, khi đoán ra là cậu thì cũng rất ngạc nhiên. Lúc đầu bọn tớ cũng không biết nên biểu đạt như thế nào, đêm qua sau khi cả lũ bị Trương Tiểu Hải làm phiền thì cũng nhận được tin nhắn của Bạch Khải Gia, cậu ấy nói mọi người cứ như bình thường là được. Nói thật, Tiểu Ca, cậu không giống như tưởng tượng của bọn tớ lắm.”
Tần Ca hỏi: “Sao lại không giống?”
“Cậu vẫn xinh đẹp như vậy.” Các bạn nữ kéo tay cô. Mà các cô, có người đã sớm kết hôn sinh con, không có thời gian quan tâm đến bề ngoài, nhìn như già hơn Tần Ca mười tuổi.
Tần Ca nghĩ ngợi, tối qua cô đi ngủ sớm, là vì để hôm nay có tinh thần tốt một chút, cô không biết Bạch Khải Gia muốn làm gì nhưng có thể hiểu vì sao anh lại làm thế.
***
Bạch Khải Gia đứng trên bục, thử mic một chút, nói: “Cảm ơn mọi người.”
“Ừm, còn nữa…tớ muốn chính thức tuyên bố, bọn tớ đang hẹn hò.”
Tập thể đám con trai gầm rú: “Bạch Khải Gia, cậu dám không đối xử tốt với cô ấy thì ông đây sẽ bóp chết cậu.”
Bạch Khải Gia cười, nhìn Tần Ca hỏi: “Muốn nghe anh hát bài nào?”
Tất cả đều sửng sốt, từ bao giờ lão Bạch lại hát hò? Ở đây đã ai từng nghe chưa? Ngay cả Tần Ca cũng chưa đâu!
Tần Ca nhất thời không nghĩ ra được, cảm thấy mọi người đều nhìn mình nên cô rất xấu hổ, cô đi lên kéo anh xuống dưới, như làm với một đứa trẻ, ấn anh ngồi xuống.
Bạn nữ mang thai vì thay đổi nội tiết tố nên rất mẫn cảm, cô nhỏ giọng nói với Tần Ca: “Bạch Khải Gia nói, nếu cậu ấy đi trước, bọn tớ hãy ở bên cạnh cậu, đi đâu chơi nhớ gọi cậu, đừng để cậu một mình.”
Tần Ca đang nhìn Bạch Khải Gia, anh say, trong mắt cũng không giấu được men say.
Anh chìa tay ra cho cô, cô liền cầm lấy, nghe cô bạn nói: “Cậu ấy không cho bọn tớ nói việc này với cậu.”
Tần Ca quay đầu nhìn cô ấy, mỉm cười: “Được, cảm ơn cậu, tớ biết rồi.”
Cô bạn sắp làm mẹ rất kinh ngạc, lúc này không phải là nên cảm động phát khóc sao? Vì sao Tiểu Ca lại bình tĩnh như vậy? Nhưng cô cũng không ngốc, bởi vì cảm thấy không ai có thể chen vào giữa hai người này.
Tần Ca ngồi trong góc hỏi Bạch Khải Gia: “Rốt cuộc là sao anh lại biết bút danh của em?”
Bạch Khải Gia mổ một cái lên môi cô: “Đã bảo rồi mà, ngày đó hôn trộm em, lúc ấy em ngủ quên ở khu cầu thang bộ, máy tính còn chưa tắt.”
Tần Ca đã hiểu, hỏi anh: “Vậy anh có follow weibo của em không?”
Bạch Khải Gia ngừng một lát mới nói: “Anh không nói cho em.”
Tan cuộc, Trương Tiểu Hải tiễn mọi người xuống lầu, Tần Ca và Bạch Khải Gia ở lại cuối cùng, nhìn anh cầm một chai heineken đi vào, nói với hai người: “Tớ chúc mừng các cậu.”
Tần Ca vỗ Bạch Khải Gia: “Tiểu Hải cũng say rồi.”
Trương Tiểu Hải nói: “Tớ không uống rượu, tớ chỉ cảm động quá thôi.”
“Còn nữa, Tần Ca, cậu đúng là không phải bạn bè, cậu nghĩ tớ thế nào? Sao tớ có thể ghét bỏ cậu chứ? Cậu mất tích mấy năm tớ là người nhớ cậu nhất đấy!”
Bạch Khải Gia buồn ngủ nhưng vẫn nâng tay vỗ vào gáy Trương Tiểu Hải: “Là tớ chứ.”
Tớ là người nhớ cô ấy nhất.
Trương Tiểu Hải không nghe, thi uống rượu với Bạch Khải Gia, ai thắng thì là người đó, anh đỏ mắt nói: “Lão Bạch, cậu cứ yên tâm, cậu đi rồi tớ sẽ tiếp nhận.”
Bạch Khải Gia lại vỗ gáy anh: “Tìm vợ cậu ấy!”
“Mẹ nó, cậu muốn nhắc bao nhiêu lần vụ ông đây ly hôn hả?!”
***
Cuối cùng Trương Tiểu Hải cũng bắt xe đi về, Bạch Khải Gia kéo tay Tần Ca nói: “Chúng ta cũng bắt xe đi, ngày mai em cùng anh đến lấy xe nhé?”
Tựa như đêm hôm ấy, anh uống say, gọi cô đến đón anh, hôm sau lại gọi cô cùng đi lấy xe.
“Được.” Tần Ca nói, sau đó ôm chặt lấy anh.
Cô không quen nói lời ngon tiếng ngọt, lâu như vậy, ngay cả câu em yêu anh cũng chưa từng nói, cô chỉ thích ở bên anh như vậy, nắm tay anh, hoặc là ôm chặt anh.
Cô còn chưa nói ra lời, anh đã cảm nhận được, Bạch Khải Gia vỗ đầu cô: “Vừa rồi sao không để anh hát?”
Tần Ca nói thầm: “Muốn anh hát cho mình em nghe.”
Anh cười: “Đi, về nhà.”
Trước khi vào nhà, Tần Ca ngửa đầu nhìn anh: “Anh còn muốn làm gì không?”
Bạch Khải Gia cũng không cần nghĩ đã nói: “Muốn em tiếp tục vẽ một chút, em vẽ đẹp mà.”
“Còn gì nữa?”
“Còn có như vậy…”
Bạch Khải Gia cúi đầu, hôn lên môi Tần Ca.